Đỗ Thanh Thanh vẫn là lần đầu tiên nghe nói nơi nàng ở bị mất đồ.
Nơi này là khu của người giàu, ở đây toàn là kẻ có tiền, hệ thống an ninh bảo vệ cũng rất tốt, trên cơ bản chưa từng phát sinh ra trường hợp trộm cắp gì.
Cũng không biết Tô Kỷ Miên hôm nay như thế nào lại xui xẻo như vậy.
Nàng thở dài, một bên vươn tay xoa xoa lưng Tô Kỷ Miên nhẹ giọng dỗ dành người ta bảo không có việc gì, một bên ló đầu ra bên ngoài nhìn nhìn, thật đúng là không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe điện màu lam nhạt kia đâu nữa.
"Tên ăn trộm này cũng quá xấu rồi." Nàng không khỏi mở miệng oán giận, "Quá thiếu đạo đức."
"Ừm." Tiếng nói vừa dứt biểu tình Tô Kỷ Miên liền đổi đổi, "Đúng vậy.."
"Làm cái gì không làm." Đỗ Thanh Thanh lắc đầu tiếp tục nói, "Một hai phải trộm xe điện của người ta, quả thực là đạo đức suy đồi táng tận......."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Tô Kỷ Miên giơ tay bưng kín miệng.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, không hiểu nàng đang làm cái gì, thực mau quay đầu lại xem nàng: "Hô?"
"Ban đêm gió lớn." Tô Kỷ Miên hướng nàng cười cười, "Nói ít một chút, đỡ phải bị cảm lạnh."
Ngẫm lại cũng thật có lý.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, chớp chớp mắt ý bảo mình không nói nữa, lúc này mới rốt cuộc lại đạt được tự do, một lần nữa lôi kéo tay nhỏ của Tô Kỷ Miên cùng trở về phòng.
Không khí một mảnh hài hòa, không nghĩ tới ở thế giới hiện thực xa xôi, trong văn phòng của thư ký rốt cuộc loạn thành bộ dáng gì.
Vốn dĩ đang sứt đầu mẻ trán chuẩn bị tư liệu để mở họp, vội chết đi được.
Vừa định đi ra ngoài pha ly cà phê.
Kết quả vừa nhấc mắt, đột nhiên trên trời giáng xuống một chiếc xe điện.
Thư ký: "......"
Cũng thật phục.
-
Hai người ở cửa chậm trễ một lát, chờ đến khi về lại trong nhà thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Trừ phi Đỗ Thanh Thanh tự mình lái xe đưa đi, nếu không buổi tối này để một mình Tô Kỷ Miên trở về thật đúng là nguy hiểm.
Mặc dù..... Chính mình xác thật cũng không quá muốn để nàng trở về.
Đỗ Thanh Thanh ho khan một tiếng, có điểm ỷ lại nắm nắm góc áo nàng.
Ngay sau đó liền đứng lên, cất tiếng nói một câu: "Miên Miên chờ một chút, chị về phòng thay quần áo."
Tô Kỷ Miên thực mau nhìn qua: "Làm sao vậy?"
"Đưa em trở về." Đỗ Thanh Thanh nói, "Trời quá muộn, một mình em đi thật không ổn nha."
Nói cho hết lời, còn theo bản năng chớp chớp mắt, trong lòng cầu nguyện nàng ngàn vạn lần đừng đi.
Cũng không biết có phải cầu nguyện phát huy tác dụng hay không, Tô Kỷ Miên thế nhưng thật sự lắc lắc đầu.
Nhìn nhìn nàng, ngữ khí thực nhẹ nỉ non một câu: "Kỳ thật trở về cũng không có chuyện gì cần làm."
"Trời quá tối, Như Ca không cần phải đi một chuyến vất vả." Nàng nói, trong giọng nói dường như mang theo ý thử thử, "Nếu không... chị cho em ở lại một đêm đi."
Kia đương nhiên là có thể!
Đáy mắt Đỗ Thanh Thanh tức khắc vụt sáng lên.
Vốn dĩ đi chưa tới vài bước, thực mau nhẹ nhàng bước trở lại bên cạnh nàng ngồi xuống, bắt lấy tay người ta nhẹ nhàng nhéo nhéo, vui vẻ vui vẻ cùng nàng nhắc mãi: "Vậy không cần đi rồi, không đi nữa."
"Ừm." Tô Kỷ Miên gật đầu, lôi kéo tay nhỏ của Đỗ Thanh Thanh đặt ở bên môi nhẹ hôn, trong giọng nói mang theo ý cười: "Không đi đâu."
"......"
Nửa giờ sau đám người Lưu thúc quay trở về.
Nhìn thấy Tô Kỷ Miên tới, vội gọi người đi phòng bếp cắt chút trái cây, lấy chút điểm tâm ngọt.
"Không cần phiền toái." Tô Kỷ Miên cười cười, chân thành cảm tạ nói, "Lúc cháu tới đã ăn qua rồi."
"Đúng vậy." Đỗ Thanh Thanh cũng đi theo gật đầu, đột nhiên bị nhiều người vây quanh nhìn như vậy còn có chút ngượng ngùng, "Mọi người mau đi nghỉ ngơi đi."
Dăm ba câu đem người giải tán đi rồi, trong đại sảnh chỉ còn lại Hinh Hinh phụ trách quét tước và Tiểu Bạch.
Giương mắt nhìn cảnh tượng hai người này quấn quýt bên nhau, thực mau đoán được là chuyện thế nào.
Chẳng qua là mới mở miệng nhỏ giọng nói với nhau vài câu, còn chưa kịp nói xong đã bị Lưu thúc vừa lúc đi ngang qua nghe được.
"Nói bừa cái gì." Lưu thúc thực mau ngắt lời, bộ râu nhích nhích động đậy, quay đầu lại nhìn tới khung cảnh Đỗ Thanh Thanh lôi kéo tay người ta còn đút cho người ta đồ ăn, lời lẽ chính đáng, "Người ta rõ ràng là quan hệ bằng hữu thuần khiết."
"Đúng đúng đúng." Hinh Hinh nghe vậy dở khóc dở cười, không dám cãi cọ, "Ngài nói rất đúng."
Nói cho hết lời, lôi kéo Tiểu Bạch vừa muốn đi, đã nghe Lưu thúc lại thực mau mở miệng: "Đợi chút, lại đi hỗ trợ thu thập gian phòng cho khách đi, để cho Tô tiểu thư trụ lại buổi tối."
Giọng nói rất lớn, trên mặt cũng mang theo nụ cười, nghĩ vì tiểu thư mà chu toàn.
Ai ngờ vừa dứt lời, bốn tầm mắt cùng đồng loạt quay đầu lại bắn về phía hắn, nhìn đến nỗi Lưu thúc còn rất buồn bực.
"Làm sao vậy? Có vấn đề gì?"
-
Nhờ "việc thiện" của Lưu thúc, Đỗ Thanh Thanh nửa giờ sau chỉ có thể đơn độc trở về phòng của mình.
Chạy đi tắm rửa, sấy sấy tóc, ngay sau đó lại đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn nhìn phong cảnh.
Hệ thống lúc này còn chưa tỉnh ngủ, cũng không có ai cùng Đỗ Thanh Thanh nói chuyện.
Nàng cảm thấy có điểm nhàm chán, đứng ở tại chỗ nhìn một lát, thực mau lại lui về bên bàn lấy ra sổ tay công việc của mình.
Tính toán viết chút gì đó.
Trước khi đặt bút một giây còn lo lắng không biết phải viết cái gì, nhưng mà mới vừa viết một chữ, một ít hình ảnh liền như bộ phim điện ảnh thực mau dần dần chạy ngang qua đầu.
Vậy nhưng viết được rất nhiều, phần lớn đều là ký ức về Tô Kỷ Miên.
Cùng nàng ăn bữa cơm, xem một chút điện ảnh, mỗi lần dắt tay nhau, mỗi lần đón nhận nụ hôn.
Chẳng sợ chỉ thoáng ngẫm lại, đáy lòng đã giống như bao phủ đầy mật ngọt.
Nhưng...... Nàng lại cảm giác được không chỉ có những điều này, cũng không biết có phải là tự sinh ảo giác hay không, ở một vài thời điểm nào đó, đáy lòng Đỗ Thanh Thanh luôn sẽ nổi lên một trận cảm giác quen thuộc.
Thật giống như ở thời không nào đó hai người đã sớm quen biết nhau, cũng giống như hiện tại, cùng ngồi một chỗ hôn môi, cùng ôm nhau vào giấc ngủ, vui vui vẻ vẻ tay trong tay nói cho nhau nghe chuyện xảy ra trong ngày.
Cái loại cảm giác này có khi rất cường liệt, có khi lại rất nhỏ bé, thời gian xuất hiện ngắn ngủi, như một cái chớp mắt.
Làm người căn bản không nắm được tin tức gì hữu dụng.
Đại khái là kiếp trước có duyên đi.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, tưởng tượng này đó liền cảm thấy sọ não phát đau, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ.
Tùy tay tắt đi đèn bàn, duỗi duỗi người ngáp một cái, ngay sau đó liền một lần nữa về tới mép giường, cởi bỏ dép lê lông xù xù chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi sắp ngủ còn không quên gửi tin nhắn cho Tô Kỷ Miên: "Ngủ ngon."
"Yêu em rất nhiều."
-
Thời gian chậm rãi trôi đi, cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu.
Ngoài cửa sổ cũng không biết từ khi nào bất ngờ đổ mưa.
Giống như lần trước vậy, còn rất lớn, tí tách tí tách đánh vào cửa sổ, cùng với tiếng sấm điếc tai.
Cứ thế không chút kiêng dè đánh thức Đỗ Thanh Thanh.
"Mấy giờ rồi?" Nàng thở dài, mơ mơ màng màng vươn tay từ trong chăn ra sờ di động, "Như thế nào lại mưa nữa."
"Còn có sấm sét, oáp, lớn như thế." Nàng vừa ngáp vừa nhỏ giọng oán giận, "Gần đây rốt cuộc sao lại như thế này chứ..."
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị ánh sáng di động chiếu cho thanh tỉnh một ít, mở khóa màn hình, trên màn hình nhảy ra giao diện WeChat chưa rời khỏi trước lúc ngủ.
Đỗ Thanh Thanh liếc mắt một cái liền thấy được hai chữ "Miên Miên" được nàng ghim ở đầu, cả người cũng thực mau thanh tỉnh.
Đúng rồi, Miên Miên sợ sấm sét!
Bên ngoài tiếng sấm lớn như vậy, cũng không biết nàng rốt cuộc có bị đánh thức hay không.
Thời điểm ý thức được điểm này Đỗ Thanh Thanh tức khắc có chút hoảng, ngồi thẳng thân thể do dự vài giây, cuối cùng vẫn là lắc đầu xua tan buồn ngủ, ôm gối đầu từ trên giường bò xuống.
Như ngựa không dừng vó chạy đi tìm bạn gái, sợ người này bị tiếng sấm dọa sợ hãi.
Cứ như vậy một đường chạy chậm tới trước cửa phòng Tô Kỷ Miên rồi.
Nhìn kỹ, tuy rằng cửa đóng chặt, nhưng bên trong vẫn phát ra ánh sáng mỏng manh, vừa nhìn là biết người này còn chưa ngủ.
Đỗ Thanh Thanh tức khắc đau lòng, vội vàng nhỏ giọng gõ gõ: "Miên Miên, chị tới tìm em đây, em ngủ chưa?"
Thanh âm kỳ thật đã rất lớn, nhưng vẫn bị tiếng sấm át mất.
Đỗ Thanh Thanh bất đắc dĩ, cũng không muốn lại phóng đại âm lượng làm ồn đến những người khác nghỉ ngơi, rốt cuộc đành phải khẽ khàng đẩy cửa ra, muốn nhìn một chút tình huống bên trong như thế nào ——
"......"
Tô Kỷ Miên lúc này có điểm vội.
Công ty hôm nay vừa mới mở cuộc họp, tổng kết tiến độ công tác tháng trước, đẩy ra một ít ý kiến chỉnh đốn bộ môn và cải cách, văn kiện giao lên cũng rất nhiều, có không ít thứ yêu cầu nàng tự mình phê duyệt.
Ngồi ở trước máy tính bận rộn tới tận bây giờ, trên mũi là khung mắt kính màu ánh kim chỉ khi làm việc mới có thể mang.
Mái tóc đen nhánh rối tung trên vai, cổ áo ngủ mở có chút rộng, cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, mày đẹp hơi nhíu, toát ra hơi thở cấm dục nhàn nhạt.
Đỗ Thanh Thanh xem đến ngây người, chưa từng gặp qua bộ dáng này của nàng bao giờ.
"Miên Miên?" Đỗ Thanh Thanh đứng ở cửa nhỏ giọng chào hỏi, thanh âm be bé như mèo nhỏ vụng trộm, "Em đang làm cái gì vậy?"
Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên thực mau quay đầu.
Nhìn thấy nàng đầu tiên là sửng sốt, sau một lúc lâu nhẹ nhàng đóng lại máy tính trên bàn, đứng dậy đi tới cười cười với nàng: "Sao Như Ca lại tới?"
Trong thanh âm rõ ràng không có một chút sợ hãi nào.
Đáy lòng Đỗ Thanh Thanh thực mau toát ra trận nghi hoặc, bị người kia lôi kéo tay vào trong, sau đó lại dàn xếp ngồi trên giường: "Miên Miên em đang làm gì vậy, sao còn chưa đi ngủ nha?"
"Một ít đầu đề trường học giao còn chưa hoàn thành." Tô Kỷ Miên cười cười, mở miệng nói dối, "Cho nên thức đêm một chút."
"Chị thì sao?" Ngay sau đó nàng hỏi, "Như thế nào đột nhiên tới tìm em?"
Hoàn toàn quên mất chuyện chính mình phía trước nói qua sợ hãi sét đánh.
Đỗ Thanh Thanh giương mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu đột nhiên trong lòng biết rõ ràng: "Không phải lúc trước em từng nói sao, sợ hãi sét đánh...... Cho nên chị liền nghĩ muốn lại đây với em đó."
Âm điệu cố tình kéo rất dài, đại khái đã nhìn thấu nàng nói dối.
Tô Kỷ Miên lúc này mới phản ứng lại đây, chớp mắt nhìn xem nàng, sau một lúc lâu bất đắc dĩ cười cười, gọng kính màu ánh kim phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt: "Đúng vậy, em thật sự sợ hãi."
Nàng nói, thực mau tiến lên ôm lấy Đỗ Thanh Thanh, từng câu từng chữ ở bên tai nàng nỉ non: "Cũng may bạn gái em đã tới rồi."
Càng giả vờ càng không giống.
Đỗ Thanh Thanh cạn lời lại buồn cười, giơ tay vỗ vỗ sau lưng nàng: "Chị đã nhìn thấu em rồi nha, Miên Miên là cố ý giả vờ phải không?"
Nói cho hết lời, còn tưởng rằng nàng sẽ biện giải vài câu, lại không ngờ người trước mắt này thế nhưng lại vô cùng thành thật gật gật đầu.
Đỗ Thanh Thanh ngốc, tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía nàng: "Vì cái gì nha?"
Gương mặt sờ lên nóng hầm hập, hô hấp ngọt ngào, ngay cả giọng nói cũng đáng yêu vô cùng.
Tô Kỷ Miên rũ mắt nhìn nàng, thực mau giương môi cười khẽ: "Bởi vì...... Muốn ngủ với chị."
Giọng nói dễ nghe khẽ vang lên trong bóng đêm, mang theo thoang thoảng ý vị câu người.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy khuôn mặt nhỏ liền đỏ lên, trong lúc nhất thời quên muốn mất muốn nói cái gì, cứ như vậy mắt trông mong nhìn nàng, khi thoáng nhìn đến gương mặt xinh đẹp cùng xương quai xanh trắng nõn kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một ít ý nghĩ kiều diễm.
Nhấp nhấp môi, vừa mới chuẩn bị nói chút gì đó để giảm bớt xấu hổ, lại nghe thấy Tô Kỷ Miên trước mắt lần nữa mở miệng.
Xoa xoa mặt nàng, hôn hôn chóp mũi nàng, vô cùng vô cùng nghiêm túc cùng nàng khai báo:
"Đương nhiên, hiện tại cũng muốn ngủ với chị."
"......"