Ác Hán

Chương 64: Thiếu nguyên Bồ Nguyên(2)



Lời của Dịch Giả : Ko biết tác giả có nhầm lẫn hay không, nhưng Đổng Viện trước kia được gọi là Tứ tiểu thư, nhưng chương này lại viết là Tam tiểu thư, ta đành dịch theo tác giả vậy.

Hôm nay Đổng Phu nhân có chuyển biến tốt đẹp hơn, Đổng Viện để cho nhị tỷ chiếu cố Đổng phu nhân, lôi kéo Lục Y đi tản bộ vào chỗ sâu trong mục trường, nương theo khe suối gần hàng rào, ở cửa trại Đổng Triệu đang làm nhiệm vụ, rất xa đã thấy Đổng Viện đi lại, lập tức đi đến nghênh đón, khoát tay hành lễ nói: “Tam tiểu thư, ngài như thế nào lại đến đây?”

“Tại sao ta không thể đến? Nơi này hình như là nhà của ta!”

“Không phải, không phải….” Đổng Triệu uống rượu đánh nhau thì được, nhưng luận võ mồm thì mười hắn cũng không phải là đối thủ của Đổng Viện.

Đổng Viện khoát tay cười nói: “Tốt lắm, ta cũng không làm khó ngươi, biết quy củ của chủ công nhà ngươi thâm nghiêm, ta ở chỗ này chờ, ngươi nói cho chủ công nhà ngươi là ta mà Lục Y muội muội đến, bảo hắn mau lăn ra nghênh đón chúng ta.”

“Đa tạ tam tiểu thư thông cảm!”

Đổng Triệu không ngừng nói lời cảm tạ, hành lễ xong vội vàng chạy vào hàng rào, không đầy một lát thì thấy hắn đã chạy trở ra, đi đến trước mặt Đổng Viện nói: “Tam tiểu thư, chủ công nói là người đang bên bộn nhiều việc, cho các người tự tiện.”

“Hắn đây là ý gì?”

“Ý chủ công nói là, ngài tự mình đi vào, muốn đi đâu thì đi!”

Lục Y lôi Đổng Viện, miệng thì hỏi: “Đổng Triệu, công tử bận việc gì?”

“Đang cùng công tượng luyện đao!”

“Luyện đao?”

“Không phải luyện đao mà là luyện….Quên đi, ta nói cũng không rõ ràng lắm, hay là chính ngài vào xem đi.”

Đổng Viện rất ngạc nhiên, lập tức mang theo Lục Y phóng ngựa vào hàng rào, hàng rào này diện tích không lớn, ngoại trừ dành cho công tượng ở cộng thêm đám người Đổng Triệu thì cũng chỉ có hơn một trăm người, nếu tính thêm gia quyến thì cũng chỉ có trên dưới ba trăm người. Nhưng tiểu hàng rào này lại kiến tạo theo cửu cung bát quái.

Trong doanh trướng thì công việc đều phân chia rất rõ ràng, mà Đổng Viện lai không phải lần đầu tiên đến nới này cho nên cũng không quá ngạc nhiên.

Làm cho nàng thấy kỳ quái là trong công trường không có truyền đến từng đợt tiếng vang.

Cùng với Lục Y xuống ngựa đi vào thì nhìn thấy Đổng Phi đang vung tay, cùng với một đám công tượng đang thảo luận việc gì đó.

Bên cạnh cái lò tạo kiếm còn có một cái cọc gỗ, mặt trên còn treo một bộ minh quang khải* ( Giáp), nhìn phi thường cổ quái.

“Có tốt hay không?”

Chợt nghe thanh âm Đổng Phi hét to, chỉ chốc lát sau một lão nhân có vóc dáng khôi ngô, mái tóc đã hoa râm, tay cầm một thanh trảm mã kiếm, thanh trảm mã kiếm này dài hơn ba thước, chuôi kiếm dài khoảng một thước, nhìn qua thì rất giống đời sau đao của nhật bổn, nhưng cẩn thận nhìn lại thì thấy hoàn toàn bất đồng, Trảm mã kiếm xuất hiện từ thời Tây hán, có thể sử dụng trong bộ chiến cũng có thể dùng cho kỵ chiến. Đổng Viện là nữ nhi của Đổng Trác, thuở nhỏ cũng tập qua võ nghệ cho nên cũng không xa lạ. Nhưng nàng không rõ là Đổng Phi muốn làm gì?

Lão công tượng cầm thanh đao đi đến trước mặt Đổng Phi, “Chủ công, dựa theo yêu cầu của ngài, đao đã trải qua trăm luyện, tuy không thể so với thần binh lợi khí, nhưng có thể chém sắt như chém bùn, đây chính là cực hạn của đao, nhưng không biết chủ công có vừa lòng không?”

Đổng Phi tiếp nhận thanh đao, đưa tay múa may mấy cái.

“Vừa lòng hay không thì thử là biết được.”

Hắn sải bước tiến đến cọc gỗ, vận đủ khí lực, nhằm ngay khôi giáp hét lớn một tiếng, một đao liền chém qua.

Đang…..

Thanh âm giòn giã vang lên, thanh đao trải qua trăm luyện tự nhiên bị gãy thành mấy đoạn. Trong tay Đổng Phi chỉ còn có chuôi đao, hắn suy nghĩ một lát, sau đó nói với lão công tượng, “ Giống như là chưa được tốt lắm.”

Minh quang khải kia cực kỳ cứng rắn nhưng cũng chỉ chém ra một cái lỗ hổng nhỏ, nhưng Đổng Phi vẫn đối với thanh đao này tựa hồ còn chưa hài lòng, vất chuôi đao xuống đất, “Vẫn còn chưa được, Bồ sư phụ, dựa theo ngài nói trảm mã kiếm luyện trăm lần ít nhất là có thể chém đứt một tầng áo giáp, nhưng cái chuôi đao này chỉ mở được cái lỗ hổng, không được.”

“Bồ sư phó chính là người Hán quận, sau đó bị người của Nam Man bắt lại bán cho Bạch mã khương, rồi làm thủ hạ dưới trướng Đằng Lệ nhi, lần này Đằng Lệ Nhi dẫn người đi theo thì mang theo Bồ sư phó, đúc thuật của hắn phi thường cao minh, mà công tử cũng phi thường coi trọng người này, hiện giờ là đầu lĩnh ở nơi này, công tử đối với hắn phi thường tín nhiệm.” Lục Y thấy vẻ mặt mê man của Đổng Viện, liền thấp giọng bên tai nàng giải thích.

Đổng Viện gật gật đầu, đi tới phía trước hỏi: “A Sửu, đệ đang muốn làm gì?”

Đổng Phi đang muốn giải thích thì thấy từ lều vải đi ra một thiếu niên, ước chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi, trên mặt còn mang theo tính trẻ con.

“Chủ công, cha của ta làm việc theo trình tự cũng không có sai, tài liệu cũng là thượng thừa, tình huống bị như vậy là do nguyên nhân thép bị giòn…”

“A Nguyên, ngươi chạy tới đây làm gì?”

Bồ sư phó vừa thấy thiếu niên lập tức lộ ra vẻ khẩn trương, hắn gượng cười nói: “Chủ công không nên trách cứ, tiểu nhi không hiểu chuyện, hay ăn nói lung tung, mong chủ công tha thứ.”

Đổng Phi cười cười, “không sao cả.”

Bồ sư phó vừa nói xong thì thiếu niên mập mạp mất hứng nói: “A cha, ta thật sự biết nguyên nhân.”

Bồ sư phó giận tím mặt, định qua đánh thì lại nghe Đổng Phi mở miệng nói: “Bồ sư phó, kông ngại nghe hắn nói một chút.”

“Thuỷ chất!”

Thiếu niên kia nói: “A cha công nghệ không sai, nhưng do đao đặt tới “Bạch sáng” trình độ thì cần tiến hành tôi vào nước lạnh xử lý, mà tôi vào nước lạnh cần thuỷ chất yêu cầu rất cao, thời cổ, đại sư thường muốn chú kiếm trước thì nhất phải chọn địa phương non xanh nước biếc. Nói trắng ra chính là lựa chọn thuỷ chất thích hợp…Nơi này lấy nguồn nước từ thao thuỷ, mà sự tinh khiết của nước thao thuỷ rất kém, mặc dù cũng được, nhưng muốn tạo ra đao tốt thì chưa được, chủ công nếu muốn làm ra đao tốt thì phải thay đổi nguồn nước thì chắc chắn sẽ thành công.” Thiếu niên chậm rãi nói, lúc đầu Bồ sư phó còn có chút khẩn trương, nhưng sau khi nghe xong lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Đúng vậy, thuỷ chất, nhất dịnh là do thuỷ chất thiếu tinh khiết cho nên mới không được.”

Đổng Phi chau mày, “Vậy theo ngươi thì cần lấy thuỷ chất ở đâu cho thích hợp?”

“Việc này….Tiểu nhân cũng không biết, bất quá từ xưa đến nay các đại sư chú kiếm thường lấy nước ở phía nam, chủ công nếu muốn tạo ra kiếm tốt thì phải tìm về phía nam……Tiểu nhân nhớ rõ, thời điểm chúng ta đi tới nơi này thì dừng ở Tà cốc một đêm, thuỷ chất nơi đó nhẹ nhàng mà khoan khoái, chủ công có thể sai người đi lấy về một ít, rồi thử qua một lần.”

Đổng Phi gật gật đầu, quay đầu kêu to: “Đổng Khí!”

“Có tiểu tướng!”

Đổng Khí chính là người theo Đổng Phi liên tục chinh chiến ở các chiến trường Tây bắc, là người có thể một địch trăm, hắn vốn tên là Khí Nhân, sau khi di tới Lâm Thao thì Đổng Phi ban cho họ Đổng, lại chọn từ “Khí” làm tự, cho nen hiện tại được kêu là Đổng Khí.

“Mang hai mươi người lập tức đến Tà cốc, lấy chút thuỷ chất mang về.”

“Vâng!”

Đổng Phi thở dài một hơi, cười nói: “Bồ sư phó, nếu là vấn đề do nước thì Trảm mã kiếm tạm thời chưa cần tạo, nhưng những vật phẩm ta cần tạo ra thì phải nhanh một chút, nếu cần cái gì thì nói với Đổng Triệu.”

“Tiểu nhân tuân mệnh!”

Đổng Phi từ Đổng Thiết tiếp nhận y sam, “Tam tỷ, chúng ta vào lều nói chuyện.”

Hắn nói xong liền hướng về quân trướng bước tới, mắt thấy sắp đến lều thì đột nhiên dừng lại. Quay đầu hướng tiểu mập mạp hỏi: “Uy, tên của ngươi là gì?”

Không đợi tiểu mập mạp trả lời, Bồ sư phó sợ hãi nói: “Chủ công, hắn là khuyển tử của tiêu nhân, họ Bồ, tên một chữ Nguyên.”

“Bồ Nguyên?”

Đổng Phi nhìn tiểu mập mạp, “ngươi là Bồ Nguyên?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv