Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 145: Tín vật của huynh trưởng



Tín vật của huynh trưởng

Đến tột cùng Long Sách biên cho Phượng cha là cái dạng chuyện xưa gì đây?

Kỳ thật, chính là đem đem tình hình thực tế thân thế của Đức Âm cùng với chuyện tình ngược luyến giữa mình và Đức Âm viết lại một lần mà thôi. Nếu các vị độc giả thật sự muốn biết nội dung cụ thể, xin mời đem 《 ác huynh bên người 》đọc từ đầu tới đuôi một lần nữa đi.

Chẳng qua, cùng một chuyện dưới ngòi bút của Long Sách cũng có chút ghê ghê.

Bởi vì Phượng cha, cho nên hành trình của đám người Long Sách trên thiên cung bị kéo dài dài. Bọn hắn trở thành nhóm người phàm đầu tiên qua đêm ở thiên giới.

Vì vậy, hai người Long Sách cùng Hoa Vô Nguyệt một kẻ nguyện đánh một tên bằng lòng chịu đựng, hai người suốt ngày tụm cùng một chỗ, tuy rằng bị hoàng đế cùng Ân Cốt ngăn cản gây trở ngại hai người không có làm gì quá giới hạn, chính là Hoa Vô Nguyệt đối với tài khéo ăn nói cao siêu biểu hiện ra ngoài của Mộ Dung Long Sách cảm thấy rất hứng thú, Long Sách đem Hoa Vô Nguyệt dỗ rất vui vẻ. Nhưng mà, chuyện tình yêu tốt đẹp khi mà Long Sách biết được sự thực đằng sau của Hoa Vô Nguyệt thì có chút dị biến.

“Hoa tiên tử, ngươi nói chân thân của ngươi là linh hồ gì kia?” Trên mặt Long Sách lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

“Ta là linh hồ Mị tộc.” Hoa Vô Nguyệt có chút đắc ý giới thiệu thân thế nhà mình—— trong Hồ tộc, linh hồ mị tộc có linh lực cực mạnh, tướng mạo cũng đẹp nhất trong bộ tộc.

“Linh hồ… thực thân của tiên tử kia nhất định cực kì xinh đẹp…” Long Sách tưởng tượng tới hình ảnh đại hồ ly lông xù, đột nhiên có ý tưởng đem Hoa Vô Nguyệt tặng cho Đức Âm như hiến vật quý. Ý nghĩ này thật sự quá điên cuồng. Vì thế đêm đó, khi gặp Phượng Vũ, Long Sách hỏi hắn có phương pháp nào để đánh một vị tiên nhân về nguyên hình. Phượng Vũ nói: ” Người ngươi nói là tiên nhân tộc nào?”

“Linh hồ tộc.” Long Sách gọn gàng.

“Ngươi lại hận Hoa Vô Nguyệt như vậy? Hắn làm sao vậy?” Phượng Vũ một chút liền đoán được, không hổ là thần hỗn độn.

“Hắn vậy mà câu dẫn ta phản bội Đức Âm. Hắn là phi tử của Thần Hoàng Thượng Hi không phải sao? Thế nhưng một mình cấu kết với người bên ngoài, chẳng lẽ không nên đánh hắn trở về nguyên hình sao?” Long Sách nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Phượng Vũ tà tà liếc hắn: “Ngươi chính là muốn nhìn thấy nguyên hình hồ ly của hắn đi? —— có điều, ta sẽ giúp ngươi, bởi vì ta cũng muốn xem.”

Vì thế hai người to nhỏ một hồi, bắt đầu thảo luận biện pháp đối phó Hoa Vô Nguyệt.

Đáng thương cho một bộ da lông xinh đẹp trên người Tiểu Hoa bị bọn người bại hoại nhớ nhung.

Ngày hôm sau, Phượng Vũ tìm được Hoa Vô Nguyệt, Hoa Vô Nguyệt nhìn thấy chim ú đột nhiên xuất hiện, hung hăng cắn răng, không biết con chim ú mập mạp này lại có âm mưu gì.

“Tiểu Hoa, hình như gần đây sắp sửa đến thời hạn thiên kiếp ngàn năm của ngươi phải không?” Phượng Vũ cố ý nói.

“Không cần ngươi quan tâm!” Hoa Vô Nguyệt ngồi ở một bên, giả bộ sửa móng tay.

“Chim ú! Ngươi nằm mơ, ngươi có phải muốn cướp lấy hồ châu của ta hay không!” Hoa Vô Nguyệt hừ lạnh.

“Thiết, ta mà còn phải giành hồ châu của ngươi à, ta là đại thần hỗn độn, cho dù là sáng thế cũng không phải nói chơi, một viên hồ châu của ngươi tính là cái gì, ở trong mắt ta được xem là cái gì?” Phượng Vũ uống trà nói.

Hoa Vô Nguyệt trong lòng phát lạnh, quả thật, hắn biết nội tình của Phượng Vũ, Phượng Vũ đúng là thực lực đáng sợ như vậy, cũng đâu thiết tha gì tới hồ châu của mình, nhưng mà rốt cuộc hắn có âm mưu gì? Vì cái gì đột nhiên chạy tới đây vờ vĩnh ra vẻ hơn người?

Phượng Vũ thúc giục nói: “Ngươi yên tâm, ta lấy danh nghĩa thần hỗn độn cam đoan, sẽ thay ngươi bảo quản hồ châu thật tốt. Nói cho ngươi biết, Thượng Hi nhiều ngày qua muốn quay về Di Thiên thần cung, đến lúc đó ngươi cho dù có muốn nhân cơ hội chạy xuống trần cũng không có cơ hội.”

Hoa Vô Nguyệt tuy rằng không biết mưu đồ của Phượng Vũ, nhưng mà suy trước tính sau, quả thật chỉ có lúc này là cơ hội tốt nhất để lẻn xuống trần tránh né sét đánh, nếu như ở trong Thần Cung vượt qua thiên kiếp, mà trong Thần Cung có nhiều nam phi nhằm vào mình như vậy, ói không chừng sẽ nhân cơ hội làm hại mình, cả Thần Cung to như vậy, cũng chỉ có một mình chim ú là có thể tin cậy chút đỉnh —— tuy rằng người này có đôi khi làm cho người ta tức giận đến phát điên.

Vì thế Hoa Vô Nguyệt tim vắt vẻo, nhả viên hồ châu ra, giao vào trong tay Phượng Vũ.

Mất đi hồ châu quanh thân Hoa Vô Nguyệt tản mát một đoàn sáng màu đỏ thản nhiên, thân hình dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con hồ ly đỏ thẫm lông mềm như nhung, so với hồ ly bình thường còn lớn hơn rất nhiều, màu sắc trên bộ lông xinh đẹp vô cùng, ở trên lỗ tai còn có hai sợi lông dài.

“Phượng Vũ, không được phá hỏng hồ châu của ta!” Hoa Vô Nguyệt dùng chân trước vỗ vào trên bàn trà nói.

“Biết. Ngươi yên tâm đi.” Phượng Vũ nhìn đại hồ ly nghiêm trang, đã đi qua sờ đầu hồ ly.

“Ngươi làm gì!!” Hồ ly hoảng sợ xù lông.”Ngươi có cái ham mê bất lương gì!!! Cẩn thận ta nói cho Thần Hoàng!! A a a! Không được chạm vào ta!!”

“Tiểu Hoa, ngươi cứ để mông trần đi xuống hạ giới, không mặc quần cộc sao?” Phượng Vũ ảo tưởng bộ dạng hồ ly mặc quần cộc.

“Đi chết đi!!” Hồ ly liên tục xù lông.

“Ngươi nhớ kỹ, xuống trần, ngàn vạn lần không thể nói tiếng người, nếu không thiên lôi sẽ đuổi theo ngươi đó.” Phượng Vũ nhắc nhở, “Chỉ cần ngươi hoàn toàn biểu hiện giống hệt một con hồ ly bình thường, ba tháng sau tự nhiên sẽ tránh thoát khỏi sự theo đuôi của thiên lôi, đến lúc đó là có thể thành công độ kiếp.”

“Được rồi.” Đại hồ ly thở hắt ra.

Vì thế chim ú dẫn hồ ly tìm đến chỗ Mộ Dung Long Sách, giả bộ nói cho hắn biết, con hồ ly này là sủng vật của mình, tạm thời gởi nuôi ở bên người Long Sách. Long Sách để tỏ lòng cảm tạ, đem thực đơn những món ngon ở thế gian mình đã chỉnh sửa qua đưa cho chim ú.

Vì thế, Long Sách bay một chuyến tới tiên giới, cho Đức Âm một con hồ ly tiên giới làm vật làm tin.

Ca ca tốt như vậy tìm được ở đâu a!

Về phần Hiên Viên Cực Ngọc cuối cùng thì do Đức Âm xui khiến tìm trở về tự tôn của chính mình, nhưng mà đánh Tiểu vương a đến nỗi mặt mũi bầm dập, ngày hôm sau cha của hắn liền tới tìm Hiên Viên Cực Ngọc gây chuyện.

Không hổ là nhà âm mưu chính trị cấp cao, vị Vương gia kia đưa tới cho Hiên Viên Cực Ngọc một vấn đề khó khăn không nhỏ, trên triều đình trăm phương ngàn kế buộc Hiên Viên Cực Ngọc đồng ý ngự giá thân chinh, tự mình đến biên ải đi Tây Bắc giám sát quân doanh, ứng phó với Nhung tộc sắp xâm lấn Tây Bắc.

Vì thế, Hiên Viên Cực Ngọc bị mấy vị đại thần thông đồng với nhau cực lực giựt giây, truyền chỉ ngự giá thân chinh, đêm đó bắt đầu chuẩn bị viễn chinh.

Mộ Dung Đức Âm còn đang ôm mèo chơi, một đạo thánh chỉ của Cực Ngọc, tuyên hắn cùng đi tới phía Bắc Trường Thành chinh chiến.

“Vì sao ta phải đi cùng ngươi?” Mộ Dung Đức Âm không quá muốn đi tới nơi hoang vắng có điều kiện tồi tệ.

“Bởi vì trẫm sợ trong thời gian trẫm đi vắng, ngươi lại liên hợp Ma giáo làm ra cái âm mưu quỷ kế gì! Lần này trẫm ngự giá thân chinh còn không phải là do ngươi làm hại!” Cực Ngọc hừ nói.

“Ta không muốn đi.” Mộ Dung Đức Âm không thích đi bộ đường xa, trừ phi là dưới tình huống huynh trưởng chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ cho hắn.

“Phải đi!” Hiên Viên Cực Ngọc bùng phát cái uy của hoàng đế, “Đây là tánh chỉ!”

“Được rồi, phải bảo đảm chắc chắn lãnh thổ Trung Nguyên không bị Nhung tộc diệt vong, vậy bản tôn sẽ theo ngươi là được rồi.” Mộ Dung Đức Âm nói.

Hiên Viên Cực Ngọc bổ sung: “Lần này vì che dấu tai mắt người ta, xe liễn của hoàng đế để trống, hai người chúng ta phải vận thường phục đi trước, ngươi chuẩn bị đi, chúng ta phải bí mật lén đi.” Kỳ thật đây mới chính là mục đích thực sự mà Cực Ngọc ngự giá thân chinh——rốt cục thì hắn cũng có thể mặc thường phục đi ra ngoài chơi, hơn nữa là đi cùng Âm ác ma! Có Âm ác ma công lực cao siêu, cũng không phải sợ ám sát cái gì kia a! Âm ác ma chính là người đứng đầu Ma giáo… … mb, căn bản là chưa thấy qua hắn điều động thế lực Ma giáo cái gì… Lại nói hắn thật sự thật sự có thực quyền sao…

Cực Ngọc đều đối với nam nhân không có sự nghiệp này rất là tuyệt vọng.

Vì thế, hai người thừa dịp trời chưa sáng từ cửa sau hoàng cung lặng lẽ chạy ra ngoài, Hiên Viên Cực Ngọc một thân quần áo mộc mạc, Mộ Dung Đức Âm thì đội mũ sa che mặt, hai người cưỡi ngựa từ chỗ ngã tư đường trong kinh thành chạy như bay rời đi.

Dù sao Hiên Viên Cực Ngọc cũng là thiếu niên mười sáu tuổi, ra khỏi hoàng cung cái l*ng giam kia, thì vô cùng vui vẻ chỉ lo thúc ngựa chạy như điên, một hơi chạy tới buổi chiều, đi vào chỗ quan đạo mới chịu dừng lại. Mà Mộ Dung Đức Âm thì đi theo đằng sau hắn tới cửa, sắc mặt có chút không tốt lắm.

“Âm ác ma, chúng ta đi tiếp một đoạn có thể đến trạm dịch!” Hiên Viên Cực dùng roi ngựa chỉ về phía trước nói.

“Ta phải đi về.” Mộ Dung Đức Âm trầm mặt nói.

“Làm sao vậy? Chúng ta vừa mới đi ra mà thôi!” Hiên Viên Cực Ngọc đang rất cao hứng, “Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm? —— Này! Ngươi sẽ không thật sự không thoải mái đi! Ngươi cái người ác ma mạnh như điên vậy mà cũng sẽ không thoải mái? Này!! Rốt cuộc thì ngươi làm sao vậy?!”

Hiên Viên Cực Ngọc rốt cục có chút bận tâm, nhảy xuống ngựa, kéo lấy dây cương của Mộ Dung Đức Âm.

Mộ Dung Đức Âm nói: “Ta…” Đột nhiên cảm thấy nói không nên lời, liền ngậm miệng.

“Xuống dưới!” Hiên Viên Cực Ngọc nhìn chung quanh một chút, đằng trước không có thôn phía sau không đến khách đ**m, may mắn là mình mang theo bên mình mang rất nhiều loại thuốc tốt nhất trong hoàng cung, có lẽ có thể kéo dài một chút.

Mộ Dung Đức Âm nghiêng người nhảy xuống ngựa, được Hiên Viên Cực Ngọc nâng đỡ ngồi xuống trên tảng đá ven đường. Hiên Viên Cực Ngọc vuốt trán của hắn: “Ngươi không thoải mái chỗ nào?”

“Đùi.” Mộ Dung Đức Âm trầm mặt nói,.

“Chân làm sao vậy?” Hiên Viên Cực Ngọc nhớ tới trong phòng Mộ Dung Đức Âm còn có một chiếc xe lăn, hình như chân của hắn có chút vấn đề! Đáng chết! Tại sao mình không nghĩ tới điểm này, ngày thường chỉ nhìn thấy bộ dạng cường thế của hắn, đã quên hắn là người có tật! Hiên Viên Cực Ngọc liên tục tự trách, đỡ bả vai Đức Âm nói: “Đau lắm sao? Ta giúp ngươi xoa bóp xoa bóp đi, nếu không ăn chút linh dược ta mang cũng được, thực xin lỗi, ta quên chân của ngươi không tốt…”

“Không, ta chỉ là bị rách đùi.” Mộ Dung Đức Âm = =

“Ngươi! Ngươi từ nhỏ đến giờ bị nuông chiều như thế nào! Ngươi không phải có vận mệnh nhấp nhô sao! Thậm chí ngay cả ngựa cũng chưa cưỡi qua sao!!” Hiên Viên Cực Ngọc đối với người này lại tràn ngập tuyệt vọng.

“Ta chưa từng cưỡi qua ngựa.” Mộ Dung Đức Âm thừa nhận.

“Đáng chết! Cởi quần ra! Ta có mang theo thuốc trị thương, để ta bôi thuốc cho ngươi! Một lát chúng ta cưỡi một con ngựa!” Hiên Viên Cực Ngọc bất đắc dĩ nói.

Vì thế Âm Heo ở ngoài cánh đồng hoang dã cởi quần, để cho tiểu hoàng đế bôi thuốc —— Long Sách khổ tâm vì Đức Âm thiết kế hình tượng, xem ra hoàn toàn tan vỡ.

Khi Cực Ngọc thấy rõ cặp đùi xinh đẹp trắng như tuyết kia của Đức Âm thì máu mũi chảy xuống —— vì thế trên mặt đầy nước mắt mì sợi dài lê thê ——Trời ơi! Trẫm mới có mười sáu tuổi!! Mộ Dung Đức Âm ngươi cái tên ác ma này!! Lại nhìn từng giọt máu mũi đỏ tươi nhỏ ở trên đùi Mộ Dung Đức Âm, tư thế ám chỉ khó hiểu và cảm giác ngượng ngùng kia…

Bổ não cho nên mấy giọt máu từ lỗ mũi Cực Ngọc cuối cùng cũng chuyển sang trạng thái lôi đình, không còn tí máu ngã người té về sau.

“Bẩn muốn chết!! Làm cả người ta dính đầy máu mũi!” Mộ Dung Đức Âm chán ghét nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv