Ác Hán

Chương 67: Cự Ma Sĩ(1)



Sau lễ tang hai mươi ngày, Đổng Trác rời đi mục trường, quay lại Hà Đông. Dù sao hắn cũng là triều đình quan viên, không tiện ở nhà lâu lắm, lần này vì tang lễ nữ nhi cho nên mới đặc biệt về thăm nhà, nếu ở nhà quá lâu sẽ bị nhóm danh sĩ phản ứng, Đổng Trác bây giờ rất rõ ràng, hắn hiện tại càng phải cẩn thận. Thu hoạch lớn nhất của hắn đợt về nhà này chính là cùng với đứa con hoà hảo, thời điểm Đổng Trác ra đi trên mặt vẫn mang theo nụ cười khoái ý, Đổng Phu nhân Hoa Man cũng theo Đổng Trác đi, nàng không muốn ở lại Lâm Thao, nơi này có phần mộ của nữ nhi, sẽ gợi lên sự thương tâm, mà Đổng Viện cũng theo Đổng Trác đi, dù sao cũng là người đã có chồng, nếu hai người cứ ở hai nơi khác nhau, tuy nàng không có vấn đề gì, nhưng Lý Nho chưa chắc đã cao hứng.

Đổng Hoàng cũng không thích hợp lưu lại. Đổng Trác đối với đứa cháu này rất thương yêu, bất quá thương yêu thì thương yêu, nhưng vẫn không phải là cốt nhục của hắn. Mục trường hết thảy đều giao cho lão phu nhân, trên thực tế cũng chính là giao cho Đổng Phi, còn Đổng Hoàng cùng đi theo, Đổng Trác không dám đảm bảo, nếu một ngày nào đó Đổng Hoàng đi trêu chọc Đổng Phi, có thể sống hay không cũng là một vấn đề.

Đi theo còn có Nhã Đan, Hoàng Đạo, Hồ Xích Nhi với các gia tướng liên can cùng với ba nghìn thiết kỵ.

Ngưu Phụ tiếp tục ở lại Lâm Thao gia tăng luyện binh, về phần nguyên nhân Đổng Trác bảo tăng cường giúp đỡ A Sửu, Ngưu Phụ cũng không hỏi, Ngưu Phụ cũng không có hỏi, điểm này cũng chính là nhân tố Đổng Trác coi trọng Ngưu Phụ, sự tình gì nên hỏi, sự tình gì không nên hỏi, Ngưu Phụ cũng rất rõ ràng. Đổng Chiếu cũng lưu lại Đổng phủ Lâm Thao, phụ trách chiếu cố Ngưu Phụ cùng với xử lý một số vụn vặt trong Đổng phủ.

Tất cả an bài đều tốt, Đổng Trác có chút không cam lòng rời đi.

Nói thật trong lòng Đổng Trác, hắn rất hy vọng Đổng Phi có thể cùng hắn hồi Hà Đông, phụ tử hai người mười ba năm qua nói chuyện với nhau cộng lại không được mười câu, hiện tại quan hệ tốt đẹp, hắn cũng muốn làm một phụ thân tốt, nhưng hắn cũng hiểu được, câu nói kia của Đổng Phi không có sai: Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, diều hâu con luôn ở dưới cánh của diều hâu mẹ, vĩnh viễn không thể giương cánh bay lượn, vật lộn cùng với trời cao. Đứa con lớn thì làm lão tử là có thể cung cấp cho hắn một mảnh bầu trời.

Vì thế, Đổng Trác liền bắt Đổng Viện để lại tất cả các tư binh giao cho Đổng Phi, hơn nữa nhắc nhở Ngưu Phụ, phàm những thứ A Sửu cần thì phải tận lực cung cấp, nếu trong nhà ở Lâm Thao mà thiếu thì có thể trực tiếp nói cho Hà Đông, lão tử của hắn sẽ nghĩ biện pháp.

Bất qua cũng có người mất hứng.

Hoa Hùng từ khi đánh giá ngắn ngủi cùng với Đổng Phi trong tiệc rượu vẫn muốn tìm Đổng Phi so đấu một lần, nhưng bởi vì lễ tang của Đổng Ngọc, Đổng Phi không có thời gian cùng hắn luận võ, mà sau này thì Đổng Trác luôn mang theo Đổng Phi theo bên người, cho nên Hoa hùng không thể mở miệng, hiện giờ phải đi, Hoa Hùng mặc dù biết có thể cùng với Đổng Phi gặp lại, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Trời tháng bảy, thời tiết cực kỳ gay gắt, Đổng Phi cho người trồng những hàng tùng trước mộ phần của tỷ tỷ, mà hắn thì xây nhà bên cạnh mộ mà trông.

Quy củ tang lễ ở thời đại này cũng không có nhiều như thời Đường, Tống. Đổng Phi dựa theo quy củ của quê nhà, quyết định trước phần mộ thủ cúng bảy bảy bốn chín ngày, sau đó mới chuẩn bị đi trung nguyên du lịch.

Hắn ngồi trong lư phòng*( Nhà xây tạm trông phần mộ) tay cầm một quyển binh pháp đọc. Bên cạnh còn có Lục Y nói nội dụng cho hắn, bên ngoài lư phòng, bên cạnh phần mộ có một đoá hoa dại không biết tên theo gió nhẹ nhàng lắc lư, tựa hồ giống như đang nghe Đổng Phi đọc binh pháp, Đổng Thiết thì ngồi bên ngoài lư phòng, miệt mài mài thiết đao gãy của hắn. Những thanh âm soạt soạt, cùng xen lẫn với tiếng đọc sách quả thật có một phen hương vị.

Một trận vó ngựa đánh gãy tiéng đọc sách, từ dưới núi một thất đại uyên lương câu chạy nhanh như chớp vọt lên.

“Lục nhi, nhìn xem là ai đến?”

Đổng Phi ngồi yên một chỗ, nói với Lục Y xong hắn liền tiếp tục đọc binh pháp.

Lục Y đứng dậy, đi ra từ lư ốc, nàng mang theo Đổng Triệu đi vào trong phòng, “Công tử, là Đổng Triệu đến.”

“Chủ công, tin tức tốt, tin tức tốt a!”

Đổng Phi buông thẻ tre xuống, “Có tin tức gì tốt?”

“Trảm mã kiếm, Trảm mã kiếm làm thành…”

“Vậy sao?”

“Sau khi thay đổi thuỷ chất, Bồ sư phó cùng với mọi người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, rốt cụ đạt tới yêu cầu của ngài, một kiếm phá giáp, nhóm trảm mã kiến đầu tiên đã ra lò, có năm trăm thanh, còn có ba trăm bộ giáp trụ, Bồ sư phó mời chủ công đến kiểm nghiệm.”

Ánh mắt Đổng Phi híp lại thành một cái khe, khoé miệng hơi nhếch lên.

Người quen thuộc hắn nếu thấy hắn biển tình như vậy thì sẽ biết hắn đang rất cao hứng, Quả nhiên, Đổng Phi lập tức đứng dậy, “Lục nhi, đem đồ vật hôm nay đã sửa sang và thu lại, sau đó đưa đén bà nội bảo quản, đúng rồi, nhớ gọi Bùi Nguyên Thiệu qua.”

“Vâng!”

Lục Y đáp ứng xong liền thu thập mấy thứ ở trong lư phòng.

Đổng Phi cùng với Đổng Triệu đi ra lư ốc, từ trên cột cởi xuống giây cương của tượng long, phi thân lên ngựa sau đó huýt lên một tiếng.

Xa xa truyền đến tiếng hý dữ dằn của sư tông thú, tiếng vó ngựa từ xa chạy đến giống như có mấy trăm thớt ngựa chạy chồm lại.

Sau khi trở lại, Đổng Phi liền để mặc cho Sư tông thú tự do, mặc cho nó thoải mái ở mục trường.

Dù sao mọi người trong mục trường đều biết, Sư tông thú chính là vận mệnh tử của Đổng Phi, động vào nó một sợi lông thì Đổng Phi tuyệt đối sẽ điên lên, nhưng là A Sửu vẫn không hợp đàn, vẫn là cuộc sống cô độc, nhưng A Sửu vẫn sảng khoái tự do rong ruổi.

Đó cũng chính là hy vọng của Đổng Phi. Chỉ có giữ lại dã tính của a sửu thì mới là Đổng Phi cảm nhận toạ kỵ lý tưởng nhất.

Sư tông thú chạy tới đỉnh núi, nhìn có vẻ rất đắc ý, Đổng Phi vỗ vỗ đầu của nó, “Ở trong này thay ta trông chừng dùm.”

Đánh một tiếng phì từ lỗ mũi, Sư tông thú xem như đáp ứng, đi tới trước mộ phần của Đổng Ngọc phủ phục xuống.

“Tiểu thiết, xem Lục nhi thu thập xong trong lư phòng thì bảo hộ nàng đi gặp bà nội.”

“Vâng !’

Đổng Thiết thu hồi đao gãy, đứng trước cửa lư phòng chờ Lục Y.

Đổng Phi cùng với Đổng Triệu giục ngựa chạy như bay tới hàng rào, hai người đến chỗ hàng rào thì ngựa lại, Đổng Phi xuống ngựa liền bước nhanh vào hàng rào.

Đổng Triệu rất tự giác dừng lại ở cửa hàng rào, tiếp đón xung quanh chính là binh lính trang bị vũ trang đầy đủ, đứng cảnh giới.

“Chủ công, tiểu nhân may mắn không làm nhục mệnh!”

Bồ sư phó chứng kiến Đổng Phi đi tới, lập tức đi tới báo cáo, trong lều trên một cái giá, những thanh trảm mã kiếm sắc bén được đặt trên giá, thân đao dài bốn thước, chuôi đao dài một thước, nhìn trống trơn không có chút trang sức nào, lại lộ ra một cố sát khí lẫm thiên.

Đổng Phi không nói hai lời, tiến đến cầm lên một thanh trảm mã kiếm.

“Áo giáp ở đâu?”

Sớm đã có người chuẩn bị áo giáp, Đổng Phi đi qua tới, một tay cầm trảm mã kiếm chém xuống, hai tầng bì giáp được khảm đinh sắt bị chém thành hai nửa, vết đao ngọt lịm, hàn khí bức người, ngón tay Đổng Phi búng nhẹ lên thân đao, chợt nghe tiếng vang nhỏ, thanh âm không ngừng vang vọng rất lâu, nhịn không được, hắn quát to một tiếng : “Quả nhiên là đao tốt!”

“Chủ công, lần này đã tạo ra năm trăm lẻ sáu thanh bảo đao, Trường mâu tám trăm bảy mươi sáu chi, đồng tay*( bảo vệ 2 vai và nách) ba trăm mười bảy bức, đầu ngao *( Dùng bảo vệ đầu và mặt) bốn trăm đỉnh, Lá chắn* ( thuẫn) một ngàn bức, còn lại là tiểu nhân căn cứ vào lời nói của Đằng Lệ Nhi cô nương chế tạo ra hoai loại áo giáp…chủ công mời nhìn, cái này gọi là Lưỡng đương khải, là Đằng lệ Nhi cô nương thiết kế, trải qua thực nghiệm thì rất lợi cho Kỵ binh *( Chiến đấu trên ngựa) tác chiến, Còn đây gọi là Mã khải, mã khải tạo ra chuyên dùng cho chiến mã.”

Đổng Phi đối với những thứ này nhận thức rất rõ ràng, có một bộ áo giáp tốt thì ở trên chiến trường có thể đề cao mang sống rất lớn, vừa muốn tan thưởng một chút thì ánh mắt đột ngột dừng ở mã khải mà con chiến mã đang mặc.

Mã khải này thiết kế phi thường quái dị, có người dắt tới một thớt tây lương chiến mã, đem mã khải mặc vào.

Đổng Phi không khỏi híp mắt nhìn lại, bộ dạng này hắn đã nhìn qua, nhìn qua giống như đời trước ở TV chứng kiến là loại trọng Kỵ binh tương tự. Mã khải cơ hồ là có thể bảo hộ thân thể chiến mã đại bộ phận, chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt của chiến mã, không biết Bồ Nguyên cố ý chơi đùa hay không mà trên mã giáp còn khắc ra mất bộ đồ ánh xương khô.

Khi Đổng Khí lên ngựa chạy như bay thì mã giáp dưới ánh mặt trời chiết xạ hào quang, khô lâu trên mã giáp theo thân ngựa phập phồng giống như muốn nhảy ra, nhìn mà lạnh cả người, sát khí hiển lộ ra.

Đổng Phi không khỏi hít sâu một hơi.

Trên chiến trường nếu có một chi thiết kỵ như vậy xuất hiện, số lượng không cần nhiều lắm, mấy ngàn người là được, Đổng Phi kiếp trước không hiểu binh pháp, nhưng đời này lại nhìn binh thư mà lớn lên, lập tức thấy được sự ảo diệu trong đó.

“Đổng Khí, trở về!”

Hắn xoay người nói với Bồ sư phó: “Mã giáp này là do Bồ Nguyên thiết kế sao? Lập tức gọi hắn tới gặp ta.”

Đổng Phi đột nhiên đổi sắc mặt làm cho Bồ sư phó hoảng sợ.

“Chủ công chờ…”

Lão xoay người hướng về trụ sở chạy tới, nhưng không biết vì sao Đổng Phi lại đột nhiên triệu kiến Bồ Nguyên.

Lúc này Bùi Nguyên Thiệu cùng với Đằng Lệ Nhi cũng đã đi tới.

Đổng Phi chờ Đổng Khí xuống ngựa , lúc này mới đi tới vuốt nhẹ bộ mã giáp lạnh lẽo, trong lòng sinh ra một chút tâm tư.

Chỉ chốc lát sau, Bồ Nguyên đang mang theo khuôn mặt buồn ngủ đi đến, nhìn thấy Đổng Phi ,Bồ Nguyên vừa muốn hành lế thì đã thấy Đổng Phi nghiêm mặt nói: “Bồ Nguyên, mã khải này là do ngươi thiết kế?”

“Vâng…”

“Tổng cộng được bao nhiêu bộ?”

“Mười bộ….Chủ công, loại mã khải này tuy rằng tinh mỹ, nhưng lại hao phí tài liệu rất nhiều, không thích hợp đại quy mô sử dụng.” Khuôn mặt mập mạp của Bồ Nguyên đang buồn ngủ lập tức biến mất. Thay thế vào là bộ dạng nghiêm túc, “ Tiểu nhân từng để Đằng cô nương thử qua, bộ mã khải này nặmg tám mươi cân, đầu tiên là đối với ngựa yêu cầu rất cao, đồng thời thời điểm xung phong có uy lực rất cường đại, trong cận chiến cũng bày ra đủ uy lực, nếu chủ công muốn đại quy mô trang bị chỉ sợ có điểm khó được.”

Đổng Phi nở nụ cười, “Ta khi nào thì muốn đại quy mô trang bị? Bồ Nguyên, có điều này các ngươi phải nhớ, loại mã khải này phải giữ bí mật, tuyệt không thể lưu truyện ra ngoài, còn nữa, Lương đương khải cũng phải giữ bí mật, về sau tất cả những thứ sản xuất trong này đều phải giữ bí mật.”

Nhãn tình Bồ Nguyên sáng lên, Đổng Phi nói những lời này thuyết minh…..

“Bồ Nguyên, ngươi làm không sai, ta muốn thưởng cho ngươi, ngươi muốn thưởng cho cái gì? Chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định thoả mãn cho ngươi.”

Bồ Nguyên do dự một lát, “Chủ công, mong ngài chờ cho một lát.”

Hắn xoay người bỏ chạy, hướng về chỗ nghĩ chạy tới, Đổng Phi có chút ngạc nhiên nhưng đột nhiên cười.

“Bồ sư phó, ta cần ngươi tiếp tục tạo ra mấy loại binh khí này, các ngươi lần này làm không sai, chỉ cần người trong hàng rào làm ra thành tích thì ta nhất định không bạc đãi các ngươi, đúng rồi, hàng rào từ hôm nay trở đi lập thành Tường Doanh, là một doanh độc lập, chỉ nghe lệnh của ta. Bồ sư phó, ta xem ngươi là bậc thầy, ngày khác sẽ báo lên cha ta, cho các ngươi một cái xuất thân. Đằng lệ Nhi truyền mệnh lệnh của ta, mọi người ở trong tường doanh được xưng là tượng, người trong mục trường không được đối với bọ họ vô lễ….Bồ sư phó, các ngươi làm rất tốt, ta Đổng Phi thề sẽ không phụ các ngươi.”

Một câu nói kia đủ để nhóm công tượng lệ nóng doanh tròng.

Bồ sư phó quỳ xuống đất dập đầu: “Ta vì chủ công quên mình phục vụ!”

Lúc này Bồ nguyên đã trở lại, trong tay của hắn ôm một cái hộp sắt, mọi người chứng kiến cảnh này không khỏi sửng sốt.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv