Ác Độc Nữ Xứng Là Nữ Chủ Đầu Quả Tim Sủng

Chương 62: Nghe một chút đi?



Có lẽ là đã chịu quá nhiều kích thích, một đêm này Đỗ Thanh Thanh ngủ cũng không thể nào quá ngon giấc.

Thậm chí còn liên tiếp làm ba bốn cái mộng, thực loạn thực loạn, từ góc nhìn ngôi thứ nhất rồi lại sang góc nhìn ngôi thứ ba, có cái nhớ rõ có cái không, khiến người ta dễ dàng nhíu mày, tay chân cũng theo bản năng căng chặt.

May mà ở mỗi một thời khắc nguy cấp đều sẽ có người nắm chặt lấy tay nàng, lúc này mới có thể trấn áp cơn buồn ngủ tiếp tục kéo dài.

Vậy mà cũng có thể vẫn luôn ngủ như vậy cho tới hừng đông.

Đỗ Thanh Thanh chớp chớp mắt, nho nhỏ ngáp một cái, ngay sau đó lại theo bản năng quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua.

Hôm nay thời tiết có vẻ không tồi, hai ngày trước vẫn luôn có chút âm u, nhưng lúc này rốt cuộc cũng lộ ra ánh dương, nhiệt độ không khí so với ngày thường cao hơn không ít, có tia nắng tươi tắn xinh đẹp tựa như xuyên thấu qua pha lê chậm rãi rót vào khung cửa sổ.

Đẹp đẽ lại ấm áp, dường như liền có thể đuổi tan hết mọi sương mù vẫn luôn giấu kín dưới đáy lòng.

Đỗ Thanh Thanh trầm mặc nâng lên tay gãi gãi tia nắng trên gối, sau một lúc lâu khe khẽ thở dài, trong bất tri bất giác thế nhưng lại nghĩ tới những cái thông tin mình nhìn đến tối qua.

Cặp vợ chồng trung niên bị sát hại, hung thủ làm người ta sởn tóc gáy, lưỡi dao đâm vào da cùng cơn mưa lạnh băng nhiễu lòng người......

Rõ ràng không có trải qua, lại dường như đồng cảm tựa như chính bản thân cũng bị, rõ ràng chỉ là xem văn tự, nhưng trong đầu lại có thể hình thành chuỗi hình ảnh sởn tóc gáy.

Thậm chí ngay cả trên người chỗ nào đó cũng dường như phát đau.

Đỗ Thanh Thanh mím môi, thân thể bỗng có chút lạnh, vốn định mau chóng rời giường đi làm việc khác giảm bớt tâm tình, lại không nghĩ chưa kịp động, chỉ chớp mắt đột nhiên phát hiện phía sau mình thế nhưng có người nằm.

—— là Miên Miên của nàng.

Đỗ Thanh Thanh tức khắc đình trệ hô hấp nửa nhịp, cả người khựng lại.

Tối hôm qua nàng khóc lâu lắm, ngay cả thần trí đều có điểm mơ hồ, cũng không biết chính mình là như thế nào ngủ, càng không biết Tô Kỷ Miên vẫn còn lưu lại nơi này.

Thậm chí còn phá lệ lại lần nữa cùng nàng ngủ chung một chiếc giường, mặc dù chỉ có đầu miễn cưỡng nằm trên gối, hơn phân nửa thân mình cơ hồ đều rụt đến bên mép giường.

Em đã ngủ như vậy cả một đêm sao?

Đỗ Thanh Thanh thấy thế quả thực muốn đau lòng hỏng rồi, ngay sau đó liền yên lặng xê dịch đến bên nàng, nâng tay lên chuẩn bị lôi kéo nàng về phía mình.

Chẳng qua là không thành công, ngay lúc mới vừa chạm vào thân thể đối phương, Tô Kỷ Miên đột nhiên trong lúc ngủ mơ duỗi tay ôm lấy nàng.

Là cái ôm mang theo chút lạnh lẽo, nhưng lại như cũ thực ấm áp, cũng làm người ta thực an tâm.

Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, một hồi lâu không có nhúc nhích.

Nhẹ nhàng nhắm mắt, trầm mặc vài giây cuối cùng mới thử nâng tay tới ôm chặt lấy nàng.

Nhích người đến, thực nhẹ thực nhẹ hôn hôn mặt nàng, cọ cọ môi nàng, sau đó lại dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng, mở miệng nhẹ giọng nỉ non: "Ngày đó nhất định rất đau có phải không."

"Miên Miên của chúng ta chịu khổ rồi." Nàng nói, thân thể run rẩy, trong giọng nói tràn đầy thống khổ, "Nếu ngày đó chị đi tìm em trước thì tốt rồi, nếu em không lẻ loi một mình, liệu có phải sẽ không phát sinh chuyện như vậy hay không."

"Chị thật sự......"

Vốn định nói xin lỗi, nhưng lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, đột nhiên bị một giọng nói khác ngắt lời.

Là từ Tô Kỷ Miên phát ra, có lẽ chỉ là trong lúc ngủ mơ vô thức nỉ non, thanh âm thực sự rất nhỏ rất nhỏ, thậm chí còn có chút nghẹn ngào, chỉ là lẩm bẩm lầm bầm, nhưng lại vẫn bị Đỗ Thanh Thanh nhạy bén bắt được, sau đó liền khiến người tức khắc kinh hoàng tại chỗ.

Vang vọng ở bên tai, thế nhưng cũng là một câu thực xin lỗi.

Một câu xin lỗi..... Thậm chí so với lời của nàng vừa rồi càng thêm bất an và khổ sở, tràn ngập tự trách——

"Thực xin lỗi."

Tại đây một giây, Đỗ Thanh Thanh nghi hoặc lại mờ mịt trừng lớn hai mắt.

-

Bởi vì tối hôm qua bắt gặp cảnh tiểu thư khóc rống, Lưu thúc không yên lòng, cho nên hôm nay cố ý dậy sớm lại đây an ủi.

Sợ tâm tình nàng không tốt, thậm chí còn dặn dò phòng bếp bên kia làm bữa sáng phong phú một chút, lúc này tất cả đều đã dọn lên bàn ăn, hương thơm đều phải bay lên tận trên lầu.

Sau đó không nhanh không chậm đập cửa thật vang, thực dễ dàng đánh thức người khỏi mộng.

Tô Kỷ Miên thực mau chậm rãi mở bừng mắt.

Nàng tối hôm qua đưa Đỗ Thanh Thanh trở về, bởi vì lo lắng trạng thái của người kia cho nên sau đó vẫn luôn không rời đi, trước sau như một ngồi tại chỗ một tấc không rời canh chừng nàng, dù buồn ngủ không chịu nổi cũng không dám rời đi, sợ hãi lại xảy ra chuyện gì, cho nên dứt khoát mượn một góc giường, tính toán chắp vá ngủ một giấc.

Cũng không biết sao lại thế này, vừa mở mắt lại phát hiện chính mình thế nhưng đã bò đến giữa giường.

Không những thế trong lòng ngực còn ôm chủ nhân chiếc giường này.

Tô Kỷ Miên theo bản năng ngẩng đầu, vừa lúc cùng người trong lòng bốn mắt nhìn nhau.

Đối phương hôm qua khóc một hồi lâu, hiện giờ tuy rằng đã qua một đêm, nhưng đôi mắt vẫn có điểm sưng, khóe mắt hồng hồng, gương mặt cũng hơi ửng, hô hấp nhẹ nhàng lại dịu mềm.

Làm người ta có chút đau lòng, đáy mắt ngoại trừ nàng ra chuyện gì cũng không bỏ vào được nữa.

"Cận tiểu thư có khỏe không?" Tô Kỷ Miên thấy thế liền mở miệng dò hỏi, "Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Ngữ khí nghe tới rõ ràng đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng không biết vì cái gì, lại vẫn không buông người trong lòng ra.

Đỗ Thanh Thanh ý thức được điểm này, đáy lòng thực mau nổi trận ấm áp, lắc đầu nói bản thân không có việc gì, sau đó lại yên lặng nhích nhích về phía nàng.

Vốn định lại ôm chặt hơn chút.

Nhưng bất đắc dĩ tiếng đập cửa ngoài kia lúc này thay đổi, từ không nhanh không chậm biến thành gấp rút.

Phỏng chừng cho rằng nàng xảy ra chuyện gì, thậm chí còn phối cùng tiếng hô vang dội của Lưu thúc, giống như loa phát thanh, toàn phường đều có thể nghe thấy lặp đi lặp lại sáu chữ: "Tiểu thư người làm sao vậy, người làm sao vậy tiểu thư......."

Đỗ Thanh Thanh: "......"

Đỗ Thanh Thanh: "Chậc, chúng ta rời giường đi."

Nàng thở dài, cuối cùng vẫn là bò dậy mau chóng đi mở cửa, ngoắc ngoắc cong môi cười cười với Lưu thúc nói mình không có việc gì, nói hắn không cần lo lắng.

"Thật vậy chăng?" Lưu thúc giương mắt liếc liếc đôi mắt có chút hồng hồng và sưng của nàng, sau đó lại theo bản năng hướng vào trong nhìn nhìn, khi nhìn thấy Tô Kỷ Miên ngồi ở trên giường xỏ dép rồi lại nhìn đến vẻ khó nói của tiểu thư trước mắt, tức khắc trầm mặc vài giây.

Sau đó dường như đột nhiên hiểu được cái gì.

"Tôi biết rồi tôi biết rồi." Hắn chớp chớp mắt, chòm râu dưới mũi bởi vì khẩn trương mà giật giật, không chờ Đỗ Thanh Thanh nói gì nữa đã thực mau chắp tay xoay người rời đi, "Thực xin lỗi tiểu thư, quấy rầy......"

Bởi vì đi quá nhanh, cũng chưa thể nghe rõ đằng sau rốt cuộc đã nói thêm cái gì.

Đỗ Thanh Thanh tức khắc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, không có biện pháp, chỉ đành xoay người nắm tay Tô Kỷ Miên dẫn vào toilet làm vệ sinh cá nhân.

Ngay sau đó lại cùng nàng đi xuống ăn cơm sáng.

Hôm nay không có gì việc cần hoàn thành, việc ngoài ruộng cũng không cần nàng cất công đi quản, cũng coi như được thanh nhàn.

Nhưng mà bởi vì trong lòng vẫn luôn có vướng mắc, Đỗ Thanh Thanh cũng không quá có hứng thú, ăn cơm xong liền đến sofa ngồi phát ngốc, yên lặng suy nghĩ vấn đề một lát.

Sợ Tô Kỷ Miên cảm thấy nhàm chán, vốn định mở TV cho nàng xem, lại không nghĩ thế nhưng ngoài ý muốn bị người cự tuyệt.

"Không cần, Cận tiểu thư." Tô Kỷ Miên nói, nhìn về phía nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Hơn một tuần không đến trường, em bỏ lỡ không ít chương trình học, cho nên muốn tranh thủ lúc này đến thư phòng đọc sách."

A phải, như thế nào lại quên mất chuyện này cơ chứ.

"Được được." Đỗ Thanh Thanh nghe vậy thực mau phản ứng lại, không muốn chậm trễ tinh thần tích cực của người ta, vội vàng gật gật đầu nói, "Miên Miên mau đi đi, có yêu cầu gì thì cứ gọi Lưu thúc."

Nỗ lực cong cong khóe miệng, cứ như vậy mặt mang tươi cười nhìn theo bóng dáng người tiến vào thư phòng, đến khi cửa phòng đóng lại mới rốt cuộc thu hồi tầm mắt.

Trầm mặc một lát, sau đó đứng dậy, vừa đi vào phòng vừa gọi hệ thống.

"Làm sao vậy?" Hệ thống thực mau liền hỏi, "Tìm tôi có chuyện gì hả?"

"Có thể hay không lại giúp tôi truyền tống một chút nha." Đỗ Thanh Thanh nói, trong thanh âm mang theo bất đắc dĩ cùng thống khổ, "Có một số việc tôi thật sự không nghĩ ra, cho nên muốn quay lại công ty một chuyến."

"Là có liên quan đến những cái thông tin tối qua sao?" Hệ thống nghe vậy lập tức liền hiểu.

"Ừm." Đỗ Thanh Thanh nhẹ nhàng gật gật đầu.

Kỳ thật...... Còn muốn càng thêm hiểu biết sâu hơn chút về chân tướng cha mẹ nàng tử vong năm đó, cũng bao gồm cả lý do thế giới kịch bản phát sinh thay đổi, Miên Miên vì sao lại biến thành như vậy.

Quá nhiều quá nhiều bí ẩn vây quanh nàng, khiến nàng bất luận thế nào cũng phải trở về một chuyến.

"Đã biết." Đã nhận ra sự bất an của nàng, hệ thống phối hợp gật gật đầu, không nói gì thêm, thực mau lần nữa khởi động hình thức truyền tống.

Cũng giống lần trước, tri kỷ lại kiên nhẫn dặn dò một đống lớn những việc cần chú ý, sau đó liền truyền tống Đỗ Thanh Thanh qua.

Lần nữa mở mắt, người đã về tới thế giới hiện thực, đứng ngay đối diện công ty.

Không nghĩ tới trong thế giới kịch bản thời tiết sáng sủa như vậy, thế mà ở thế giới thực tại lại đang đổ mưa.

Đỗ Thanh Thanh tới gấp, quên làm công tác chuẩn bị, không chỉ không mang dù, ngay cả mũ cũng không có.

Cũng may vị trí hiện tại của nàng cách công ty chỉ vài trăm mét.

Đỗ Thanh Thanh thở dài, giơ tay đặt lên đầu đại khái tính toán khoảng cách, vừa mới chuẩn bị lao đi, nhấc mắt lên đột nhiên phát hiện chân trời xẹt qua một tia chớp sáng ngời.

Giống như...... Muốn sét đánh.

Động tác của Đỗ Thanh Thanh tức khắc ngây ngẩn cả người, giương mắt nhìn đường phố bốn bề vắng lặng, đáy lòng đột nhiên có trận sợ hãi trào dâng.

Vốn dĩ có chút không biết làm sao, thậm chí cả tay nhỏ vẫn luôn che mưa trên đầu cũng muốn dịch xuống, kinh hoảng bất an muốn che lại lỗ tai.

Chẳng qua là còn chưa kịp động, tại đây một giây trong tầm mắt đột nhiên nhiều thêm một tán dù.

Tán dù màu đỏ, giữa ngày mưa tối tăm phá lệ bắt mắt, cánh tay cầm dù kia cũng vậy, trắng nõn tinh tế, đẹp vô cùng.

Đỗ Thanh Thanh theo bản năng quay đầu lại, sau khi nhìn đến gương mặt của người nọ, cảm giác sợ hãi kia trong nháy mắt đã bị xua tan không ít.

Thế nhưng là tiền bối, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được nàng.

Đỗ Thanh Thanh thở phào một hơi, bởi vì sẽ không phải lẻ loi một mình đối diện với tiếng sấm mà vui vẻ, liền cong môi, nhẹ giọng nói: "Tiền bối chị......."

Lời nói còn chưa nói xong, đột nhiên thấy người trước mắt giơ cái gì đó lên, nhẹ nhàng nhét vào lỗ tai nàng.

Mang theo âm nhạc cùng tiếng hát, là một cái tai nghe tinh xảo xinh xắn.

"Chị trùng hợp vừa tìm được bản ghi âm Thanh Thanh tặng chị mấy năm trước, không ngờ mới nhấc đầu lên đã gặp được em." Nàng nói như vậy, đáy mắt mang theo ý cười, "Cùng nhau nghe một chút đi?"

Giọng nói ôn nhu dễ nghe vang lên cùng tiếng sấm.

Dễ nghe đến nỗi, ngay cả tiếng sấm trong bất tri bất giác cũng bị xem nhẹ và che chắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv