Khi Tô Kỷ Miên tắm rửa xong đi ra, Đỗ Thanh Thanh vẫn túc trực ở bên ngoài.
Thấy tóc nàng ướt lập tức liền hoảng sợ, vội vàng tiến lên xem miệng vết thương của nàng, trên mặt tràn đầy không tưởng tượng nổi: "Sao lại thế này?"
"Bác sĩ không phải nói tận lực không để miệng vết thương chạm vào nước sao?" Đỗ Thanh Thanh hỏi, quả thực lo lắng vô cùng, "Miên Miên, sao em lại....."
"Không có chuyện gì." Tô Kỷ Miên nghe vậy lắc đầu, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên cười cười với nàng, "Không cẩn thận dính ướt một chút, không quan trọng, Cẩn tiểu thư không cần lo lắng."
Lời nói là nói như vậy, nhưng căn bản không phải "một chút".
Đỗ Thanh Thanh thấy thế bất đắc dĩ lại đau lòng, vội vàng xoay người cắm máy sấy, nâng tay huơ thử xem độ ấm, vẫy tay kêu người lại đây.
"Miên Miên ngồi ở đây." Nàng nói, chính mình cũng cởi giày leo lên giường, ngồi quỳ ở sau nàng, cẩn thận nhẹ nhàng cởi băng gạc xuống, đôi lông mày trước sau luôn nhăn chặt.
Vết thương ở đầu sau khi khâu thì cần chờ khoảng bốn năm ngày để cắt chỉ, tối hôm qua trước khi xuất viện bác sĩ đã kiểm tra qua, nhìn thấy Tô Kỷ Miên khôi phục không tồi nên trực tiếp giúp nàng cắt chỉ, sau đó băng bó đơn giản.
Đỗ Thanh Thanh trong lòng có chút khẩn trương, tay cũng run, mân mê nửa ngày mới cuối cùng mở hết toàn bộ băng gạc ra.
Cúi đầu nhìn lại, thấy miệng vết thương chỉ là có chút hơi hơi phiếm hồng, lúc này mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng hốc mắt lại đột nhiên chứa đầy nước, dường như người bị thương chính là mình, một bên lấy máy sấy chậm rãi giúp nàng sấy tóc, một bên lại khụt khịt, như là đang đau thay cho cả nàng.
Tuy rằng cực lực che giấu, nhưng động tĩnh lại không nhỏ.
Chỉ qua một lúc sau, chọc cho Tô Kỷ Miên đằng trước phải nâng lên ánh nhìn.
Trước mặt hai người lúc này vừa hay có một chiếc gương lớn.
Tô Kỷ Miên giương mắt lên, vừa lúc có thể xuyên qua gương nhìn thấy chính mình, cũng có thể rành mạch nhìn thấy người phía sau.
Nàng giúp mình tìm đồ ngủ, pha trà cho mình, dọn dẹp xong xuôi đồ đạc, hết thảy mọi thứ đều làm rõ ràng gọn ghẽ, nhưng trái lại chính bản thân nàng, đến quần áo cũng chưa kịp đổi, vẫn mặc bồ độ kia từ lúc trở về.
Là một chiếc váy len tròng đầu, vàng nhạt, trên cổ áo thêu bông hoa nhỏ, trên tay áo cũng viền những đường ren.
Vừa thấy liền biết là một nhãn hiệu quần áo của một thương hiệu lớn, mặc trên người nàng trông như một công chúa.
Gương mặt kia lại trắng nõn sạch sẽ, xinh xinh đẹp đẹp, môi hồng răng trắng minh mi hạo mục, chỉ sợ trên thế gian chẳng thể tìm được người nào đẹp mắt hơn nàng.
Một người như vậy, như thế nào lại có thể là bạn gái của mình.
Tô Kỷ Miên nghĩ không thông, trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là chậm rãi nâng lên tay trái.
Chậm rãi duỗi tay sờ ra sau, yên lặng chạm vào góc áo của người ta, sau đó chậm rãi nắm chặt, có hơi dùng sức rồi lại thử cào cào.
Đỗ Thanh thanh đã nhận ra động tác của nàng, còn tưởng rằng là máy sấy thổi quá nóng, vội vàng điều chỉnh mức độ thấp xuống, hỏi nàng: "Miên Miên làm sao vậy?"
"Không có gì." Tô Kỷ Miên lắc đầu, nhẹ nhàng thu tay về, chỉ nhẹ giọng nói, "Thử xem."
Thử xem....... Người phía sau rốt cuộc là thật hay giả.
Thử xem có phải chỉ là ảo cảnh hão huyền trong mơ hay không, để rồi sau khi tỉnh lại cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Thanh âm rất nhỏ, giấu trong tiếng gió thổi, theo hơi nước hòa tan.
-
Sấy tóc xong Đỗ Thanh Thanh gọi điện cho bác sĩ tư nhân, phiền bác sĩ băng bó lại cho Tô Kỷ Miên.
Băng bó xong, phòng bếp bên kia vừa lúc làm xong bữa tối.
"Đi thôi Miên Miên." Đỗ Thanh Thanh duỗi cổ ngửi ngửi mùi hương, lúc sau lại vui vẻ vui vẻ vươn tay đến, "Chúng ta đi ăn cơm thôi, hôm nay chắc chắn có món ngon."
Đôi mắt lấp lánh, trong giọng nói cũng mang theo ý cười.
Bàn tay duỗi về phía nàng cũng thực xinh đẹp, ngay cả móng tay cũng cực kỳ đẹp, như là một đám vò sò nho nhỏ phơi bụng, dưới ánh đèn lắc qua lắc lại.
Đáng yêu cực, làm người không nhịn được muốn nắm lấy.
Tô Kỷ Miên dừng một chút, rốt cuộc vẫn là đưa tay qua, bị người lôi kéo đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy người trước mắt người "woa" một tiếng: "Hôm nay có canh gà!"
Canh gà.
Tô Kỷ Miên nghe vậy nâng mắt lên, trong đầu hình như có hình ảnh gì đó chậm rãi vụt qua.
Không chờ bắt lấy, đã thấy Đỗ Thanh Thanh múc xong một chén, vui vẻ vui vẻ đẩy đến trước mặt mình.
Hai cái đùi gà thế nhưng đều ở bên trong.
Canh cũng lấy rất đầy, sóng sánh, dường như chỉ giây sau sẽ tràn đổ ra ngoài.
Múc cho nàng rất nhiều, nhưng bản thân lại lấy danh nghĩa chăm sóc người bệnh, chỉ múc vào chén có một chút.
Cầm lấy muỗng nhỏ múc một chút đặt ở bên môi thổi thổi, cảm giác không sai biệt lắm, liền thay đổi phương hướng, duỗi đến chỗ nàng.
Chẳng sợ canh của mình vốn rất ít, nhưng muỗng đầu tiên lại như cũ phải cho nàng.
Đáy lòng Tô Kỷ Miên đột nhiên trào dâng lên một trận nước ấm, trầm mặc vài giây, rốt cuộc vẫn là thử nhướn người đến, nhẹ nhàng uống sạch canh bên trong.
Giương mắt, vừa lúc đối diện với đôi mắt biết cười của Đỗ Thanh Thanh.
Cũng nghe nàng vui vui vẻ vẻ mở miệng hỏi mình: "Miên Miên, em thấy có ngon không?"
"Em trước kia cũng thường xuyên hầm canh gà cho chị đó." Nàng nói, "Canh gà Miên Miên làm cực kỳ cực kỳ ngon, mỗi lần chị đều có thể uống được hai chén đầy."
Nói xong, cũng thực mau múc một muỗng đưa vào trong miệng nếm thử.
Vốn dĩ tưởng tái hiện lại cho nàng, nhưng ngặt nỗi cái miệng đã bị Tô Kỷ Miên chiều hư, không những cảm thấy canh trong chén không chút ngon miệng gì, mà còn vô thức cau mày.
Có chút xấu hổ khụ hai tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Tô Kỷ Miên trước mặt mở lời.
Hỏi nàng: "Tôi trước kia thường xuyên hầm canh gà cho Cận tiểu thư sao?"
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy chị thích canh tôi làm không?" Tô Kỷ Miên hỏi tiếp.
Đỗ Thanh Thanh không rõ nguyên do: "Thích.... Thích chứ."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên cũng đứng lên, đem hai chén canh gà đổ lại nồi, mở miệng phiền toái nhờ người hầu bên cạnh giúp mình đem nồi trở lại phòng bếp.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế tức khắc giật mình: "Miên Miên em định làm gì?"
"Không phải chị thích canh gà tôi hầm sao?" Tô Kỷ Miên quay đầu, phá lệ lại lần nữa câu môi nở nụ cười, "Cho nên để tôi thử xem có quên cách làm hay chưa."
Giống như lúc sấy tóc ban nãy, đều là nói thử xem.
Nhưng hàm nghĩa lại không giống nhau, có lẽ là cảm thấy bản thân được xem trọng, ngay cả âm điệu cũng hơi hơi giương lên.
Đỗ Thanh Thanh chớp chớp mắt, vội vàng đi theo sau người ta, thấy Tô Kỷ Miên hỏi thăm người hầu trị ví bày biện của các loại gia vị, ngay sau đó liền giống như thi triển ma pháp, nhanh tay lẹ mắt xử lý lại nồi canh gà.
Không lâu sau, liền biến ra một nồi canh gà còn thơm hơn ban nãy.
Thậm chí so với lúc trước càng nhiều canh hơn, thịt cũng mềm hơn, màu sắc cực kỳ đẹp.
Theo bản năng ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tô Kỷ Miên, cũng nghe nàng nhẹ giọng kêu tên của mình: "Cận tiểu thư?"
Đỗ Thanh Thanh vội vàng đáp lại nàng: "Ơi!"
"Lấy thêm một cái chén đi." Tô Kỷ Miên nói, thanh âm rất nhẹ, ôn nhu hơn trước rất nhiều.
Đỗ Thanh Thanh trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại đây: "Để làm gì?"
"Không phải chị đã nói sao?" Tô Kỷ Miên cười cười, "Chị có thể uống hai chén đầy cơ mà."
"...... Đúng vậy." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu như gà mổ thóc, phản ứng một lát, đáy mắt đột nhiên liền sáng lên.
-
Một bữa cơm khiến Đỗ Thanh Thanh rất cảm động.
Sau khi ăn xong, người hầu tiến lên thu thập bàn ăn, sợ Tô Kỷ Miên bị đụng trúng, cho nên mau chóng kéo người tới sofa.
Nhìn nàng uống chút trà ăn chút trái cây, sau đó lại triệu hoán người đi vào phòng.
Vốn là muốn kêu nàng lại đây ngủ.
Nhưng suy xét thấy bản thân hiện tại đối với Tô Kỷ Miên mà nói cũng chỉ coi như là một người lạ quen mắt, sợ tiến triển nhanh quá sẽ dọa người ta, cho nên liền kêu Lưu thúc dọn một cái giường nhỏ ở bên cạnh giường chính.
"Miên Miên em có cái gì không thoải mái liền nói với chị." Nàng nói, nằm ở trên cái giường nhỏ ngoi đầu lên, không yên tâm dặn dò, "Chị lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ."
"Ngàn vạn không cần ngượng ngùng!" Nàng nói, nhẹ nhàng gãi gãi tay trái Tô Kỷ Miên, ánh mắt kiên định dặn dò nàng, "Chị là bạn gái của em, giữa hai chúng ta không cần loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy!"
Nói rất nhiều, đến khi tận mắt nhìn thấy Tô Kỷ Miên gật đầu rồi mới rốt cuộc chịu yên tâm nằm xuống.
Tắt đèn, nói ngủ ngon, không một lát liền ngủ rồi.
Vừa thấy liền biết là mệt thảm.
Nàng ở bệnh viện gần năm ngày liên tiếp, thì người này ở bên cạnh nàng đủ liên tục năm ngày, mỗi ngày vội vàng chăm sóc nàng, vẫn luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ căn bản là không có nghỉ ngơi tốt.
Tô Kỷ Miên thở dài, ở trong bóng đêm nhìn chằm chằm dáng vẻ khi ngủ của nàng thật lâu thật lâu, không biết trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì, sau một lúc đột nhiên ngồi dậy tiến đến mép giường.
Sờ soạng bước xuống đất, nương ánh trăng tìm kiếm trên bàn một trận, tìm được giấy bút, nắm chặt chúng nó, bước chân thực nhẹ ra khỏi cửa.
Lập tức đi đến chỗ cửa sổ sát đất ở hành lang, ngồi xuống, đặt giấy lên mặt sàn, hàm răng cắn mở nắp bút, tay trái run rẩy cầm bút.
Muốn vẽ chút gì đó lên, nhưng bất luận nỗ lực cỡ nào, bàn tay nắm bút kia vẫn như cũ run rẩy không ngừng, vẽ ra một đường cong cũng hỗn độn khó coi, chẳng khác gì một đứa trẻ tùy ý quẹt một đường.
Thật sự khiến lòng người phát lạnh.
Sau một lúc lâu Tô Kỷ Miên ném bút, không nói chuyện, cũng không quay lại phòng, chỉ suy sút dựa lên cửa sổ, phát ngốc nhìn chằm chằm bóng đêm bên ngoài.
Suy nghĩ một lần nữa trở về cái ngày mưa kia, đầu cũng lại bắt đầu đau âm ỉ.
Không thể nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ rõ bản thân đã chảy rất nhiều máu, chỉ nhớ rõ tiếng mưa bên tai rơi cực kì ầm ĩ khó nghe, cũng chỉ nhớ rõ trước lúc ngất đi dường như đã nghĩ tới gì đó.
Sợ hãi nhưng lại may mắn, hai dòng cảm xúc hợp lại với nhau.
Nhưng mà...... Hiện tại cũng đã nhớ không rõ.
Tô Kỷ Miên thở dài, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trái tim bị bóp nghẹt lợi hại, hốc mắt cũng lên men, đột nhiên có giọt nước chậm rãi trượt xuống má.
Nguyên bản đang thương cảm, lại đột nhiên nhận thấy được phía sau dường như có tiếng động.
"Ai?!" Nàng lập tức quay đầu lại xem, phát hiện ở trước mặt lại xuất hiện một nữ nhân xa lạ, mặc một bộ quần áo viên chức, vóc dáng không cao, nhưng lại rất có khí chất.
Người này lập tức hướng đến chỗ nàng đi tới, sau đó nâng ngón tay lên chậm rãi điểm điểm giữa trán nàng, giọng nói bằng phẳng: "Mạc tổng, tỉnh tỉnh."
Giống như có ma pháp.
Tô Kỷ Miên đột nhiên liền nhớ tới cái gì đó, sau một lúc lâu trầm mặc, vẻ tái nhợt trên mặt đột nhiên nổi lên mạt ý cười chua xót, ánh mắt cũng không hề liên quan đến dáng vẻ lạc lõng như vừa rồi.
Vươn tay tiếp nhận notebook từ thư ký, chau mày mở ra, quả nhiên thấy được ghi chép của mấy buổi tối hôm trước mình viết, từng câu từng chữ, bày ra một đống lớn cảm thụ.
Trái tim tức khắc lại có chút đau, nhưng lần này nàng lại không hề trốn tránh hay do dự.
Nâng lên tay, chậm rãi viết xuống mấy chữ: Ngày thứ sáu.