Ác Hán

Chương 349: Nam Vinh Úc



Một cỗ xe ngựa đi trên đường, hai trăm kỵ sĩ nghiêm trang ở hai bên, trong xe là một lão phụ nhân, hai mắt đã mù. Hai thị nữ cung kính ngồi bên màn xe, không dám nói chuyện, thậm chí hít thở cũng rất nhẹ nhàng.

Vùng quê tuyết trắng phau phau, tuy tiêu điều hoang vắng, nhưng cây bên đường đã chồi lá non, cho thấy mùa xuân sắp tới.

Mười mấy kỵ sĩ bao quanh xe, người cầm đầu tuổi chừng trên ba mươi, trông đầy vẻ thổ phỉ.

- Úc ca, qua ngọn núi trước mắt là tới Từ Châu rồi.

Một hộ vệ thúc ngựa tới bên cạnh viên thủ lĩnh nói nhỏ:

- Có nên động thủ không?

Úc ca quét mắt nhìn quanh, mắt khép lại, mặt âm trầm, im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu:

- Trời không còn sớm nữa, tối nay cắm trại ở sơn cốc phía trước. Lão phu nhân hẳn cũng đi đường mệt nhọc rồi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Ngu Thất, dẫn huynh đệ đi săn ít thú rừng, mấy ngày qua toàn ăn lương khô, miệng nhạt lắm rồi.

Xung quanh tức thì reo lên tán đồng.

Rèm xe vén lên, một thị nữ hỏi:

- Nam Vinh đại ca, lão phu nhân hỏi bên ngoài sao ồn ào thế?

Úc ca thầm chửi :" Mụ già này tưởng mình là một nhân vật ghê gớm lắm sao? Từ Tây Vực tới đây, ông mày nín nhịn lắm rồi, hôm nay kết liễu luôn!"

- Tiểu Thúy tỷ tỷ, không phải bọn ta cố ý quấy nhiễu lão phu nhân nghỉ ngơi, đúng là đường xá khó đi, huynh đệ đi một ngày cũng hơi mệt. Nhìn sắc trời cũng đã muộn, nói không chừng tối còn có gió ... Phía trước có một cái sơn cốc, tối nay chúng ta nghỉ ở đó, mai lên đường sớm, hẳn chập tối là tới nơi.

Úc ca nói rất lớn, hẳn lão phu nhân trong xe nghe rõ, có điều lão phu nhân này rất kênh kiệu, còn bảo Thúy Nhi nhắc lại một lượt.

Chốc lát sau Tiểu Thúy Nhi lại vén rèm lên, lộ ra khuôn mặt quyến rũ:

- Vậy vất vả cho Nam Vinh đại ca rồi, tối nay cứ nghỉ ở sơn cốc. Lão phu nhân nói, đợi tới Từ Châu, nhất định bảo Lưu đại nhân trọng thưởng cho mọi người.

- Vậy tạ ơn lão phu nhân ban thưởng.

Úc ca mặt mày hớn hở:

- Các huynh đệ đã nghe thấy chưa?

- Tạ ơn lão phu nhân ban thưởng.

Đám kỵ sĩ hỉ hả đáp, nhưng lời nói có mấy phần xuất phát từ nội tâm thì khó nói.

Xe đi vào sơn cốc lập tức có người đi cắm trại, sơn cốc không lớn, có điều chứa mấy trăm người cũng dễ dàng, bên trong vách đá dựng đứng, cheo leo chập trùng.

Trên vách núi từng sợ dây leo buông xuống, mấy cành cây lay động trong gió, tuyệt đọng trên cành cây rơi lả tả, cảnh vật mơ hồ.

Lão phu nhân trên xe chính là mẹ của Lưu Bị.

Khi Tây Vực đang đánh nhau quyết liệt thì Đổng Hi cùng Nam Vinh Úc lén lút đưa mẹ Lưu Bị rời Thú huyện.

Bọn họ chuẩn bị đi nương tựa Tào Tháo, dọc đường đi dựa vào bộ hạ năm xưa của Nam Vinh Úc bảo vệ, cuối cùng bình an đến được Hứa Xương. Mà lúc này Tào Tháo đang đau đầu vì Lưu Bị chặn đường tới Từ Châu, tuy không nói tín nhiệm Nam Vinh Úc và Đổng Hi, nhưng biết sự tồn tại của Đổng Hi, trước kia Trịnh Thái mưu giết Đổng Trác, nhiều lần liên hệ với Tào Tháo, có nhắc tới tên người này, vì thế Tào Tháo hoàn toàn tin tưởng.

Tào Tháo đang chuẩn bị đem mẹ Lưu Bị ra sử dụng, không ngờ Lưu Bị ra đòn sát thủ khiến hắn khó chịu, nhưng tiếp đó thái độ Lưu Bị thể hiện ít nhiều làm Tào Tháo thở phào.

Hắn sợ nhất cái gì? Đó là Lưu Bị liên thủ với Viên Thiệu, đấy mới là phiền toái lớn.

May mắn là Lưu Bị không muốn khuất mình dưới sự chỉ huy của Viên Thiệu, trong thư mập mờ ý kết minh với Tào Tháo. Tên Lưu Bị này đúng là phiền toái, chiến sự Từ Châu mấy năm qua chính vì cái tên này làm Tào Tháo không làm gì được.

Nếu như hắn không muốn dựa vào Viên Thiệu nữa thì đúng là một cơ hội chia rẽ, sau này xử lý từng tên cũng không muộn. Vì thế Tào Tháo lệnh Nam Vinh Úc đưa Lưu lão phu nhân tới Từ Châu.

Nói thực, vị Lưu lão phu nhân này rất khó hầu hạ, tính chí cổ quái chưa nói, cứng mềm ngọt nhạt không ăn thua, còn thích lên mặt. Đặc biệt sau khi biết con trai mình nay cũng là hoàng thân quốc thích, càng khiến người ta không sao chịu nổi.

Nam Vinh Úc cắm trại xong mời Lưu lão phu nhân về lều, mấy chục bộ hạ của hắn cũng đã đi săn về, đốt lửa nướng thức ăn ở đầm nước giữa sơn cốc.

Tiểu Thúy Nhi đi lấy nước, Nam Vinh Úc còn rất nhiệt tình giúp đỡ nàng, tiểu cô nương này không tệ, tính tình dịu dàng, biết chăm sóc người, chỉ tiếc cuối cùng là dê vào miệng hổ.

Từ xưa thị nữ trong nhà đại hộ nói thẳng ra là đồ chơi cho chủ nhân, sớm muộn gì cũng để tên Lưu Bị kia hưởng, mình không có cơ hội nữa, trêu ghẹo chút cũng không sao.

Tiểu Thúy Nhi không hề giận, luôn đỏ mặt cúi đầu bỏ đi.

Nhưng một đám nam n hân nhìn bộ dạng đáng yêu đó tới trố mắt, có tên hét lên:

- Thúy Nhi, có phải nhìn trúng Nam Vinh đại ca rồi không?

Tiểu Thúy Nhi trừng mắt nhìn bọn họ, cúi đầu vào lều.

- Bỏ đi, bỏ đi, rảnh rỗi trêu ghẹo tiểu cô nương người ta làm cái gì? Mau ăn uống rồi còn nghỉ ngơi, mai lại lên đường.

- Vâng!

Chốn hoang dã này nói thật cũng chẳng có gì thú vị.

Tới khi trời tối, mây đen che mặt trăng, tuyết bắt đầu đổ xuống. Đây có lẽ là trận tuyết lớn cuối cùng trước năm mới.

Nam Vinh Úc uống một ngụm rượu, nhìn bầu trời đen thui, trong đầu bất chợt nhớ tới bài thơ: Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu, dữ tử đồng cừu... ...

(** Vô Y)

Phải chăng bạn thiếu áo dùng,

Áo tôi xin sẻ san cùng với anh.

Nay vua tuyển tướng hưng binh,

Qua mâu tôi đã sắm sanh sẵn rồi.

Cùng nhau ta sẽ sánh đôi,

Cùng nhau ta sẽ ra nơi sa trường.

Thật nhớ những năm tháng đó.

Nhìn những kẻ quây quanh đống lửa, luôn có một cảm giác xa lạ, đợi sau khi chuyện này kết thúc là có thể về nhà rồi.

Nghĩ tới đó hắn tu một ngụm rượu lớn.

- Thịt nướng có vấn đề ...

Đột nhiên có tiếng hét kinh hãi vang lên, người đó vừa mới đứng dậy thì ngã phịch xuống đất, tiếp đó người xung quanh liên tiếp ngã theo, kẻ nào kẻ nấy mặt mày kinh hãi, chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn.

Nam Vinh Úc đứng bật dậy rút kiếm ra:

- Các huynh đệ, ra tay.

Mười mấy người nướng thịt quanh đống lửa đứng dậy rút vũ khí nhắm vào những người đã ngã chém giết.

Trong sơn cốc vang vọng tiếng hét thảm thiết.

Nam Vinh Úc sải bước đi về phía căn lều, vừa vặn có một thị nữ thò đầu ra, mắt tròn xoe, có vẻ hoang mang:

- Nam Vinh tướng quân, có chuyện gì thế?

- Không có gì cả.

Nam Vinh Úc một kiếm chém gục thị nữ đó, khi nàng ngã xuống mắt vẫn mang vẻ kinh khủng, tựa hồ nhìn hắn hỏi: Vì sao lại giết ta?

Tiểu cô nương đáng thương, chỉ trách cô sinh ra trong thời loạn thôi. Nam Vinh Úc vào trong lều, thấy Tiểu Thúy Nhi đang đỡ Lưu lão phu nhân đứng dậy.

- Nam Vinh đại ca, bên ngoài có chuyện gì thế?

- Tiểu Thúy Nhi, cô tránh ra.

Nói thật Nam Vinh Úc rất thích cô nương này, xinh đẹp chưa nói, còn tốt bụng, hắn không giết nổi.

- Ngươi ...

- Tiểu Thúy Nhi, ngươi đi đi.

Lưu lão phu nhân độ nhiên lên tiếng:

- Tên tặc tử này là người của Đổng gia tặc, hôm nay nhất định phải giết ta ở đây, ly gián con ta với Tào đại nhân. Nam Vinh tiểu tặc, lão thân nói không sai chứ?

Bà già này mắt mù nhưng lòng sáng.

Nam Vinh Úc cười:

- Lão phu nhân quả nhiên lợi hại, không ngờ không qua mắt được bà. Ám bộ Nam Vinh 26, phụng lệnh Lý đại nhân lấy mạng bà. Tiểu Thúy Nhi, cô mà không tránh ra thì đừng trách ta vô tình.

Chưa nói hết Tiểu Thúy Nhi đột nhiên ra tay, một ánh sáng bắn thẳng về phía Nam Vinh Úc.

Tiểu cô nương liễu yếu đào tơ không ngờ là cao thủ dùng kiếm, Nam Vinh Úc không kịp đề phòng, chỉ nghiêng người tránh đi, kiếm quét ngang vào khoảng trống, vai nhó đau, xuất hiện một vết thương sau tới tận xương.

Nam Vinh Úc hự một tiếng, thiếu chút nữa nắm không chắc bảo kiếm, kinh hãi nhìn tới, không còn thấy vẻ đáng yêu của Tiểu Thúy Nhi đâu nữa, thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc, tay cầm đoản kiếm sắc bén, thân kiếm như nước lấp lánh hàn quang, nhìn cách cầm kiếm của nàng cũng biết là một cao thủ:

- Nam Vinh đại ca, xin lỗi.

Lưu lão phu nhân bị biến hóa bất ngờ làm giật mình, tuy bà ta không nhìn thấy, nhưng cảm thụ được sát khí lạnh lẽo trên người Tiểu Thúy Nhi phát ra.

- Tiểu Thúy Nhi phụng lệnh chủ nhân phải bảo hộ lão phu nhân tới được Từ Châu bình an, cho nên tuyệt đối không để ngươi thành công.

Ngoài lều tiếng kêu dần lắng xuống.

Nam Vinh Úc nhịn đau nói:

- Tiểu Thúy Nhi, chỉ sợ không phải như thế, hẳn cô muốn tiếp cận Lưu Huyền Đức để thừa cơ giết hắn phải không? Không ngờ ta nhìn nhầm, chỉ là giờ cô còn cơ hội đó sao?

Tiểu Thúy Nhi mặt biến đổi, mắt lóe lên sát khí.

- Úc ca, người bên ngoài bị giết hết rồi.

Một bộ hạ của Nam Vinh Úc đột nhiên đi vào, thấy cảnh tượng trong lều thì ngẩn người.

Nam Vinh Úc hét lớn:

- Cẩn th...

Chưa dứt lời Tiểu Thúy Nhi phất tay áo, gió quét qua, dập tắt nến, trong lều tối om, Lưu lão phu nhân hét lên, tiếp đó cũng là tiếng kêu, nhưng là của hai người.

Ngoài lều không một ai ngờ được chuyện này xảy ra, mười mấy người lao tới, trong lều ánh sáng xanh lóe lên như bóng ma, mỗi lần bóng ma xuất hiện có tiếng kê vang lên, sau mười mấy tiếng kêu, căn lều trở nên yên tĩnh.

Nói thì chậm khi đó lại rất nhanh.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt.

Khi nến trong lều lại sáng lên, thấy Nam Vinh Úc ngã trong vũng máu, còn Lưu lão phu nhân bị một mũi tiễn xuyên đầu, đã chết. Mười mấy bộ hạ của Nam Vinh Úc đều bị Tiểu Thúy Nhi một kiếm đâm chết, không ai sống sót.

Nam Vinh Úc cắn răng đứng dậy, máu tươi từ ngực tuôn ra xối xả, mặt hắn trắng bệch, nhưng miệng hắn tươi cười. Còn Tiểu Thúy Nhi sắc mặt khó coi, hung dữ nhìn hắn.

- Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành ... Tiểu Thúy Nhi, cô làm sao đây?

Nam Vinh Úc ném nỏ xuống, cười ha hả:

- Không ngờ trong Tào doanh có một người như cô.

Hắn liều mạng đón một chiêu của Tiểu Thúy Nhi, dùng nỏ bắn chết Lưu lão phu nhân.

Đột nhiên Tiểu Thúy Nhi cũng cười:

- Mặc dù ta không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ít nhất ta cũng biết, trong Đổng doanh còn có ám bộ. Nam Vinh 26, nói cách khác trước ngươi còn có 25 tên Nam Vinh cái vào thế lực các phía, Tuân đại nhân nhất định không trách ta. Một Nam Vinh 26 còn sống, hơn bà già kia nhiều. Cám ơn Nam Vinh ca ca cho ta cơ hội.

Tiểu nha đầu này, Nam Vinh Úc lòng giật đánh thót, không ngờ thuận miệng nói thừa một câu mà tiểu nha đầu này suy ra nhiều như vậy.

Vì sao chưa từng nghe nói trong Tào doanh có một lực lượng như thế, nếu không cho chủ công biết thì nguy hiểm rồi.

Tiểu Thúy Nhi đã có chủ ý, tất nhiên không để Nam Vinh Úc chết, đi tới định cầm máu cho hắn, bất thình lình Nam Vinh Úc cầm kiếm đâm tới.

Song Tiểu Thúy Nhi sớm có đề phòng, vừa tay rắc một cái, bẻ trật khớp cổ tay Nam Vinh Úc:

- Nam Vinh ca ca, tốt nhất ngài hãy ngoan ngoãn một chút, như thế bớt đi một phần đau đớn ...

Chính lúc đó bàn tay bị tháo khớp của Nam Vinh Úc thõng xuống, một mũi tên bắn ra như điện xẹt.

Hai người cách nhau rất gần, mũi tên đó lại quá bất ngờ, căn bản không thể đề phòng được, Tiểu Thúy Nhi bị bắn trúng ngực, lảo đảo ngã xuống, mắt kinh hãi nhìn Nam Vinh Úc.

Nam Vinh Úc dùng tay còn lại kéo áo ra, lấy từ trên lưng xuống một cái nỏ:

- Tiểu Thúy Nhi không ngờ phải không? Đây là nỏ đeo lưng do Tương Tố doanh đặc chế, có qua có lại, chỉ là nhiệm vụ của cô không hoàn thành được nữa rồi.

Cựa mình đứng dậy, lấy trong lòng ra ít thuốc rắc lên vết thương:

- Ta đi đây, cám ơn cô cho ta biết trong Tào doanh còn có một lực lượng như vậy.

Nam Vinh Úc loạng choạng đi ra ngoài lều, không phát hiện ra Tiểu Thúy Nhi mắt trợn trừng, tay viết "gián, 26".

Nam Vinh Úc ra khỏi lều, ném nỏ vào đống lửa, đại nhân nói, vũ khí ám bộ dùng xong, không thể để lại, hắn cũng không rõ mình còn có thể sống rời đi không, như vậy cung nỏ không thể mang theo, nên hủy luôn.

Kéo một con ngựa tới, Nam Vinh Úc cảm thấy thần trí ngày một mơ hồ, hắn gục mình trên lưng ngựa, máu tươi từ vết thương vẫn chảy, kiếm của tiểu nha đầu kia đã làm tổn thương tâm mạch.

Ta phải về, ta phải nói cho đại nhân biết, trong Tào doanh có ám bộ.

Nhưng chiến mã vừa mới rời sơn cốc, Nam Vinh Úc đã ngã phịch xuống, nằm ngửa trên mặt tuyết, hắn cảm thấy rõ ràng sinh mạng đã chảy theo máu tươi, dần rời khỏi cơ thể của mình.

Ta vốn là một ăn mày ở An Định, đáng lẽ không ai biết tới, Lý đại nhân cho ta cuộc sống mới, chẳng những để ta gia nhập ám bộ, còn phái người chiếu cố muội muội của ta, để nó được sống tốt. Đại ân này, Nam Vinh Úc cả đời không báo được, chỉ có điều đại nhân, ta còn có chuyện chưa báo cho người ...

Cơ thể Nam Vinh Úc co giật, chân tay giang rộng, con ngươi dần nở lớn.

Tuyết ở Quan Đông không đẹp bằng ở Lương Châu.

*****************

Đường Chu Tước, Trường An, một trạch viện chiếm diện tích ngàn khoảnh, phòng ốc san sát, đẹp không sao tả siết.

Đổng Phi ngồi trong chòi nghỉ, nhìn hoa sen mới nở trong ao. Trạch viện này vốn thuộc về một thế tộc họ Triệu, có điều khi Lý Quách còn sống, vì gia tài quá lớn, bị bọn chúng gán cho tội thông đông với địch, gia sản bị Lý Giác chuyển hết tới Mi huyện, chỉ còn lại trạch viện trống.

Đổng Phi sau khi chiếm lĩnh Trường An, dùng nơi này làm phủ Đại đô đốc.

Nói ra Triệu gia tự tìm đường chết, sống quá xa hoa, ngay cả áo sen này cũng thông với nước chảy bên ngoài, thời tiết tuy lạnh mà không hề có hiện tượng đóng băng, mặt hồ có lớp sương lờ mờ.

Đổng Phi khoác áo bào, ánh mắt có hơi thẫn thờ nhìn hơi nước lượn lờ trong không khí, toàn thân thấy uể oải, ngủ chán rồi tỉnh, cuộc sống đột nhiên trở nên nhạt nhẽo.

Y cảm thấy rất tẻ nhạt, mặc dù việc rất nhiều, nhưng tựa hồ chẳng có việc gì khiến y vui lên được, may là bên cạnh còn có Diêm Phố và Thạch Thao, còn điều Tôn Càn và Dương * từ Sóc Phương tới.

Bốn người này xử lý chính vụ rất có trình độ, Đổng Phi không quá lo, dù sao chỉ cần có người xử lý công việc là được.

Chiếm được Quan Trung rồi, Đổng Phi đối diện với rất nhiều việc, may mà qua ba năm hương học, đã có một nhóm học tử dùng được.

Chẳng mong bọn họ có bản lĩnh gì lớn, chỉ cần đọc được công văn, xử lý được ít giấy tờ là đủ rồi.

Có tiếng bước chân, Đổng Phi cũng chẳng quay đầu lại. Có người tới đây mà hộ vệ bốn phía không ngăn cản thì chỉ có thể là một người, đó là Đổng Thiết.

- Tiểu Thiết, nhà có thư à?

Đổng Thiết đi vào chòi nghỉ, đứng nghiêm đáp:

- Vâng, có điều lão thái quân và Bá tiên sinh đều không muốn về. Lão thái quân nói, Tây Vực rất tốt, không muốn chịu đường xa vất vả.

- Vậy Tây Hán vương nói sao?

- Dương thái phó nói Tây Hán vương qua năm mới sẽ lên đường, dự kiến cuối tháng hai tới được Trường An. Thái phó còn bảo, Trường An từ xưa là vương đô, nay là yếu địa trùng hưng Hán thất, nên chuyện bổ nhiệm phải cẩn thận.

Đổng Phi viết thư tiến cử Phí Ốc làm Trường An lệnh, Dương Tự trả lời như thế ngang với phủ định kiến nghị của y, Đổng Phi không vui.

Mặc xác hắn.

- Còn chuyện gì nữa không?

- Phu nhân và công tử đi cùng Tây Hán vương, ý của quân sư là sợ trên đường không yên ổn lắm, chủ công nên phái người tiếp ứng dọc đường. Còn nữa, Hạ Tề thỉnh cầu khai xuân hội chiến.

Đổng Phi nhắm mắt lại, y hiểu tâm tư của Hạ Tề, thực nếu như Lư Thực không chết, có chấn động ở Quan Trung thu hút sự chú ý của Hòa Liên, sau đó phát động hội chiến Đạn Hãn Sơn là lựa chọn không tệ. Nhưng hiện giờ thời cơ đã qua, cần phải nhẫn nại.

Tiên Ti thế lớn có hơn ba mươi vạn quân.

Trước kia Hà Tề quét sạch Bắc Hung Nô là lợi dụng kẽ hở thời gian, khiến Bắc Hung Nô không tập hợp được lực lượng, song giờ Hòa Liên đã có chuẩn bị, muốn đánh không phải là dễ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv