Ác Linh Quốc Gia

Quyển 12 - Chương 13: Học viện tĩnh mịch



Dịch: Mã Phương Linh

Nghe thấy tiếng Tào Kim Hải, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên giật mình ngồi bật dậy, phát hiện Tào Kim Hải trông giống như một xác chết, hai mắt nhìn trừng trừng vào hắn.

“Thiên Kỳ…Thiên Kỳ?”

Tào Kim Hải dường như không thấy Hạ Thiên Kỳ đã tỉnh lại và vẫn đứng cạnh hắn, muốn lay hắn dậy.

Hạ Thiên Kỳ bị Tào Kim Hải dọa cho phát sợ nhưng hắn vẫn cố làm ra vẻ như không có gì, ánh mắt tạm thời rời khỏi người Tào Kim Hải và nhìn ra xung quanh.

Bốn phía xung quanh không còn là ký túc xá nữa mà là một không gian đầy vẻ cổ điển, trên mặt bàn cách đó không xa là một ngọn đèn dầu le lói chiếu lên mình Tào Kim Hải đầy vẻ ghê người.

“Thiên Kỳ…Thiên Kỳ…?”

Tào Kim Hải còn đang kêu tên Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ quơ quơ tay trước mặt Tào Kim Hải, vốn tưởng rằng Tào Kim Hải không nhìn thấy mình, nhưng kết quả khiến hắn bất ngờ chính là Tào Kim Hải lúc này lại bắt được tay hắn.

“Xuỵt…”

Hạ Thiên Kỳ theo bản năng muốn kinh ngạc thốt lên, nhưng Tào Kim Hải lúc này lại đưa động tác cấm khẩu đối với hắn, tiện thể con ngươi mắt vốn mở to của hắn càng thêm trợn lên, thanh âm run rẩy nói:

“Cậu rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi….cậu ra mà xem, đều chết hết cả rồi….tất cả mọi người chết hết cả rồi.”

Nghe được lời nói đầy vẻ âm u của Tào Kim Hải, Hạ Thiên Kỳ gật gật đầu đầy bất an, cũng mãi cho đến khi thấy hắn gật đầu, Tào Kim Hải mới chậm rãi nới lỏng tay hắn ra.

Hạ Thiên Kỳ cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra trên tay mình xuất hiện mấy vệt bầm tím do bị ghì chặt, không nghi ngờ gì đó chính là do Tào Kim Hải gây ra.

Nhưng người bình thường thì không thể nào có lực mạnh như vậy, cho nên Tào Kim Hải trước mặt hắn chính xác là một con quỷ.

Hạ Thiên Kỳ không hề cố đào thoát, bởi vì hắn biết rõ khả năng chạy thoát là rất khó, bản thân giống như đang bị rơi vào trong một tầng ảo cảnh, càng cố thoát ra khỏi tầng này thì càng rơi thêm vào một tầng khác u mê hơn, cứ như vậy nhiều lần, tinh thần sẽ bị sụp đổ và cứ thế chết dần bên trong.

Lúc này hắn cảm thấy đau đầu muốn chết, dường như mỗi lần tỉnh lại khỏi mộng cảnh thì đầu càng đau hơn lúc trước.

Hạ Thiên Kỳ vừa cẩn thận nhìn Tào Kim hải vừa bước xuống giường, sau đó hắn thậm chí không thèm đi giày, hắn đi vài bước đến phía cửa.

“Hehehehe…”

Hắn vừa đi đến cửa thì phía sau lưng Tào Kim Hải bật tiếng cười “hehe” Hạ Thiên Kỳ theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn hắn, liền thấy cả khuôn mặt Tào Kim Hải trở nên méo mó vặn vẹo, hai con ngươi mắt lồi ra, miệng ngoác rộng.

Hạ Thiên Kỳ không để ý đến Tào Kim Hải phía sau nữa mà lập tức đẩy cánh cửa ra, sau đó hắn nhìn thấy trước mắt một cảnh tượng đẫm máu.

Bên ngoài cửa chính là ký túc xá của bọn họ, chính là cảnh xảy ra trong ký túc xá lúc đó, Lý Xương Dã máu me đầy người đang từng nhát từng nhát dao đâm vào người Dương Thư Thành.

Có lẽ đã cảm nhận được sự tồn tại của hắn nên Lý Xương Dã lúc này đột nhiên quay đầu lại, cười một cách man rợ và nói với hắn:

“Cậu đã nhìn thấy hết rồi phải không?”

Hạ Thiên Kỳ không nói gì, chỉ muốn quay đầu đi, nhưng phía sau lưng và cả gian phòng đều biến thành một bức tường đầy máu.

“Cậu đã nhìn thấy hết rồi phải không?”

Lý Xương Dã lúc này đã ngừng đâm Dương Thư Thành, và đứng dậy đi về phía Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ có cảm giác nguy hiểm đến cực điểm, theo bản năng hắn lắc đầu nói:

“Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi chỉ thấy người anh em của mình, Xương Dã, cậu có biết mình đang làm gì không?”

“Cậu quả nhiên đã nhìn thấy.” Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ nói vậy Lý Xương Dã càng cười một cách quỷ dị.

Tiếp theo hắn lộ ra nụ cười đầy vẻ hưởng thụ, sau đó những miếng nội tạng, những cái đầu người từ trong cơ thể hắn đột ngột phọt ra.

Một màn đầu người cùng máu tanh phun ra khiến Hạ Thiên Kỳ phát buồn nôn, mà cái đầu người từ trong cơ thể Lý Xương Dã bắn ra không ai khác chính là Tào Kim Hải.

“Mày chạy không thoát đâu.”

Tào Kim Hải và Lý Xương Dã không hề biết đau đớn, cùng hướng về phía Hạ Thiên Kỳ cười lớn.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy như màng nhĩ bị chọc thủng vô cùng đau đớn, hắn theo bản năng giơ tay lên sờ sờ và thấy tay mình đầy máu, màng nhĩ của hắn đã bị phá nát.

“Nhất định phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”

Hạ Thiên Kỳ không dám tiếp tục chờ đợi nữa, liền bưng lỗ tai chạy thẳng về phía Lý Xương Dã đứng, nhưng lúc này, hắn cảm thấy dưới chân như vấp phải thứ gì đó, không kịp phòng bị hắn liền ngã lộn nhào xuống đất.

“Đáng chết!”

Hạ Thiên Kỳ bị ngã dúi dụi, không kịp cảm nhận được sự đau đớn, hắn vội vàng bò dậy tiếp tục chạy trốn, nhưng ngay lúc hắn định bò dậy thì trước mắt đột nhiên lại xuất hiện thêm một cái đầu người.

Cái đầu kia cứ cười khành khạch không ngừng và đầy dữ tợn trước mặt hắn, sau đó lại nói với hắn những lời tương tự như trước:

“Mày chạy không thoát đâu.”

Chỉ còn lại một cái đầu của Dương Thư Thành độc ác kêu lên:

Sau đó Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy đầu óc mê muội rồi ngất đi.

Không biết mình đã hôn mê bao lâu, mãi đến khi bên tai vang vọng âm thanh quen thuộc, Hạ Thiên Kỳ mới căng thẳng ngồi dậy, nhưng động tác của hắn quá đột nhiên khiến cho đầu của hắn đụng trúng phải trán Triệu Tĩnh Thù.

“A, ui!”

Triệu Tĩnh Thù bị Hạ Thiên Kỳ va vào đau quá liền kêu lên một tiếng, Hạ Thiên Kỳ còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì nghe thấy tiếng Lưu Ngôn Mẫn mắng sa sả bên tai:

“Đông Thiên Kỳ muốn chết à!

Tiểu Tĩnh Tĩnh không sao chứ, nào ra đây Lưu ca ôm cho một cái nào.”

“Anh biến qua một bên đi! Đau chết tôi mất!”

Triệu Tĩnh Thù đau đến mức muốn trào nước mắt, Hạ Thiên Kỳ thì ngơ ngác nhìn mấy người ngồi trong xe, đầu càng thêm đau.

“Thiên Kỳ, anh thế nào, không sao chứ?”

Hạ Thiên Kỳ liên tục dùng tay đấm vào đầu mình, điều này khiến cho Triệu Tĩnh Thù phát sợ và phải vội vàng ngăn cản, không hiểu sao Hạ Thiên Kỳ cảm thấy đầu đau như bị niệm chú kim cô (*), đau như muốn nứt toác ra.

(*) Chú kim cô: trên đầu Tôn Ngộ Không có đeo cái vòng kim cô, mỗi lần Đường Tăng niệm chú là Tôn Ngộ Không bị đau đầu nên rất sợ bị niệm chú.

“Lại là mộng cảnh sao?”

Liên tiếp mấy lần trải qua mộng cảnh nên Hạ Thiên Kỳ đều cảm thấy không tin tưởng đối với ai hay bất cứ cảnh tượng nào xung quanh mình.

“Thiên Kỳ, Thiên Kỳ, anh rốt cuộc bị sao vậy?”

Triệu Tĩnh Thù liền ôm lấy Hạ Thiên Kỳ đang hoảng loạn thống khổ ngồi trên xe, cảm nhận được hơi ấm của Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Lãnh Nguyệt liền lấy từ trong ngực áo ra một lá bùa rồi đặt lên trán Hạ Thiên Kỳ.

“Tình trạng của anh ta không được bình thường!” Tiếng nói của Lãnh Nguyệt vang lên trong xe.

“Tôi cũng thấy anh ta không được bình thường, chẳng lẽ anh ta bị ma nhập rồi, nhưng có vẻ không có khả năng ấy, loại cấp bậc quỷ vật nào có thể nhập được vào anh ta chứ!”

“Trên người anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lãnh Nguyệt nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi.

Hạ Thiên Kỳ đầy hoài nghi nhìn mấy người trên xe, đồng thời hắn cũng có chút vui mừng khi phát hiện ra, cơ thể mình lần thứ hai cảm nhận được chút liên hệ với ác linh, nói cách khác, bây giờ hắn có thể quỷ hóa được bất cứ lúc nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv