Một câu cơm hộp, hoàn toàn phá vỡ bầu không khí thương cảm quanh thân.
Trương Tân Viễn nguyên bản sắp khóc đến nơi, lại bị những lời này làm dỗi trở về, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hóa thành một câu bi phẫn: "Mée!"
*từ gốc là 靠 đứng một mình là đang nói bậy, chửi thề; dịch trang ở bản raw thì trực tiếp dịch thành "Fuck!" =]]]
Quá khôi hài, khiến hệ thống nghe thấy nhịn không được ở trong đầu Đỗ Thanh Thanh cười khạc khạc.
"Ậy, đừng nóng giận." Đỗ Thanh Thanh cũng có chút dở khóc dở cười, "Vui đùa vui đùa, đừng để ở trong lòng."
"Cậu mấy giờ thì bay?" Nàng hỏi, xuất phát từ lễ phép vẫn khách khí nói thêm hai câu, "Trên đường đi chậm chút ha, chú ý an toàn."
"Được rồi." Trương Tân Viễn thở dài, ngửa đầu nhìn thoáng vào bên trong, khi nhìn thấy Tô Kỷ Miên lại chợt có chút chua, "Tôi đã biết, tới nơi sẽ nhắn WeChat báo với cậu."
"Như Ca cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đó." Hắn nói, thực sự có chút lưu luyến, nhưng nghĩ đến người ta đã là người có đối tượng, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể không nuốt trở lại trong bụng.
Thở dài một tiếng, cuối cùng gồng người lịch thiệp đưa ra lời chúc phúc: "Chúc cậu và Tô Kỷ Miên trăm năm hạnh phúc."
Không nghĩ tới đứa nhỏ này thế nhưng lại giác ngộ đến thế.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, sau đó vừa cảm động lại cảm khái, vì thế gật gật đầu nghiêm túc đáp: "Nhất định, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc."
"Cậu cũng vậy." Nàng nói, mỉm cười cùng hắn nói câu tạm biệt, "Tự chăm sóc tốt chính mình nha."
"......"
Xem như là một cuộc chia ly rất thể diện rồi.
Trương Tân Viễn còn rất nhiều việc chưa xử lý xong, cũng liền không lại tiếp tục cùng Đỗ Thanh Thanh hàn huyên, thực mau vẫy vẫy tay rời đi, lúc xoay người rốt cuộc vẫn không nhịn được mà lau nước mắt.
Khóc chít chít ngồi trở lại trong xe, nhấc tay túm lấy tiểu tùy tùng đang duỗi đầu xem hắn, giận dữ hét: "Lái xe!"
Hai người cứ như vậy dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Thanh Thanh mà nghênh ngang rời đi, đáp lại nắng gắt cùng nhau chạy về nơi càng thêm tốt đẹp càng thêm tươi sáng.
Đỗ Thanh Thanh đứng ở cửa nhìn một lát mới cuối cùng xoay người trở về, quay đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Tô Kỷ Miên.
Nàng lúc này đang ngồi ở trên sofa ngoan ngoãn chờ mình trở về, trên người khoác chiếc áo khoác mình tìm cho nàng sáng hôm nay, màu vàng cam, mỹ lệ lại ôn nhu.
Đỗ Thanh Thanh vừa thấy nàng liền nhịn không được mà cười, vội vàng bước nhanh đi đến trước giúp nàng sửa sang lại cổ áo, chỉnh lại ống tay áo, ánh mắt ôn nhu nhẹ giọng nói với nàng: "Để Miên Miên đợi lâu rồi."
"Không sao." Tô Kỷ Miên lắc đầu, thanh âm đè ép có chút thấp, "Cận tiểu thư cứ bận việc của mình trước, tôi không vội."
Lời nói là nói như vậy, nhưng biểu tình rõ ràng có điểm lạnh nhạt, đáy mắt dường như cũng cất giấu nhàn nhạt không vui.
Đỗ Thanh Thanh bắt giữ được cảm xúc của nàng, ngay sau đó liền có chút sững sờ.
Trầm mặc vài giây, chờ mong lại hưng phấn ở trong đầu hỏi hệ thống một câu: "Nàng là đang ghen sao!"
"Hả?" Hệ thống nguyên bản đang nhàm chán ăn đầy miệng khoai lát, vừa nghe thấy lời nàng tức khắc tinh thần tỉnh táo, "Ôi hem hem toi hem hem."
Nói cho hết lời, trực tiếp ở trên màn hình phóng đại khuôn mặt xinh đẹp của Tô Kỷ Miên, mở ra bảng phân tích, bắt đầu dùng số liệu phán đoán tâm tình của nàng.
Cuối cùng ra đến kết luận, 60% là ghen, 35% là không kiên nhẫn, 3% khó chịu, 1% như đi vào cõi thần tiên.
"Còn lại 1% nữa đâu?" Đỗ Thanh Thanh hỏi.
Hệ thống liếc liếc mắt một cái số liệu: "Đói khổ lạnh lẽo."
Đỗ Thanh Thanh: "???" Gì đây trời.
Nàng cảm thấy cái số liệu phân tích này quá không đáng tin cậy, nhưng lại vì 60% ghen kia mà vui vẻ, trầm mặc vài giây, thực mau đứng lên.
"Miên Miên em chờ chị một lát." Nàng nói, giống như trận gió bay nhanh chạy vào phòng, mở tủ quần áo tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tìm được áo khoác ở áp đáy tủ mặc vào.
Xoay người ra cửa, đứng ở trước mặt Tô Kỷ Miên vui vẻ lại thẹn thùng xoay một vòng, cười tươi như hoa, vui vẻ nói: "Miên Miên em xem!"
Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên nâng mắt lên.
Hóa ra nàng vừa mới vào nhà thay đổi quần áo.
Tô Kỷ Miên nhìn kỹ, thấy bộ trang phục kia cùng loại kiểu dáng với bộ đồ mình đang mặc, màu sắc cũng tương đồng, ngoại trừ cổ tay áo có thêm hai nút thắt, cơ hồ là giống nhau như đúc.
"Đây là?" Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng mở miệng.
Đỗ Thanh Thanh giơ tay nắm chỗ nút thắt ở tay áo lại, vui vui vẻ vẻ cười với nàng.
"Là đồ tình nhân!"
-
Bởi vì trên tay bó thạch cao, Tô Kỷ Miên không có biện pháp mặc tốt áo khoác, chỉ có thể miễn cưỡng khoác trên vai.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế thật sự đau lòng, vì để đạt được hiệu quả đồ tình nhân, dứt khoát cũng cởi áo khoác trên người ra, học bộ dáng của nàng mà khoác trên vai.
Lúc này xem như hoàn toàn thống nhất, hai người đứng cùng nhau trông như là bộ đôi Dương Quá.
Khiến Tô Kỷ Miên nhìn đến liền nhẹ nhàng nhấc mày.
Có điểm muốn cười, rồi lại cảm thấy đáy lòng ấm áp, nguyên bản có chút lỗ trống trong ánh mắt cuối cùng cũng được thắp sáng.
"Cận tiểu thư đừng học theo tôi." Nàng nói, cũng đứng lên, nâng cánh tay trái lành lặn giúp Đỗ Thanh Thanh một lần nữa sửa sang lại áo khoác, cầm tay áo lên giúp người ta mặc vào, "Sẽ cảm mạo."
"Như vậy là được rồi." Toi Kỷ Miên cười cười, im lặng một lúc, phá lệ chủ động đi dắt tay Đỗ Thanh Thanh, "Tôi đã thực vui vẻ."
Lời này nói thực nhẹ, giọng nói có chút thấp, rất nhỏ rất nhỏ.
Bàn tay nắm lấy nàng cũng vậy, mang theo run rẩy lại như thử thử, đầu ngón tay sờ lên có chút lạnh lẽo.
Lần đầu tiên chủ động dắt tay nàng, lần đầu tiên lâu như vậy cũng không có buông nàng ra.
Chóp mũi Đỗ Thanh Thanh đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ ngay tại chỗ, gật gật đầu tràn đầy vui sướng đáp lời: "Miên Miên vui vẻ là tốt rồi, đi thôi đi thôi, chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu~"
"Em muốn ăn cái gì nha?" Nàng hỏi, vừa mở cửa vừa nói chuyện với Tô Kỷ Miên đi ra ngoài, tầm mắt từ đầu đến cuối đều dán trên người nàng.
Đôi tay kia cũng vậy, nắm lấy, đan vào nhau, gắt gao nắm chặt lấy nhau.
Một hồi lâu cũng chưa từng buông ra.
-
Hôm nay là kỳ nghỉ, hơn nữa nhiệt độ không khí có chút lạnh, cho nên tiệm lẩu rất đông người.
Vô cùng náo nhiệt, thanh âm ầm ĩ cờ hồ sắp thổi bung cả nóc nhà, từng ngụm khí nóng hổi từ nồi lẩu, từng khuôn mặt tràn đầy tươi cười, nhìn vào liền đặc biệt rất có không khí.
Không đợi ăn đã cảm thấy trong lòng bắt đầu ấm áp.
Đỗ Thanh Thanh tâm tình rất tốt, mới vừa vào cửa rất mau hướng vào trong nhìn, tìm nửa ngày, rốt cuộc ở trong góc tìm được cái bàn thích hợp.
Ván che rất cao, vị trí cũng ẩn nấp, xung quanh đặt mấy chậu cây xanh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không chú ý đến.
Vị trí này xác thật khá tốt, như vậy mọi người đều sẽ không chú ý tới tay bó thạch cao của Tô Kỷ Miên, cũng sẽ không có ánh mắt khác thường quay đầu sang đây nhìn nàng.
Đỗ Thanh Thanh nhưng không muốn làm người bên cạnh chịu ủy khuất, một chút cũng không muốn.
Nghĩ như vậy, nàng gật gật đầu, thực mau cùng phục vụ chốt định chỗ ngồi, sau đó lại cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi món.
Cùng phía trước giống nhau, vẫn là dò hỏi ý kiến Tô Kỷ Miên trước, hỏi một chút người ta muốn ăn cái gì.
"Gọi một phần dạ dày bò đi." Tô Kỷ Miên tiếp nhận thực đơn rồi nhìn trên dưới một lượt, lúc sau nhẹ giọng nói.
"Dạ dày bò?" Đỗ Thanh Thanh vừa nghe liền sửng sốt, "Nhưng chị nhớ rõ em không thích ăn nha."
"Đúng vậy." Tô Kỷ Miên nghe vậy gật đầu, ngay cả chính mình cũng cảm thấy kỳ quái, "Khả năng là do tôi đoán được Cận tiểu thư thích ăn đi."
"Đại khái là......" Nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng có chút ngượng ngùng phun ra mấy chữ, "Xuất phát từ bản năng."
Bản năng.
Cách đã lâu thế nhưng lại một lần nữa nghe được cái này từ.
Đỗ Thanh Thanh dừng một chút, suy nghĩ đột nhiên về tới ngày mưa nọ, đêm hôm ấy nàng pha trà cho Tô Kỷ Miên, lúc đó nàng cũng giống vậy, nghĩ Tô Kỷ Miên có lẽ sẽ thích thêm đường, cho nên liền tự chủ trương cho người ta thả thêm đường.
Cũng là, xuất phát từ bản năng.
Tựa như nàng cảm thấy mình có lẽ sẽ thích ăn, cũng giống như mình cảm thấy nàng hẳn là sẽ thích uống.
Quá mức thần kỳ.
Đỗ Thanh Thanh trầm mặc một hồi lâu mới rốt cuộc lại lần nữa mở miệng, tuy rằng ánh mắt đã về tới trên thực đơn, nhưng tâm tư hiển nhiên còn chưa thể thu hồi khỏi chuyện này.
Thậm chí còn mở miệng nhẹ giọng nỉ non gì đó.
Tô Kỷ Miên yên lặng đi nghe, phát hiện nàng nói chính là: "Này cũng quá thần kỳ."
"Giống như...... Chúng ta ở thật lâu phía trước đã quen biết nhau."
"Ừm." Tô Kỷ Miên gật đầu, tuy rằng không rõ lắm nàng đang nói cái gì, nhưng vẫn tùy theo lời nàng, "Có lẽ Cận tiểu thư nói không sai, chúng ta ở thật lâu thật lâu trước kia đã quen biết nhau."
Ở hoàn cảnh ồn ào như vậy lại có thể nghe được nàng lầm bầm lầu bầu, thậm chí còn đặc biệt nghiêm túc mở miệng đáp lại nàng.
Đỗ Thanh Thanh tức khắc cảm động, không cố đi gọi món ăn, mà là lại một lần nữa ở trên mặt bàn nắm lấy tay nàng.
"Nếu Miên Miên cũng nói như vậy, vậy nhất định đúng rồi!" Ngay sau đó lại cười rộ lên, đồng dạng nghiêm túc trả lời nói, "Chúng ta khẳng định từ đời trước đã quen biết."
"Có lẽ đời trước nữa, đời trước trước nữa." Nàng nói, từng chút đếm số cho người ta nghe, "Chúng ta đều có quen biết."
Lời này nói kiên định cực kỳ, bộ dáng cũng đáng yêu tới cực điểm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lông mi nhấp nháy, khóe môi vui vẻ sung sướng cong lên, đáy mắt phản chiếu lại ánh đèn trên trần và ngọn đèn dầu xinh đẹp trước mặt.
Như là thiên sứ, lại như là tinh linh lỡ bước vào nhân gian, tựa như mệnh trung chú định đột nhiên xuất hiện bên cạnh, đi đến chỗ nàng.
Tô Kỷ Miên có chút động tâm, trong đầu cũng lại một lần nữa có cái hình ảnh gì đó chậm rãi được vuốt phẳng triển lộ.
Nhìn xem đôi mắt Đỗ Thanh Thanh, lại nhìn bàn tay vẫn luôn nắm lấy nhau của hai người, một lát sau gật gật đầu đáp lại: "Ừm, nhất định đã quen biết rất lâu."
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy tức khắc vui vẻ: "Không chỉ như thế, mỗi một đời một kiếp cũng khẳng định đều là người yêu!"
"Đúng vậy." Tô Kỷ Miên lại lần nữa gật đầu, theo bản năng chậm rãi nắm chặt tay nàng.
Nghiêm túc trả lời nàng: "Nhất định đúng vậy."
"Vẫn luôn là như thế."
- ---------Hết Chương-----------