Dịch: Hàn Phong Vũ
Chỉ có điều, mặc dù có thể xác định được tính chất của việc này có thể hướng đến một mục tiêu nhất định, nhưng trong đó lại lẫn lộn rất nhiều điều không thể xác định rõ, nói đến tận cùng, là có thể dựa vào những gì hắn suy nghĩ trước giờ để suy rộng ra hơn nữa không, thì vẫn thuộc về không biết.
Nếu như chỉ nói trong hiện tại, bọn họ đang trong quá trình dần dần thuần thục mọi thứ lại có người đột ngột “chết yểu” nửa chừng, vậy thì toàn bộ kế hoạch vạch ra trước đó đều thành lời nói suông.
Vì công ty có quy định của công ty, hiện tại hắn lại không có cách nào để mỗi lần nhận nhiệm vụ cũng được đi cùng với Triệu Tĩnh Thù và mọi người, có rất nhiều nhiệm vụ đề cập đến việc chính người được nhắc đến phải hoàn thành.
Đó là lý do mà Triệu Tĩnh Thù cần trở nên mạnh hơn nữa, đồng thời cũng thuần thục thuật pháp hỗ trợ hơn nữa, trước mắt hắn cũng chỉ ngẫm lại một chút mà thôi, đến khi nào bọn họ có thể trở thành một tập thể độc lập thật sự, lúc đó không cần nói là nhiệm vụ do công ty ủy nhiệm, hay là những nhiệm vụ bình thường, hoặc cũng có thể là nhiệm vụ riêng, đến lúc đó thì cả nhóm có thể tham gia cùng nhau, như vậy thì Triệu Tĩnh Thù cũng có cơ hội để trở thành một phụ ma sư thật sự mà sẽ không có thêm mối lo ngại nào về sau này.
Hắn từng nhìn thấy người nắm giữ quyền hạn của quản lý cấp cao, trong đó có một điểm là hưởng quyền lợi từ việc xây dựng và đào tạo đội ngũ.
Hắn không biết cái quyền lợi này có phải là lời nói thôi hay không, nếu là thật, thì khi hắn đạt được cấp bậc quản lý cấp cao này, hắn có thể dẫn theo Lãnh Nguyệt, Triệu Tĩnh Thù và Mẫn Mẫn để sắp xếp cho bọn họ gia nhập vào hàng ngũ riêng của mình, tiếp theo đó thì bất kể là nhiệm vụ do công ty ủy nhiệm, nhiệm vụ riêng hay nhiệm vụ bình thường đều có thể tham gia cùng nhau.
Trước mắt lúc này xem ra thật sự có thể, dù sao đi nữa thì cũng đã biết là có thể có cơ hội chấp hành nhiệm vụ với quản lý cấp cao, thuận tiện hơn cũng chỉ có nhiệm vụ tập thể.
Mà cấp bậc quản lý trong nhiệm vụ tập thể, tuyệt đối không có một viên chức bình thường.
Chỉ có điều chuyện này không phải tuyệt đối, có lẽ trước đó, khi Lương Nhược Vân đề cập với hắn về khu vực thứ hai, hay thậm chí là trong đệ tam Minh Phủ đi nữa thì cũng phải đòi hỏi quản lý cấp cao tự mình thành lập một đội ngũ để tiến hành thăm dò, chuyện này cũng không phải không có khả năng.
Cho nên, nếu muốn bản thân mình nắm thế chủ động, nếu muốn mấy người bọn họ có điều kiện và có khả năng sống sót cao nhất, điều kiện tiên quyết là phải thay đổi để trở nên mạnh mẽ hơn.
Bởi vì công việc ở Minh Phủ và công ty bình thường ở hiện thực cũng không có điểm nào khác nhau, đều là những nơi chú trọng vào năng lực.
Có năng lực thì anh mới có có quyền lên tiếng, anh mới có thể phá bỏ quy tắc, nếu như anh chỉ giống với những thứ không có chút năng lực kia, nói không chừng thì một ngày nào đó anh cũng sẽ bị ném ra khỏi cửa như rác rưởi.
Sau khi tập luyện xong xuôi, mọi người lại nhớ đến biệt thự, ngồi xuống uống một chút nước nghỉ ngơi trong một chốc lát, thì Triệu Tĩnh Thù lại đưa ra đề nghị đi dạo phố một lúc.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng cảm thấy ý kiến này không tồi chút nào, trước mắt hắn cũng cần mua thêm một số đồ đạc, phần lớn đồ đạc hắn mua trước đó đều bị hắn vứt đi hết, vì khi hắn quỷ hóa thì phần lưng hắn cũng trở nên to lớn theo, cho nên cứ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thì hắn lại phải tự mình thay lại đồ mới, chuyện này cũng khiến cho hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Trái lại, Lưu Ngôn Mẫn không có ý kiến phản đối nào, anh ta đảo mắt khắp xung quanh, nếu nói đi dạo phố với anh ta thì chi bằng nói trắng ra là đi thăm nom em gái mà thôi.
Nhưng thật ra sự đồng tình của Lãnh Nguyệt mới khiến cho ba người Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ngày hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây.
Mặc dù ngoài mặt ba người đều biểu hiện ra rất kinh ngạc, Lưu Ngôn Mẫn và Hạ Thiên Kỳ cũng không quên mở miệng trêu chọc Lãnh Nguyệt vài câu, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rất rõ, hành động này của Lãnh Nguyệt là đang thử chấp nhận bọn họ mà thay đổi chính mình.
Thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, khi cả bốn người đang mang theo túi lớn túi nhỏ đi ra khỏi cửa hàng, trời bên ngoài tối rất nhanh.
Không chỉ có mình Triệu Tĩnh Thù và Hạ Thiên Kỳ mua không ít đồ đạc, ngay cả Lãnh Nguyệt và Lưu Ngôn Mẫn cũng mua không ít đồ, nhất là Lưu Ngôn Mẫn, ngoài đồ để mặc ra, anh ta còn mua thêm một đống mặt nạ dưỡng da cho nam, nói rằng gần đây da mình hơi khô một chút nên cần được chăm sóc dưỡng ẩm lại, chuyện này cũng khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy buồn nôn hết sức.
Sau khi ăn chút gì đó trong phố, mọi người lại thắng lợi trở về.
Trên đường quay về, Triệu Tĩnh Thù lại không ngừng nhận được vài cuộc gọi đến điện thoại, đều là từ cha của cô gọi đến, xem chừng là rất mong ngóng cô quay về nhà sớm một chút.
Không biết làm thế nào, Triệu Tĩnh Thù buộc lòng phải đồng ý, nói là đêm nay sẽ trở về thành phố Tuyên.
Nghe Triệu Tĩnh Thù mình sẽ đi ngay trong đêm, Hạ Thiên Kỳ gặp dịp cũng có ý nghĩ sắp về nhà, nên cũng đồng ý đi cùng cô, vừa vặn lái xe đi cũng tương đối tiện đường.
“Tĩnh Thù, lúc này cô cần phải tăng cường các thuật pháp loại hình tấn công là chủ yếu, còn như thuật pháp hỗ trợ thì không cần phải vội, dù sao sắp tới vẫn còn rất nhiều thời gian để cô có thể tự dựa vào thực lực bản thân để hoàn thành nhiệm vụ, còn kinh nghiệm để đối phó với quỷ vật thì không được ổn thật rồi.”
Trên đường đi, Hạ Thiên Kỳ cũng nói cho Triệu Tĩnh Thù nghe về sự lo lắng của hắn.
“Thật ra thì đây cũng là một trong số chuyện tôi rất xấu hổ, vì tôi chỉ có thể học được vài thuật pháp loại hình tấn công mà thôi, tốn kém thời gian, tốn kém sức lực thì không nói, uy thế cũng chỉ được đến mức ấy...”
Triệu Tĩnh Thù thở dài, khi nói về những chuyện này, cô cũng rất bất đắc dĩ.
“Việc này phải nói thế nào nhỉ, nếu như trong số người đi cùng cô để thực hiện nhiệm vụ có thể hiệu được giá trị của phụ ma sư thì có thể tiếp tục lhợp tác, như vậy thì chỉ cần cô thuần thục khả năng hỗ trợ thôi cũng có thể gây ra sức ảnh hưởng vô cùng lớn, nhưng cái tôi lo sợ, là đám đó chỉ là một bọn không nhìn ra được hàng tốt.”
Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ rút một điếu thuốc ra ngậm ngoài miệng, liếc mắt về phía kính chiếu hậu xe nói:
“Tôi cũng chỉ có thể cho cô chút đề xuất như vậy thôi, đến cuối cùng nên làm thế nào thì còn cần đến tự bản thân cô suy nghĩ, nhưng cô cần phải nhớ kỹ một điều, đó chính là tôi không hy vọng cô xảy ra chuyện gì bất trắc, cái tôi muốn là chúng ta đều có thể sống sót.”
Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại dùng bật lửa châm điếu thuốc lá ngậm ngoài miệng, tiếp đó ấn nút hạ kính xe xuống, khiến cho gió lạnh bên ngoài lùa vào một phần.
Triệu Tĩnh Thù nhìn thấy như là đang cố tình đùa giỡn Hạ Thiên Kỳ đẹp trai đây, cô bật cười gật đầu, cũng không biểu hiện cảm xúc đang dâng trào trong lòng ra ngoài mặt, chẳng qua chỉ nhẹ giọng đáp lại:
"Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau."
Mặc dù biết rõ Triệu Tĩnh Thù có cảm tình tốt với mình, nhưng Hạ Thiên Kỳ chưa từng biểu hiện ra bất cứ hành động nào cho thấy muốn tiến thêm một bước quan hệ nữa, vẫn chỉ hòa thuận giống như lúc vừa mới quen biết Triệu Tĩnh Thù, đôi khi nói vài câu khiến cô nghẹn giọng, bày ra đủ các loại trò đùa giỡn với cô không kiêng dè.
Hoặc là Triệu Tĩnh Thù có thể trở thành một nửa định mệnh khác của hắn, nhưng không phải là trong hiện tại.
Đến khi đưa Triệu Tĩnh Thù đến thành phố Tuyên thì đã hơn tám giờ sáng ngày hôm sau, Hạ Thiên Kỳ chưa từng có ý định lái xe khi đang mệt mỏi, dù sao thì phần đông các băng đảng phóng xe bạt mạng trên đường đều như không muốn sống nữa, vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, cho nên hắn quyết định cứ tìm một khách sạn ở thành phố Tuyên để nghỉ ngơi trước.
Vừa ngủ được một giấc dài khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, mãi đến khi hắn tỉnh dậy thì ngoài cửa sổ đều tối đen hết cả, hắn lại lướt mắt lên đồng hồ vinh dự theo bản năng, phát hiện trên mặt đồng hồ vinh dự có một tin nhắn vẫn chưa mở ra đọc.
Nhìn thấy tin nhắn này, Hạ Thiên Kỳ tức khắc giật mình ngồi dậy, lập tức chạm vào để mở nó ra.
"Vào tám giờ ngày mai anh sẽ đi vào khu không người, bản đồ sẽ được gửi cho anh dưới hình thức thông tin sau khi đến nơi, chỉ cần đến đúng địa điểm được đánh dấu trên bản đồ là có thể quay về."
Sau khi nán lại xem hết nội dung của thông tin này, Hạ Thiên Kỳ mở to mắt, hoặc nhiều hoặc ít gì cũng có chút không rõ nguyên nhân.
Đầu tiên, có một điều hắn có thể chắc chắn: đây là một nhiệm vụ. Vì không phải do Lương Nhược Vân gửi đến, nên không phải là một nhiệm vụ bình thường, cũng không phải là một nhiệm vụ tập thể, vậy thì chỉ còn một khả năng cuối – đây chính là nhiệm vụ ngẫu nhiên.
Tiếp theo, nơi thực hiện nhiệm vụ là ở một chỗ có tên là khu không người, nhưng cái khu không người này ở đâu? Hơn nữa, vì sao cấp trên lại giải thích rõ ràng rằng chỉ cần đến địa điểm được chỉ rõ trên bản đồ là có thể quay về? Chẳng lẽ không cần giết quỷ vật cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?
Hạ Thiên Kỳ lúc này bị khiến cho không hiểu ra làm sao, bất đắc dĩ đành phải gọi đến dãy số mà Ngô Địch cho hắn lần trước.
Chỉ có điều lần lượt gọi qua đến mấy cuộc, thì ở bên kia đầu dây của Ngô Địch đều thông báo tạm thời không liên lạc được, sau đó hắn vừa thử dùng bộ đàm gọi Lương Nhược Vân, kết quả bên kia cũng không có dấu hiệu hồi âm.