Dịch: Hàn Phong Vũ
Sau đó Lãnh Nguyệt cũng không giải thích rõ ràng cho hắn, rốt cuộc con búp bê barbie này là thứ gì, lại thêm vì lý do gì mà không đồng ý cho hắn ném đi. Trước mắt, Lãnh Nguyệt đang thực hiện nhiệm vụ, mà nếu như đang giữa nhiệm vụ thì mặc kệ có sử dụng đến bộ đàm cũng không cách nào liên lạc, nên nếu nghĩ muốn có được đáp án của câu đố liên quan đến con búp bê barbie này, thì cũng chỉ có thể đợi đến khi Lãnh Nguyệt sau khi trở về.
Nhưng có một vấn đề không tránh được chính là, con búp bê barbie này đã biểu hiện ra vẻ quỷ dị rồi, hồi tưởng lại một màn vừa mới xảy ra kia, muốn xuất hiện từ trong tủ đồ thì lại sao có thể là loại búp bê bình thường, vốn dĩ là một con quỷ!
Quỷ khí tràn ra nhè nhẹ từ thân thể Hạ Thiên Kỳ, nhưng số quỷ khí này vừa mới hiện ra thì giống như bị vật gì đó hấp thu, trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.
Hạ Thiên Kỳ âm thầm kinh hãi, vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng lượng quỷ khí dự trữ trong cơ thể vừa mới bị giảm bớt đi.
"Chẳng lẽ cái trận pháp trong nhà này, ngay cả quỷ khí tràn ra khi mình lệ quỷ hóa đều có thể bị triệt tiêu?"
Hạ Thiên Kỳ vốn định dùng quỷ khí ngưng tụ thành tấm lưới quỷ, để phủ kín con búp bê barbie trên mặt sàn kia, nhưng không nghĩ đến một điều rằng, ở nơi này vốn dĩ không thể thực hiện được.
Hắn vừa không tin lại vừa thả ra một phần quỷ khí, kết quả giống hệt như vừa mới ban nãy, quỷ khí chỉ vừa mới xuất hiện đã biến mất trong nháy mắt như đá chìm đáy biển.
Qua hai lần thí nghiệm, Hạ Thiên Kỳ đã đặc biệt khẳng định được, cái trận pháp trước mắt tại đây hắn vốn không có cách nào để lệệ quỷ hóa, vì một khi lệ quỷ hóa, quỷ khí tràn ra, trong khoảnh khắc sẽ bị trận pháp trong nhà triệt tiêu, đến lúc đó nói một cách không chính xác thì ngay cả chính hắn cũng cũng có thể bị nhận định là một con lệ quỷ thật sự mà giết chết.
Không còn cách nào khác để lệ quỷ hóa, Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể lui lại từng bước một, quỷ hóa đơn giản chỉ có tứ chi của mình, để tránh kế tiếp con búp bê barbie kia đột nhiên bộc lộ ra bộ mặt hung ác, thì hắn cũng không đến mức không có sức chống lại.
Không đụng đến con búp bê barbie trên sàn, thân thế của Hạ Thiên Kỳ chậm rãi lui lại, sau đó ngồi trở lại trên giường, cầm bao thuốc lá đặt trên tủ ở đầu giường, rút ra một điếu ngậm ngoài miệng.
Mặc dù biết con búp bê barbie kia rất quỷ dị, nhưng Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể thành thành thật thật đợi ở chỗ này, trái lại cũng không phải nói hắn rất tự tin về thực lực của mình. Mà do hắn cảm thấy rằng nếu như mình thì cứ như vậy mà chạy thoát, thì khó nói chắc con quỷ búp bê này sẽ không làm tổn thương đến cha của hắn.
Hay thậm chí là quỷ hồn của mẹ hắn vẫn đang dạo chơi trong nhà.
Cho nên bất kể thế nào, cho dù con búp bê barbie này có là ác quỷ, thì hắn cũng chỉ có thể kiên trì đợi ở nơi này, mãi đến khi cha hắn rời đi để đi làm vào sáng sớm.
Cầm điếu thuốc đưa lên một chút, Hạ Thiên Kỳ hút một hơi dài với vẻ mặt khó coi, nhưng dù vậy, hắn lại không có cách nào gạt đi sự bất an trong đáy lòng.
Cứ nhìn chằm chằm vào con quỷ búp bê kia gần như không chớp mắt, Hạ Thiên Kỳ ngồi trên giường gần 1 tiếng đồng hồ, mặc dù cái loại đối diện này cực kỳ nhàm chán, nhưng hắn không dám thả lỏng cảnh giác dù chỉ một lát, sức chú ý luôn tập trung cao độ.
Hơn 3 giờ sáng, mặc dù ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực, nhưng so với trước đã tương đối có cảm giác trời hửng sáng, Hạ Thiên Kỳ ngồi thẳng người lên, cảm thấy thân thể mệt mỏi khác thường.
Nhưng ngay lúc này, lại nhìn thấy con quỷ búp bê vốn ngồi trên sàn không nhúc nhích, rốt cuộc đứng dậy trên sàn.
Ánh mắt Hạ Thiên Kỳ đông cứng lại một chút, gần như nhảy xuống khỏi giường, thậm chí đã sẵn sàng liều mạng với con quỷ búp bê kia.
Con quỷ búp bê đang ngồi dậy cứng nhắc sau đó, thân thể của nó thì lại chậm rãi đi về ngưỡng cửa phía sau, tiếp đó khuôn mặt ní nhe răng cười gằn, rồi lại đột nhiên quay về phía Hạ Thiên Kỳ đang nhìn chăm chú vào nó.
"Khanh khách khanh khách khanh khách..."
Sau khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, từ bên trong cái miệng đang há ra của con quỷ búp bê đột nhiên vọng ra một tràng tiếng cười, Hạ Thiên Kỳ liều mạng siết chặt tay, sắc mặt trắng bệch đứng trước giường, không có dũng khí bất chấp để xuất chiến.
Cái miệng của con quỷ búp bê bắt đầu đóng mở liên tục, xem chừng giống như đang nói gì đó với Hạ Thiên Kỳ, nhưng Hạ Thiên Kỳ vốn không hề nghe được đến một chút tiếng động nào. Chỉ thấy miệng của con quỷ búp bê càng chuyển động khoái trá, biểu cảm trên mặt cũng càng lúc càng hung ác dữ tợn.
"Rốt cuộc mày là thứ gì?"
Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc nhịn không được tò mò, cắn răng hỏi con quỷ búp bê kia một câu.
Còn còn quỷ búp bê kia, không biết có phải nó nghe câu hỏi của Hạ Thiên Kỳ, hay lúc này nó muốn làm gì đó, lại nhìn thấy nó hoàn toàn xoay cả người lại.
Sau đó, da dẻ trên mặt nó vỡ vụn ra như thủy tinh, rồi bắt đầu xuất hiện ra một vết rách dữ tợn, trong đôi đồng tử màu đỏ tóa của nó cũng có máu loãng chảy xuống không ngừng.
Nhìn thấy một màn này khiến da đầu Hạ Thiên Kỳ tê dại đi, hắn theo bản năng muốn di chuyển thân mình, nhưng con quỷ búp bê này lại đột nhiên nâng một cánh tay lên.
Trong nháy mắt tiếp theo. Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân như đang bị đóng băng, rồi ngay cả một cái chớp mắt cũng không làm được.
Hạ Thiên Kỳ hoảng hốt trong lòng, nhưng mà chuyện khiến mặt hắn xám xịt như tro vẫn còn ở phía sau, lúc này lại thấy trên trần của phòng ngủ đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy như lỗ đen, tốc độ xoay tròn của vòng xoáy này rất nhanh, cả vách tường bốn phía liền nhau xuất hiện từng kẽ nứt.
Huyết tương đặc quánh bắt đầu theo khe hở của kẻ nứt chảy xuôi xuống dưới, nhuộm đỏ phòng ngủ của hắn, đồng thời nhuộm đỏ cả người hắn.
Máu tươi lạnh như băng theo đầu của hắn tràn ra chảy xuống dưới, khiến tầm nhìn của hắn hoàn toàn biến thành một màu đỏ như máu, mà con quỷ búp bê kia đang đứng ở cách đó không xa đột nhiên cười càng quỷ dị hơn, răng nanh sắc nhọn giấu trong miệng hoàn toàn hiện ra.
Vết rạn trải rộng trên toàn thân con quỷ búp bê kia, bị máu ở trong phòng ngủ vây kín, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình nhỏ yếu như một con kiến, với cái sự nguy hiểm trước mắt lúc này không có đến nửa phần khả năng chống cự.
Hắn cảm nhận được sát khí của con quỷ búp bê kia, rất dễ nhận ra rằng nó muốn giết hắn.
Trong tận đáy lòng của Hạ Thiên Kỳ khổ sở kêu lên, đang vật lộn liều mạng trong tận đáy lòng hắn, nhưng thân thể hắn vẫn cứ khó khăn một chút. Chẳng những như vậy, hắn lại nhìn thấy con quỷ búp bê kia nâng lên một cánh tay mảnh khác đối diện hắn, lúc này hắn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân bị hòa tan rất nhanh, trong nháy mắt đã đau nhức đến mức khó có thể chịu đựng được khiến cho trên mặt hắn vốn đã trắng bệch, lại càng mất đi toàn bộ huyết sắc.
Nhưng ngay trong thời điểm khi Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mình chết chắc rồi, thì lại nhìn thấy cái vòng xoáy màu đen phía trên đột nhiên ngừng xoay tròn, tiếp theo từ đó vọng ra một chuổi líu ríu khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Mặc dù hắn nghe không rõ giọng nói kia đang nói cái gì, nhưng mà hắn có thể nghe ra, đó chính là giọng nói của ông nội hắn.
Theo sự vang lên của chuỗi líu ríu này, lại nhìn thấy con quỷ búp bê vẻ mặt hung ác dữ tợn của con quỷ búp bê kia nhất thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi, kế tiếp, những vết nứt trên người nó bắt đầu biến mất, màu đỏ tía trong mắt cũng dần biến mất.
Cùng một tiếng kêu thảm thiết, thân thể con quỷ búp bê kia run rẩy một lúc, lại ngã xuống trên mặt sàn thật mạnh.
Những vách tường vốn đầy vết nứt trong phòng ngủ lại một lần nữa khép lại, cùng lúc đó, tiếng líu ríu truyền ra trong vòng xoáy màu đen phía trên cũng nhỏ dần rồi dừng lại.
Trói buộc trên người Hạ Thiên Kỳ cũng biến mất, hắn yếu ớt quỳ rạp trên mặt đất, giãy dụa nặng nề nâng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vòng xoáy phía trên, liều mạng la hét:
"Ông nội... Là ông sao?"