Ác Hán

Chương 164: Bổng lộc ba trăm thạch(2)



Cuối tháng 10, Lạc Dương đổ một trận tuyết nhỏ.

Theo đạo lý, vào mùa này vốn sẽ không xuất hiện loại tình huống này, nhưng tuyết trong năm nay hình như tới rất sớm.

Trung Bình, Trung Bình, không thái bình. .

Tuyết quả thật cũng không lớn. Kim loan bảo điện, hoàng thành Lạc Dương, bao trùm một tầng hoa tuyết hơi mỏng, nhưng khiến người cảm giác rất lạnh. Văn võ bá quan tiến vào từ Nam Cung. Vừa vào hoàng thành, liền cảm nhận được một loại bầu không khí không bình thường. Lạnh, rất lạnh!

Hán Đế Lưu Hoành, ngồi cao trên hoàng kim bảo tọa bệ đỏ.

Đây cũng là lần đầu tiên Hán Đế lâm triều trong khoảng thời gian gần đây, hơn nữa còn tới rất sớm.

Trong lòng mọi người đều sinh ra một ý nghĩ cổ quái: chỉ sợ có đại sự đã xảy ra, bằng không hoàng thượng sao lại tới sớm như vậy chứ?

Một lần trước xuất hiện tình huống như vậy là ngày hôm sau của biến cố Nam Cung.

Lẽ nào nói. . .

Trong lúc nhất thời, trên kim loan bảo điện vang lên tiếng mũi hít khí lạnh nhè nhẹ, nhưng rất nhanh liền an tĩnh lại.

Sắc mặt Hán Đế rất khó coi, mơ hồ ửng một màu xanh.

Trong lòng hắn rất nộ, vô cùng phẫn nộ. Trung Bình, vốn nghĩ có được một năm tháng thái bình, nhưng không ngờ. . . Bắt đầu từ đầu năm, chưa từng có một ngày khiến hắn hài lòng. Thật vất vả loạn Thái Bình Đạo kết thúc, còn nghĩ có một mùa màng thái bình, nhưng mắt thấy đã đến cuối năm, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Lẽ nào, giang sơn này thực sự sắp xong rồi?

Ánh mắt lạnh lùng. Hán Đế hít sâu một hơi, nhìn văn võ cả triều, nhất thời sinh ra lòng chán ghét.

Bình tĩnh tâm tình một chút, sau đó hắn lên tiếng:

- Triều hội hôm nay chỉ nói ba sự kiện.

Bách quan lập tức làm ra vẻ lắng nghe. Nhưng trời mới biết, những người này lại có mấy người đang thật tình lo nghĩ cho giang sơn của trẫm?

- Chuyện thứ nhất, người Khương Lương Châu tạo phản, thái thú Kim Thành Hàn Toại, thái thú Lũng Tây Lý Tương Như theo giặc, đã chiếm Lũng Tây.

Lời vừa thốt ra, văn võ cả triều bắt đầu xôn xao.

Đại tướng quân Hà Tiến sắc mặt âm lãnh. Viên Ngỗi híp mắt lại, giống như lão tăng nhập định.

Không hề nghi ngờ, hai người này đều đã biết tin tức. Mà đám người Trương Nhượng phía sau Hán Đế lại nhìn các triều thần với ánh mắt có phần nghiền ngẫm. Hàn Toại, Lý Tương Như. . .Hừ hừ, đó chính là danh sĩ hiện nay đấy! Lúc trước cũng là do đám văn võ cả triều cực lực tiến cử. Hôm nay, danh sĩ tạo phản, không biết những người này sẽ ứng đối thế nào?

Cho nên, Trương Nhượng, Triệu Trung cũng đều noi theo tượng vàng nói năng thận trọng. Không nói được một lời.

Hán Đế cười lạnh:

- Sao ai cũng không nói?

Quần thần lập tức an tĩnh lại. Sau một lát, có nghị lang Vương Doãn đứng ra:

- Hoàng thượng, tin tức này có chuẩn xác hay không?

- Ngươi nói đi?

Giọng Hán Đế rất âm lãnh, có một loại hàn ý khiến người lạnh thấu xương.

Vương Doãn không hỏi nữa, yên lặng lui về chỗ cũ. Vương Doãn là người khi thiếu niên cũng từng trường kiếm hào hiệp, vào lúc đó khá có danh tiếng, có tài năng, có tâm kế. Chỉ là có đôi khi cũng không biết biến báo, khiến Hán Đế cũng không thích hắn.

Nhưng bất kể nói thế nào, người này vẫn trung với Hán thất.

Hán Đế cũng không làm khó hắn, lạnh lùng nhìn quần thần:

- Chuyện thứ hai, người Hồ ở các nơi Ngũ Nguyên cùng người Khương Lương Châu hô ứng với nhau, huy binh 12 vạn làm loạn, còn đánh vào tam phụ, bức thẳng Trường An. Chỉ có thái thú Trường An thỉnh cầu viện binh. . . Không nghĩ tới, Đại Hán ta hùng binh lại suy tàn đến nông nỗi này. Ba ngày, chỉ ba ngày, tam phụ có một nửa rơi vào trong tay phản quân. Không biết các vị danh sĩ trên triều đình sau khi nghe tin tức này sẽ có cảm tưởng gì?

*Tam phụ: thời Tây Hán vốn chỉ ba vị quan viên thống trị địa khu kinh kỳ, sau chỉ khu vực mà ba vị quan viên này quản hạt. Sau Tùy Đường xưng "phụ"

Lại là âm thanh hít khí lạnh, tất cả mọi người cúi đầu.

- Còn có chuyện thứ ba. . .

Nói đến đây, Hán Đế đột nhiên ngừng lại. Tất cả đại thần trong lòng nhất thời căng thẳng. Lương Châu làm loạn Tam phụ tứ bề báo hiệu bất ổn. . . Lẽ nào, còn có tin tức càng không hay hơn sao?

Lúc này có hai tiểu hoàng môn (thái giám) cầm hai khay vàng lên diện, đặt khay ở chính giữa đại điện.

Xốc lến tấm vải lụa màu vàng trên mặt, trên đại điện vang lên tiếng kinh hô.

Trên một cái khay là một cái hộp lót phấn trắng, bên trong đặt một đầu người.

Có người liếc mắt nhận ra, đó chính là thủ cấp của thái thú Lũng Tây Lý Tương Như. Trong lòng nhất thời nghi hoặc, đưa mắt nhìn sang Hán Đế.

- Hôm qua Lũng Tây đưa tới tin chiến thắng, có con rể của Tả trung lang tướng Đổng Trác tại Lâm Thao đại bại phản tặc, còn có con trai của Đổng Trác là Đổng Phi đêm tập kích quận thành Lũng Tây, trảm thủ cấp của Lý Tương Như. Hôm nay, Lũng Tây đã quay trở về giang sơn nhà Hán ta, hẳn là một việc vui chứ.

Nghe được, khi Hán Đế nói ra những lời này vẫn rất hài lòng.

Viên Ngỗi mở mắt ra, nhìn lướt qua Hà Tiến đối diện, sau đó lại cụp mi mắt xuống.

Hà Tiến đầu tiên là vui vẻ, nhưng tâm tình lập tức trở nên rất phức tạp. Ai cũng không rõ, lúc này trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

Hán Đế nói:

- Đại tướng quân, trẫm có một việc muốn hỏi.

- Thần tri vô bất ngôn.

- Rất tốt!

Hán Đế cau mày:

- Từ giữa tháng bốn tháng năm, trẫm đã nhận được tin chiến thắng của Tả trung lang tướng Đổng Trác, cũng thấy được thủ cấp của phản tặc Trương Bảo. Sau đó lại phá huyện Uyển, bình định phản loạn tại Dự Châu, đây có tính là một đại công hay không?

- Việc này, đương nhiên tính rồi.

- Đổng Trác này trẫm có ấn tượng. Tháng giêng, chính là dựa vào hắn liều mạng đánh một trận mới bảo vệ được Nam Cung, đúng hay không?

Hà Tiến không nói gì, trong lòng âm thầm kêu khổ không kịp.

Vốn muốn áp chế Đổng Trác một chút, giáo huấn Đổng Trác một chút, để hắn biết rõ nên đứng ở vị trí nào.

Đây vốn cũng không phải là việc to tát gì. Hán Đế bận rộn, sao lại để ý đến một thái thú Hà Đông nho nhỏ được?

Nhưng không ngờ, người Khương Lương Châu sớm không phản, trễ không phản, lại phản vào lúc này?

Nhưng lại còn là người nhà của Đổng Trác ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ Lũng Tây, còn đưa tới thủ cấp của Lý Tương Như. Nói thật ra, trước đây Hà Tiến không rõ chuyện này lắm. Lúc trước đưa đến chiến báo, Đổng Phi cẩn thận hơn, phái người khẩn cấp 800 dặm đưa đến Lạc Dương, nhưng không đi tìm Hà Tiến, mà bảo người chuyển giao cho Thái Ung.

Hôm giờ Thái Ung rất nhàn nhã, đối với việc ngươi lừa ta gạt tuyệt đối không tham dự.

Hoặc lả ở nhà tấu cầm tự ngu tự nhạc, hoặc đi tìm đám văn sĩ cao đàm khoát luận. Cũng chính bởi vì như vậy, trái lại Thập thường thị không còn địch ý với hắn. Mà Hán Đế cũng bởi vậy mà cảm thấy hài lòng, thường xuyên tìm Thái Ung tới đàm cầm luận đạo.

Cũng khó trách, làm hoàng đế cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Cả ngày phải quan tâm cái này cái kia, một mặt phải áp chế lực lượng của kẻ sĩ, lại phải cân đối xung đột giữa hoạn quan và kẻ sĩ.

Nếu như về nhà ngay cả một người nói chuyện cũng không có, làm chuyện gì cũng có người nhảy ra nói ra nói vào, điều đó thật không thú vị gì. Thái Ung không tới làm phiền, trái lại làm cho Hán Đế nhớ tới những lời giáo dục ngày xưa của lão sư này đối với hắn.

Tình sư sinh cũng không phải nói đoạn thì đoạn. Cứ như thế, trái lại khiến cho quan hệ giữa họ càng mật thiết.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv