Ác Hán

Chương 147: Sắc lặc ca(thượng)



Nàng nằm ngủ như một đứa trẻ, vết thương sau gáy ngọc đã được xử lý thích đáng, máu đã không còn chảy.

Lang trung nói, cô gái này thật sự đã có ý tự tử, nếu miệng vết thương kia sâu hơn một chút, chỉ cần một chút nữa thôi, thần tiên cũng không thể cứu nổi.

Khi nói lời này, ánh mắt lang trung vô tình hữu ý nhìn lướt qua Đổng Phi.

Ngụ ý, dường như muốn nói nữ tử xinh đẹp như thế, lại cắm ở một bãi cứt trâu như ngươi, còn làm cho người ta muốn tự tử.

Nếu là ngày bình thường, khẳng định Đổng Phi sẽ giáng một cái tát trên mặt của vị lang trung kia, khiến cho hắn răng rơi đầy đất.

Nhưng hiện tại, hắn không có tâm tư này, nhãn tình bất thiện, hừ lạnh một tiếng, khiến cho vị lang trung mồ hôi ướt lạnh sống lưng.

Chẳng qua cũng chỉ là một dân chúng bình thường, làm sao có thể kháng cự lại sát ý của Đổng Phi.

Lúc này, vị nam tử toàn thân giáp trụ, có khuôn mặt xấu xí đã đằng đằng sát khí, vị lang trung mới chợt tỉnh ngộ, bản thân mình há lại có thể đánh giá.

Vội vàng xin cáo lui, trước khi đi còn để lại một đơn thuốc.

Huân Phi cũng không muốn tính toán cùng hắn, ném cho hắn một túi tiền thù lao, ước chừng khoảng năm trăm mai. Đây chính là một con số lớn, lang trung ngay cả rắm cũng không dám phóng, vui sướng hài lòng rời đi. Đồng thời cách nhìn đối với Đổng Phi, tựa hồ cũng có một chút biến hóa.

Người này diện mạo xấu xí một chút, nhưng ra tay cũng thật là hào phóng.

Vốn thương thế của nữ tử kia cũng không phải trầm trọng lắm, lang trung chỉ khoa trương một chút, không nghĩ tới lại nhận được nhiều thù lao như này.

Một người hầu từ cửa đi vào, tiến lại gần cầm chiếc quạt hương bồ, nhẹ nhàng quạt, đuổi muỗi cho nữ tử kia.

Ở giữa hai hàng lông mày của mỹ nhân vẫn thản nhiên toát ra một vẻ bi thương, lông mi đen dài khẽ động, khiến cho người ta chứng kiến không khỏi sinh ra một loại tình cảm ưu thương.

“Mỹ nhân quyển châu liêm

Thâm tọa túc nga mi

Đãn kiến lệ ngân thấp.

Bất tri tâm niệm thùy?”

Mỹ nhân vén rèm châu.

Mày ngài khẽ u sầu.

Chỉ thấy mắt ngấn lệ.

Không hiểu lòng nhớ ai?

(Tài năng có hạn :D)

Đây là bài thơ mà kiếp trước Đổng Phi nghe được trên truyền hình. Không hiểu do người nào thủ bút. Cũng không rõ nó có từ thời đại nào, nhưng lúc này chứng kiến mỹ nhân, trong đầu nhịn không được mà hồi tưởng đến bài thơ này, nhẹ giọng ngâm nga.

Bất quá, hắn không hiểu trong bài thơ đang hận ai, không biết nhớ thương ai?

Có lẽ giống như bộ dáng này, cần phải có người quan tâm chăm sóc.

Đôi lông mày của mỹ nhân khẽ động, rên rỉ “ân” một tiếng.

Huân Phi khẩn trương, vội vàng quan sát nàng. Đã thấy mỹ nhân chậm rãi mở mắt. Hình như lẩm bẩm hỏi: “Ta chết rồi sao? Đây là nơi nào?”

Ánh mắt đảo qua mặt Đổng Phi, mỹ nhân ngẩn người ra.

Theo sau đó, biểu tình tỏ ra cực kỳ khủng bố, hét lên một tiếng chói tai….

Huân Phi nhẹ nhàng bước lại gần. Dường như muốn khuyên giải, an ủi nàng.

Mỹ nhân không tự chủ, thân mình co rụt lại, hoảng sợ hét lên, nói: “Ngươi đừng tới đây!”

“Ta không tới. Ta đứng im!”

Huân Phi chứng kiến trên miệng vết thương lại ứu máu, khẩn trương nói: “Tỷ tỷ, ta không cử động, ngươi cũng đừng cử động, nếu không miệng vết thương sẽ vỡ ra.”

Tuy rằng, biết rõ mỹ nhân này không phải Đổng Ngọc, nhưng vẫn nhịn không được mà gọi nàng bằng tỷ tỷ.

Mỹ nhân ngẩn người một hồi, chợt nổi giận nói: “Ai là tỷ tỷ của ngươi? Không cho ngươi nói hươu nói vượn? Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này?”

“Tỷ tỷ, ngươi…”

Huân Phi thấy sắc mặt mỹ nhân tái nhợt. Vội vàng sửa miệng nói: “Ta gọi là Đổng Phi, tại bến đò gặp tỷ tỷ, thấy có gã vô lại có ý đồ bất chính với tỷ tỷ. Cho nên ta đã giết gã vô lại …Tỷ tỷ trên cổ còn có vết thương, chớ lộn xộn a.”

Mỹ nhân sắc mặt hòa hoãn lại, chỉ là ánh mắt dường như muốn tránh né Đổng Phi.

“Ngươi, giết Vệ Chính? Ngươi cũng đã biết hắn là ai?”

“Giết thì đã giết rồi, quản hắn là ai.” Đổng Phi nói ra những lời này, biểu tình rất bình tĩnh. Mỹ nhân không khỏi run rẩy, từ trong câu nói kia, nàng có thể cảm nhận được, gã xấu xí trước mặt này, nhất định đã từng giết qua vô số người.

Kẻ giết người chính là kẻ giết người, không bao giờ có thể là người tốt!

Chẳng lẽ, ta mới thoát khỏi miệng hổ, lại rơi vào trong tay sài lang?

Chỉ nhìn ánh mắt của gã xấu xí, luôn mê đắm, trông thế nào cũng không thấy đứng đắn….

Bình thường, lần gặp mặt đầu tiên hay gây được ấn tượng mạnh, thêm bộ dạng của Đổng Phi cũng thuộc loại khó coi, càng nhìn càng thấy hắn có ý đồ không tốt. Con người đều ưa thích cái đẹp, cho nên ấn tượng của mỹ nhân đối với Đổng Phi cũng không tốt.

Chỉ riêng Đổng Phi không nhìn ra được điểm này.

Mặc dù hắn có thể cảm nhận được, thì cũng không có biện pháp nào thay đổi lại dung mạo.

“Tỷ tỷ, ngươi là ai? Vì sao lũ vô lại đó muốn gây phiền toái cho ngươi?”

“Ta…” Trong chớp mắt, tâm tư của mỹ nhân chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra, suy nghĩ rất nhiều. Nàng xuất thân danh môn, thủa nhỏ đã thông minh lanh lợi, cùng phu quân có thể gọi là tâm đầu ý hợp, không nghĩ tới….Vệ gia cậy mạnh. Nếu về nhà, không hiểu phụ thân sẽ gặp phiền toái gì. Huống hồ, gã xấu xí kia đã giết chết Vệ Chính, chỉ sợ người của Vệ gia cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.

“Thiếp thân tên là Vương Cơ!”

Mỹ nhân quyết định giấu diếm thân phận của mình, “Được gả cho người Vệ gia….Nào biết gia phụ lâm trọng bệnh…Vốn ta muốn về nhà thăm phụ thân, lại không nghĩ tới tên vô lại Vệ gia kia lại muốn gây khó dễ. Hiện giờ, ngài đã giết tên vô lại kia rồi, khiến cho thiếp thân có nhà cũng không thể quay về.”

Ý tứ này, cũng rất dễ hiểu.

Ngươi đem người của Vệ gia ra giết, làm cho ta hiện tại không có nơi dung thân, ngươi hẳn phải cho một chút công đạo.

Huân Phi ngẩn người, phiền não gãi gãi đầu.

Đúng vậy, giết Vệ Chính đối với Đổng Phi mà nói cũng không có chuyện gì. Nhưng người của Vệ gia sẽ bỏ qua cho người nhà Vương Cơ hay sao?

Mặc dù là danh môn, nhưng chỉ sợ là một gia tộc nhỏ.

Nếu Vương Cơ không trở về thì cũng thôi, ít nhất gia tộc của nàng còn chiếm được một chút đạo lý. Nhưng nếu như trở về, chỉ sợ gây họa sát thân đến cho toàn tộc.

Huân Phi trầm ngâm, “Nếu tỷ tỷ không chê, ta nguyện ý đảm đương chuyện này.

Chờ khi mọi chuyện trôi qua, tỷ tỷ quay trở về nha cũng không muộn vậy.”

Vương Cơ dùng ánh mắt do dự nhìn Đổng Phi, trong lòng cũng không biết quyết định như thế nào cho phải.

Người này bộ dạng xấu xí, nhưng tâm địa thiện lương. Chỉ là hắn luôn miệng gọi tỷ tỷ, gọi ta bằng tỷ tỷ là có ý tứ gì?

Huân Phi thấy mỹ nhân do dự, tức thì cũng không thúc giục.

“Tỷ tỷ, ngươi đã mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi thêm một chút nữa cho khỏe lại, ngày mai chúng ta khởi hành, khi đó hãy cho ta biết quyết định của ngươi là được rồi. Nếu không muốn đi cùng chúng ta, cũng được. Ngươi có thể nói cho ra biết một địa phương, nếu có khả năng ta sẽ cho người hộ tống. Tóm lại, không quản tỷ tỷ quyết định như thế nào, ta đều hoàn thành chu đáo cho ngươi. Cho dù là thiên vương lão tử, cũng không thể làm ngươi bị thương được.”

Nói xong, Đổng Phi bước ra khỏi phòng.

Mỹ nhân thầm nghe trộm, Đổng Phi hạ giọng dặn dò hộ vệ ở bên ngoài, mà hộ vệ cũng gọi hắn là “chủ công”.

Đổng Phi này là ai?

Từ sau khi, Vương Cơ được gả vào trong Vệ gia, đối với chuyện tình xảy ra bên ngoài cũng không hiểu biết nhiều. Mà lúc Đổng Phi thành danh, cũng chính là lúc bệnh tình của phu quân nàng đang trong giai đoạn nguy kịch, càng không có lòng dạ nào quan tâm đến chuyện thiên hạ. Bất quá, có thể nhìn ra được, thân phận của Đổng Phi cũng không phải nhỏ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv