Ác Hán

Chương 448: Giả Hủ Mưu Kinh Tương (1)



- Ha ha ha, chẳng phải là ta hay sao?

Lời vừa dứt, đốt cháy sáng rực, một đội quân tốt hộ vệ quanh một người cao chưa tới bảy xích, ngũ quan bình dị, tướng mạo xấu xí xuất hiện, người đó chắp tay với Lý Khôi:

- Lý thái thú, Thống đợi ở đây đã lâu, Miên Trúc đã bị ta chiếm lĩnh lâu rồi, Lý đại nhân là người thông minh, còn không mau xuống ngựa đầu hàng?

- Ngươi, ngươi là ai? Dương Hồng đâu?

Lý Khôi lắp bắp hỏi:

- Tại hạ trưởng sử Vô Nan quân, thượng thư Lương vương phủ Bàng Thống, nay phục lệnh hoàng thượng, tới lấy Thục Trung để chúc mừng đại hôn của Lương vương.

- Cái gì?

Lý Khôi chỉ thấy cổ họng ngòn ngọt, đầu óc thoáng cái đã hỗn loạn.

- Nếu không có Lý đại nhân phối hợp, Thống sao có thể có được Miên Trúc? Còn nữa, Dương tướng quân đã chạy rồi, hẳn lúc này đang trên đường tới Thành Đô, phóng chừng mai thôi, Thành Đô sẽ biết Lý đại nhân thấu hiểu đại nghĩa, đầu hàng Lương vương.

- Ngươi nói láo ...

Lý Khôi thấy ngực nhói đau, phun ra một ngụm máu ngã xuống ngựa.

Cửa thành mở rộng, Vương Nhung dẫn mấy trăm sĩ tốt đánh ra:

- Đại quân triều đình đã tới, còn không mau buông vũ khí đầu hàng?

************* 

Bàng Hi trừng mắt nhìn Dương Hồng người đầy bụi bặm, mặt loang lổ máu, ngây ra trên ghế thái sư, hồi lâu không nói lên lời.

Đúng là họa vô đơn chí, vừa mới nhận tin Phù Lăng Quan thất thủ, quân Quan Trung đã đánh vào Thục Trung.

Dương Hồng khóc lớn:

- Tướng quân, không phải Hồng bất tài, mà thực sự, thực sự Lý Khôi không phải là người.

Bàng Hi siết chặt nắm đấm, giọng run run:

- Quý Hưu chớ vội, từ từ nói.

- Lý Khôi ngầm cấu kết quân Quan Trung, nói là dân binh cứu viện Phù Quan, thực tế điều đi qua nửa binh lực của Miên Trúc, mạt tướng ra sức ngăn cản, khuyên hắn thông báo cho đại nhân trước mới tập kết binh mã. Quân Quan Trung dù chiếm Phù Quan nhưng binh lực không thể quá nhiều, lúc ấy đánh một trận là lấy lại được, nhưng Lý Khôi không nghe, mang đi nửa tinh nhuệ Miên Trúc.

- Lý Khôi, dám như thế ...

Bàng Hi chỉ thấy ngực như có đá đè, nỗ lực bình tĩnh lại:

- Vậy sao Miên Trúc lại mất.

- Lý Khôi đi rồi, binh lực Miên Trúc trống không, mạt tướng phải dẫn quân đi tra phòng bốn xung quanh, đề phòng quân Quan Trung đánh lén. Không ngờ trên tường thành thân tín của Lý Khôi mở cổng thành cho quân Quan Trung vào. Mạt tướng ít không địch được nhiều, còn bị tên Vương Nhung đánh gãy tay ....

- Quân Quan Trung có bao nhiêu?

- Có chừng năm nghìn.

Binh lực Miên Trúc là hai vạn, nếu chẳng phải Lý Khôi câu kết với địch đem chủ lực đi, làm sao xuất hiện tình huống lấy ít đánh nhiều?

Miên Hồng tiếp tục khóc lóc nói:

- Mạt tướng đánh ra khỏi Miên Trúc, bắt được một tên quân Quan Trung, hắn nói: Bọn chúng sở dĩ dám to gan như thế là vì có nội ứng ở Thành Đô, chỉ cần hạ được Miên Trúc, khẳng định Thành Đô không chịu nổi, còn khuyên mạt tướng đầu hàng ... Mạt tướng nhận ơn đề bạt của tướng quân, nghe xong nổi giận chặt đầu hắn, hiến lên tướng quân.

Thủ cấp Dương Hồng mang theo mang đặc trưng rõ ràng của người An Tức.

Chuyện này không làm giả được, nếu Dương Hồng bại trận rút lui kiếm cớ chối tội không kiếm được cái đầu đẫm máu như thế.

Bàng Hi vỗ bàn rầm rầm:

- Thất phu Đổng Hòa dám lừa ta như thế, người đâu,lập tức bắt tên thất phu giam vào thiên lao.

Có tiểu giáo đi chấp hành, chốc lát sau quan viên lớn nhỏ ở Thành Đô lũ lượt kéo tới, hỏi Bàng Hi rốt cuộc là chuyện gì?

Đổng Hòa là thân tín của Bàng Hi, hơn nữa quan hệ trong Thục Trung không tệ, không sao hiểu nổi, vì đâu xảy ra biến cố này. Bàng Hi đem chuyện Miên Trúc thất thủ nói ra làm tất cả khiếp hãi.

- Mọi người chớ lo, quân Quan Trung tuy vào Thục, nhưng chỉ là cái mụn ghẻ ngoài da thôi, ta phái người đưa thư tới Lãng Trung rồi, ta đích thân lãnh binh lấy lại Miên Trúc là được. Chuyện gấp hiện nay là Phù Lãng quan thất thủ, các vị thấy chúng ta phải làm sao?

Nghĩ cũng phải, cho dù quân Quan Trung lẻn vào Thục thì có mấy ngàn quân làm nổi gì, quan trọng là binh mã Đại công tử đột phá Phù Lăng quan, đây là rắc rối lớn.

Trong đám đông đi ra một người tuổi chừng 30, thấp bé, mắt lấm lét, làm người ta ghét.

Người này chính là tòng sự Trương Tùng.

Trương Tùng là người rất kiêu ngạo, có tài hoa, lại xuất thân đại tộc. Chỉ là do tướng mạo quá xấu, không được ai ưa. Lưu Chương cho hắn làm tòng sự chẳng qua vì bối cảnh của hắn. Trương Tùng biết mình nên thường ngày cũng kín tiếng, không chuyện gì thì không đứng ra, nên Bàng Hi quên sự tồn tại của hắn.

Hiện thấy Trương Tùng chủ động ra mặt, Bàng Hi mừng như điên.

- Đại công tử tuy phá Phù Lăng Quan, nhưng đường xá xa xôi, không khó. Từ Phù Lăng có hai đường tới được Thành Đô, nhưng bất kể đường bộ hay đường sông đều phải qua Đức Dương quan, tướng quân có thể cử tâm phúc kiên thủ không ra. Chẳng bao lâu nhân mã Đại công tử đoạn tuyệt, khi đó giết hay giữ đều do tướng quân.

Bàng Hi gật đầu:

- Vĩnh Niên thấy ai có thể đi.

- Thành Đô tướng quân Lưu Quỳ có thể làm chủ tướng.

Bàng Hi suy nghĩ một lúc thấy Lưu Quỳ cũng là nhân tuyển không tệ, trầm ngâm:

- Chỉ một mình Lưu Quỳ ...

- Nếu tướng quân chưa yên tâm, Quỳ có thể tiến cử hai người nữa, tòng sự Trương Duệ Trương Quân Tự, văn võ song toàn. Hảo hữu La Mông của Trương Duệ nay làm giáo úy Bạch Thủy, văn thao võ lược đều không tầm thường, hai người này có thể làm phó tướng cho Lưu tướng quân. Ngoài ra có tòng sự Chu Quân nổi tiếng hiền đức, có thể phò tá.

Trương Tùng tiến cử liền ba người, làm Bàng Hi gật đầu liên tục:

- Nếu như Vĩnh Niên nói thế thì cứ thế mà làm, lệnh Trương Duệ, La Mông làm phó tướng, mời Chu Quần làm trưởng sử.

Chú ý cái chữ "mời", Chu Quần là danh sĩ Thục Trung thực sự, người Ba Tây, phụ thân Chu Thư từng làm biệt giá cho Lưu Yên, sau vì dính líu tới Càn Vi làm phản, bị Lưu Yên hoài nghi mà từ quan. Nhưng Chu Thư là lão sư của Lưu Chương, thân phận không tầm thường. Còn Chu Quần, từng học danh sĩ Dương Hậu, tiếng tăm ở Thục Trung chỉ kém Đổng Phù, Nhâm An. Lưu Chương coi Chu Quần là huynh đệ, cực kỳ coi trọng.

Người này tuy không có thực quyền, nhưng sức ảnh hưởng không nhỏ.

Bàng Hi dám lệnh người khác, nhưng với Chu Quần phải cung kính mời.

Chuyện được an bài, Bàng Hi rốt cuộc cũng thở phào, lập tức điểm binh, chuẩn bị ngày mai đoạt lại Phù Quan.

Lưu Quỳ xuất quân tới Đức Dương, chặn đại quân Lưu Tuấn ngoài Quảng Dương, có điều tin tức Miên Trúc thất thủ, quân Quan Trung đánh vào Xuyên đã lặng lẽ lan đi làm Thành Đô tức thì đại loạn.

Bàng Hi đành phải trì hoãn kế hoạch xuất binh, lệnh người dẹp loạn trước.

Có điều tới khi Bàng Hi xuất binh thì Bàng Thống đã chiếm được Miên Trúc hơn năm ngày, trong năm ngày đó, Trương Tùng vươn lên giúp Bàng Hi xử lý chuyện lớn nhỏ trong thành đâu ra đó, làm Bàng Hi không khỏi ngạc nhiên, cũng vui mừng vô kể.

- Vĩnh Niên có tài năng này sao không sớm xuống núi phò tá châu mục.

Trương Tùng mặt đau khổ:

- Tùng tự biết mình, Lưu Ích Châu không thích tướng mạo của Tùng, quan viên lớn nhỏ trong Thành Đô cũng thường xuyên gây khó dễ. Nếu chẳng phải gia tộc có thế lực, e chức tòng sự cũng chẳng có. So với việc ra mặt khiến người ta phỉ nhổ, chẳng bằng thành thực làm ít chuyện. Nếu không phải tướng quân có danh hiền đức, Thành Đô lại nguy trong sớm tối, Tùng sẽ không đứng ra chịu tội.

Những lời này khiến cho Bàng Hi cảm động vô cùng:

- Nguy nan thấy trung lương, Vĩnh Niên có đại tài, Quý Nhọc lại nhìn lầm.

Ông ta muốn xuất chinh, tất nhiên phải an bài Thành Đô một phen, vốn Bàng Hi tín nhiệm Đổng Hòa nhất, nhưng nay ...

Trước khi xuất chinh, Bàng Hi lệnh Trương Tùng làm Thành Đô tướng quân, Ích Châu biệt giá, phụ trách sự vụ lớn nhỏ của Thành Đô. Ông ta còn định đưa cả Dương Hồng đi, nhưng Dương Hồng sau trận chiến Miên Trúc bị thương, tới Thành Đô liền ngã bệnh, ngay sức đi đường cũng không có.

Vì thế lệnh Dương Hồng làm tả quân đô úy, phò tạ Trương Tùng trấn thủ Thành Đô. Có điều vì đề phòng vạn nhất, Bàng Hi chia hổ phù làm hai, một nửa giao cho Trương Tùng, một giao cho Dương Hồng. Bằng vào hổ phù này có thể điều động binh mã Thành Đô, quân tốt chỉ nhận hổ phù không nhận người, đây là quy tình giống thời Tần Thủy Hoàng đế, không có hổ phù hoàn chỉnh, không ai điều động được binh mã.

Rạng sáng đại quân rời Thành Đô tới Miên Trúc, Lưu Xiển rời thành mười dặm, chúc Bàng Hi chiến thắng.

Nhìn đại quân càng đi càng xa, trên mặt Trương Tùng, Bàng Hi hiện lên nụ cười cổ quái. Tới nơi Bàng Hi thương lượng với thuộc hạ một phen, quyết định xuất binh giáp kích Phù Quan, lệnh giáo úy Ba Tây là Đặng Chi chấn thủ Tử Đồng, phụ trách cung ứng lương thảo.

Vương Thương lĩnh năm vạn Thục quân, râm rộ đánh tới Phù Quan. Khi đại quân đại quân Vương Thương tới Phù Quan thì chiến sự phía Miên Trúc đã bắt đầu hai ngày, Bàng Hi cầm

Phía Bàng Hi tấn công Miên Trúc dữ dội, nhưng Bàng Thống trấn tĩnh như không, nhiều lần đánh lui Bàng Hi.

Vương Thương biết đạo lý binh quý ở thần tốc, chỉ cần hạ Phù Quan sẽ tạo thành thế giáp kích với Miên Trúc, cho nên đại quân triển khai đội hình dưới thành Phù Quan, Vương Thượng ra trận quát tháo:

- Thằng nhãi con Hoàng Quyền, ăn lộc của vua nhưng không biết vì vua chia sẻ ưu phiền, niệm tình ngươi tuổi nhỏ vô tri, ta có thể cầu xin tha cho ngươi một mạng. Nếu không biết hối cải, đợi thành phá, chớ trách ta không niệm tình cũ.

Trên thành lặng ngắt, sĩ tốt im thin thít, chỉ thấy Vương Luy đi cùng Hoàng Quyền và Hoắc Tuấn lên thành:

- Văn Biểu hiền đệ, vì sao không chịu tỉnh ngộ? Hoàng thống Hán thất đã thuộc về Quan Trung, chư hầu Quan Đông bắt giữ Ngụy đế là đại nghịch bất đạo. Lưu Ích châu thân là Hán thất tông thân, nhưng không biết lo lắng vì nước, nay đại quân triều đình đã vào Xuyên, hiền đệ còn không mau chóng quy hàng.

Vương Thương nhìn thấy Vương Luy thì thất kinh, phải biết Vương gia là đại tộc Xuyên Trung, từ thời Tần Huệ Vương đã đứng chân ở Tây Xuyên rồi, chủ yếu tập trung ở khu Quảng Hán. Vương Thương, Vương Luy cùng một tộc, chỉ khác chi mà thôi. Vương Thương thuộc chính thống trong tộc, Vương Luy là chi phụ. Nếu luận bối phận, Vương Thương phải gọi Vương Luy là huynh trưởng.

- Thần Nguyên, vì sao ngươi lại ở đây?

Vương Luy cười lạnh:

- Vì sao ta không thể ở đây? Lưu Quý Ngọc không nghe ta khuyên can thì thôi, còn làm nhục ta quá lắm. Thành Đô rặt lũ xấu xa, toàn hạng ném đá xuống giếng. Đến ngay đồng tộc của ta khi ta gặp nạn cũng không nói cho một câu. Ha ha, Thành Đô không còn liên quan gì tới ta nữa, nay ta đã quy thuận Quan Trung, là Tư mã Vô Nan quân, Văn Biểu hiền đệ, nói xem vì sao ta ở đây?

Ngữ khí oán độc làm Vương Thương sởn gai ốc, tuy cùng tộc, nhưng trong tộc tranh đấu vô cùng ác liệt. Vương Thương tuy là hiền lương nhưng tên tuổi không bằng Vương Luy, nếu nói trong lòng không ghen tị là nói bậy.

Cho nên khi Vương Luy gặp nạn, chi Vương Thương mới không ai đứng ra nói đỡ cho hắn một câu, đó là thủ đoạn để chi đó đứng vững trong đại tộc. Nói một câu khó nghe thì khi ấy Vương Thương cầu Vương Luy bị đánh chết.

- Tặc nô, ngươi dám làm thế à?

Vương Thương đỏ mặt tía ta quát:

- Văn Biểu hiền đệ, bớt nói thừa đi, có bản lĩnh thì lấy ra, cái đầu Vương Thần Nguyên đợi ngươi tới lấy đó.

Một viên tướng sau lưng Vương Thương nổi giận:

- Tặc nô to gan nhận của ta một tên.

Nói rồi giương cung bắn Vương Luy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv