Đỗ Thanh Thanh ở chỗ Lưu thúc học nửa ngày, kết quả chẳng học được gì.
Bất đắc dĩ chỉ đành từ bỏ, trở lại dưới bóng dù uống miếng nước quạt tí gió, ngay sau đó liền bắt đầu bận rộn lên.
Cứ thế vẫn luôn bận rộn đến chạng vạng.
Trước khi đi Lưu thúc có nhìn dự báo thời tiết, nghe nói ngày mai vẫn là một ngày đẹp trời, vì thế liền ở trên đường thuận miệng hỏi một câu, muốn biết tiểu thư có muốn ra ngoài ruộng nữa không.
"Ngày mai thì không đi." Đỗ Thanh Thanh lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn không trung nhẹ giọng lẩm bẩm, "Có chút việc riêng."
"Mọi người cũng nghỉ ngơi một ngày đi." Nàng nói, nghiêng đầu đưa cho Lưu thúc một phần điểm tâm, "Mấy ngày nay đều vất vả rồi."
"Được, tiểu thư." Lưu thúc gật đầu tiếp nhận điểm tâm, với bản tính chuyên nghiệp trong công việc cũng không lại tiếp tục dò hỏi.
Xe cứ như thế bay nhanh tiến về phía trước, thực mau đã về tới nhà.
Lúc này thời gian đã không còn sớm.
Người hầu ở lại trong nhà đã làm xong cơm nước, mới vừa đẩy cửa vào liền có mùi hương đồ ăn bay tới, khiến bụng người tức khắc thầm thì kêu rên.
Đỗ Thanh Thanh thực sự có điểm đói, mau chóng rửa tay bước nhanh ngồi vào bàn ăn, thuận tiện theo bản năng nhìn quanh bốn phía một vòng, muốn tìm xem bóng dáng Tô Kỷ Miên.
Kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy, vừa hỏi mới biết hóa ra nàng vẫn chưa trở về.
Đi làm gì vậy ta, như thế nào cả ngày đều không ở nhà?
Đỗ Thanh Thanh có chút khó hiểu, do dự một lát vẫn là gửi cho nàng một cái WeChat
Không một lát liền thu được hồi âm: "Hôm nay có việc đi vội, buổi chiều thời gian có lẽ không đủ, cho nên trực tiếp đến tiệm làm thêm, Cận tiểu thư ăn cơm trước đi, không cần chờ đâu."
Phỏng chừng là sợ nàng lo lắng, sau cùng còn phá lệ bỏ thêm cái gương mặt tươi cười.
Không gặp phải chuyện gì là tốt rồi.
Đỗ Thanh Thanh vung tay lên cạch cạch gõ mấy chữ qua, dặn dò người ta trên đường trở về cẩn thận, xong rồi thì đặt điện thoại qua một bên.
Vui vui vẻ vẻ ăn cơm, sau đó lại ngồi ở bên cửa sổ nhìn cảnh đêm một lát.
Trong lòng vẫn luôn là vui sướng, bên môi cũng vẫn luôn treo ý cười.
Làm cho hệ thống khó hiểu cực kỳ, thực mau mở miệng hỏi nàng: "Cô bị làm sao vậy, cười cái gì thế?"
"Không cười cái gì." Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, vươn tay bưng hồng trà Lưu thúc chuẩn bị ở bên cạnh, nhấp môi hai cái, "Chỉ là thực cao hứng."
"Bởi vì ngày mai là một ngày đặc biệt." Nàng nói.
Ngày đặc biệt.
Hệ thống sửng sốt, còn tưởng rằng ngày mai muốn phát tiền lương, lòng tràn đầy kích động vội vã click mở lịch nhìn nhìn.
Nhưng nhìn thấy rồi lại choáng váng, chỉ mới giữa tháng mà thôi, cách ngày phát tiền lương còn thật xa.
Cho nên rốt cuộc là chuyện gì lại khiến Đỗ Thanh Thanh vui vẻ như vậy?
Chẳng lẽ là......
Hệ thống nghĩ nghĩ, thực mau gõ tìm sổ tay công nhân nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng phát hiện được nguyên nhân.
Hóa ra, ngày mai là sinh nhật Đỗ Thanh Thanh.
Chỉ có điều cô nương này cũng đã thật lâu chưa từng ăn sinh nhật.
Trước khi trói định ký chủ, công ty như thường lệ sẽ cung cấp một quyển sổ tay công nhân cho hệ thống, bên trong viết rất nhiều chuyện liên quan đến Đỗ Thanh Thanh, trong đó cũng bao gồm cả chuyện này.
Lúc nhỏ gia cảnh thanh bần không có bạn bè, khi ăn sinh nhật cũng không thể tổ chức nổi một bữa tiệc, vẫn luôn là cha mẹ cùng nàng chúc mừng.
Về sau khi những ngày tháng cật lực vất vả ít hơn, thì cha mẹ nàng lại bởi vì tai nạn ngoài ý muốn mà bỏ mạng.
Đỗ Thanh Thanh từ đây biến thành một tiểu đáng thương không bạn bè không người thân, bên cạnh ngoại trừ một vị tiền bối cũng không có bất kì người nào đáng tin cậy.
Chẳng qua không biết có phải là do hệ thống công ty xảy ra vấn đề gì hay không, ghi chép về vị tiền bối kia lại chỉ đơn giản có vài câu, đến tên cũng không có.
Đứa nhỏ này nhiều năm như vậy tới được ngày hôm nay quả thực quá khổ a...
Hệ thống thở dài, ngay sau đó liền lại lần nữa mở miệng, hỏi nàng: "Vậy cô ngày mai muốn cùng mọi người ăn sinh nhật sao?"
"Không được không được." Đỗ Thanh Thanh lắc lắc đầu, "Sinh nhật nguyên chủ lại không phải ngày mai."
"Nhưng mà thật ra cũng có thể kêu phòng bếp bên kia chuẩn bị chút đồ ăn ngon." Nàng nói, cười lộ ra hàm răng trắng xinh, "Có thể cùng mọi người ăn một bữa thật ngon cũng đã thực vui vẻ rồi."
"Lại nói không phải còn có cô sao." Nàng nói, "Nhớ tặng quà cho tôi đó nha ~"
Nào có ai chủ động đòi quà người ta thế chứ.
Hệ thống nghe vậy tấm tắc miệng, thực sự ghét bỏ.
Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, thân thể lại rất thành thật đặt cái đồng hồ báo thức, nghĩ ngày mai nhất định phải dậy sớm đi mua quà cho người ta.
Hai người trong lòng có kế hoạch riêng, loay hoay nghiên cứu một hồi lâu mới cuối cùng đi ngủ.
Ngày hôm sau lại sôi nổi dậy thật sớm, người nên mua quà thì đi mua quà, nên mua bánh kem thì đi mua bánh kem, thật hấp tấp vội vàng như hai quả hỏa tiễn nhỏ.
"......"
Kỳ thật mua cái bánh kem nhỏ là được rồi.
Đỗ Thanh Thanh cũng không quá thích ăn ngọt, làm cho có cái nghi thức cảm cũng đã thỏa mãn.
Hơn nữa chuyện này cũng chỉ có nàng và hệ thống biết, mua quá lớn lại ăn không hết.
Cứ như vậy ở bên ngoài đi dạo, lăn lộn một hồi lâu mới trở về nhà.
Lúc này thời gian kỳ thật còn rất sớm, biết tiểu thư ngày thường đều dậy trễ, cho nên trong nhà trừ bỏ mấy người hầu đang quét tước, cơ hồ nhìn không thấy bóng người, an tĩnh vô cùng.
Đỗ Thanh Thanh xách theo bánh kem nhỏ, giống như ăn trộm lén lút rón rén lên cầu thang, đóng cửa thật kỹ, kéo màn thật kín, ngay sau đó lại tùy tay mở dàn đèn nhỏ Tô Kỷ Miên đã trang bị cho nàng trước đó.
Chợt vừa thấy còn rất có nghi thức cảm, thực sự có thể cảm nhận được không khí của một bữa tiệc tư nhân.
Mặc dù có chút quá tư nhân (quá riêng tư), đếm đếm số người bằng bàn tay nửa ngày cũng chỉ có một người một hệ thống.
Nhưng vậy cũng đã đủ rồi.
Đỗ Thanh Thanh cười cười, ho nhẹ một tiếng trịnh trọng cắm nến, lại đội mũ sinh nhật lên: "Hát bài chúc mừng sinh nhật nghe cái nào Thống nhi."
"Được được được." Hệ thống gật gật đầu, thật sự sủng nàng, thực mau hé miệng ngâm nga ra một khúc nhạc chúc mừng sinh nhật chạy trật mười tám nhịp.
Làm cho Đỗ Thanh Thanh quả thực dở khóc dở cười, một bên vỗ tay đệm nhạc cho nàng một bên hối hận hối hận.
Nhưng trên mặt lại như cũ cười thực ngọt, đã lâu chưa từng vui vẻ như vậy.
Hát xong bài ca sinh nhật, liền đến phân đoạn thổi nến ước nguyện.
Đã lâu không ước nguyện, trong lúc nhất thời có chút không quá thành thục.
Đỗ Thanh Thanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng ước một cái ước nguyện rất thực tế ——
Hy vọng cấp trên đừng lại trừ tiền lương của tôi, đừng để cho những ngày tháng bần hèn của tôi càng thêm dậu đổ bìm leo.
Người nghèo Đỗ Thanh Thanh thành tâm đem hết thảy lời trong lòng lặp đi lặp lại vài lần, ngay sau đó miệng nhỏ chu lên chuẩn bị thổi nến.
Còn chưa kịp thổi, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, theo bản năng ngồi ngay ngắn: "Ai vậy?"
Tiếng nói vừa dứt ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói mềm nhẹ dễ nghe.
Người nọ nói: "Cận tiểu thư, là em."
-
Thời gian chậm rãi trôi đi, dần dần qua...... 0,01 giây.
Đỗ Thanh Thanh dùng 0,01 giây phản ứng lại người bên ngoài kia là Tô Kỷ Miên, ngay sau đó càng thêm khẩn trương.
Không đợi phản ứng, lại nghe thấy tay nắm cửa chuyển động.
Nàng muốn vào tới!
Đỗ Thanh Thanh hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc là hậu quả của việc ăn sinh nhật không phù hợp với nhân thiết của nguyên chủ nghiêm trọng hơn, hay là trộm ăn bánh mà không chia cho Tô Kỷ Miên nghiêm trọng hơn.
Đang ngốc, vừa giương mắt nhìn đã thấy người nọ xuất hiện ở cửa.
Cũng không biết rốt cuộc thấy cái gì, thế nhưng khóe miệng lại lan ra kéo lên một nụ cười.
Sự thật chứng minh, có một số việc xác thật là người trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh.
Đỗ Thanh Thanh chỉ lo vui vẻ, căn bản không chú ý tới hành vi hiện tại của bản thân đến tột cùng là có bao nhiêu quái dị, nếu đặt trong mắt người bình thường thì chính là một bệnh nhân tâm thần.
Ban ngày ban mặt lại kéo kín màn, trong phòng đen như mực chỉ mở một đống dây đèn nhỏ, đại tiểu thư cao quý mỹ diễm lại ngồi trên đất, trước mặt có cái bánh kem cắm một đống nến sáng long lanh, xung quanh vây kín một vòng đồ ăn vặt và quà tặng mà hệ thống điên cuồng mua sắm cho nàng.
Lại cẩn thận nhìn lại, trên đầu người nọ còn đội cái gì đấy hình thù kỳ quái ánh vàng rực rỡ, đó là mũ sinh nhật vừa rồi khi vỗ tay cười ngã trái ngã phải đã bị đè ép đến nỗi biến dạng.
Tổng kết một chút, trường hợp này có điểm giống như là hiện trường tiến hành nghi thức kỳ quái gì đó, nếu là Lưu thúc tiến vào chỉ sợ đã bị dọa nhảy dựng.
Cũng chỉ có Tô Kỷ Miên.
Nàng cười cười, không bình luận nhiều cái gì, ngược lại giơ tay đóng cửa lại, cứ như vậy nhẹ nhàng đi đến trước mặt Đỗ Thanh Thanh.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, cách một chiếc bánh kem lộng lẫy ánh nến nhảy nhót, nhìn về phía nàng hỏi: "Cận tiểu thư đang làm gì vậy?"
Em còn hỏi!
Đỗ Thanh Thanh bị nụ cười của nàng làm cho khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, ho nhẹ một tiếng thành thành thật thật kéo cái mũ sinh nhật hình thù kỳ quái kia xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn giả ngu: "Không làm gì cả, chỉ là ăn bánh kem thôi."
"Em cũng biết, người như tôi thường ngày đều vội vàng giảm béo, rất ít ăn đồ ngọt." Nàng nói, nghiêm trang bịa đặt, "Cho dù ngẫu nhiên muốn ăn cũng phải lén lút, nếu như bị người khác nhìn thấy thì không tốt chút nào."
"Còn đống nến và mũ này kỳ thật là chủ quán đưa, tôi liền thuận tay bài trí, không có ý tứ gì đặc biệt đâu."
Một bên nói một bên dùng ánh mắt tự cho là chân thành nhất nhìn chằm chằm vào Tô Kỷ Miên, ý đồ kêu nàng hãy tin tưởng mình.
Có lẽ là kỹ thuật diễn được tôi luyện dài lâu nên đã tiến bộ không ít.
Tô Kỷ Miên nhìn chằm chằm nàng, im lặng một lúc sau thế nhưng thật sự gật gật đầu nói: "Hóa ra là như vậy a."
Thậm chí còn nói: "Nếu đã vậy, em sẽ không nói chuyện này cho người khác đâu."
Thế nhưng thật đúng là tin!
Đỗ Thanh Thanh thực mau thở phào một hơi, cũng không lại suy nghĩ nhiều như vậy nữa, vội vàng kêu nàng ngồi xuống cùng nhau ăn bánh kem.
Em một phần tôi một phần, đang chuẩn bị cầm lấy nĩa ăn.
Còn chưa kịp động, lại nghe thấy Tô Kỷ Miên lần nữa mở miệng.
Đầu tiên là cầm lấy balo bên cạnh, cúi đầu tìm kiếm bên trong một trận, ngay sau đó lấy ra một cái hộp to bằng bàn tay.
Nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Đỗ Thanh Thanh, mang theo nụ cười nói một câu: "Tặng Cận tiểu thư một món quà."
Quà?
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy liền ngốc, nhìn chằm chằm hộp kia nửa ngày, trong lúc nhất thời không thể làm rõ ràng trạng huống.
"Quà đáp lễ." Cũng may Tô Kỷ Miên bên kia thực mau bổ sung, "Cảm tạ mấy ngày nay Cận tiểu thư đã chiếu cố em."
Hóa ra là như vậy.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, giương mắt nhìn tới cái hộp xinh xắn kia, cuối cùng vẫn là duỗi tay nhận lấy.
Tuy nói là quà cảm ơn, nhưng đáy lòng lại bởi vì sự trùng hợp này mà cảm động vô cùng, cũng liền dứt khoát trộm xem này là quà sinh nhật, dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Kỷ Miên nàng chậm rãi mở ra.
Ngay sau đó...... Thực mau đã bị kinh diễm một phen.
Xuất hiện ở trước mắt thế nhưng là một quả cầu thủy tinh tinh xảo xinh đẹp, tràn ngập hơi thở mùa hè, bên trong có thật nhiều thật nhiều hoa cỏ, còn có cây đại thụ đứng thẳng và một chú chim nhỏ đậu trên đỉnh cây.
Thậm chí còn có một tiểu hình nhân, trong tay giơ nhánh cỏ bốn lá, quần áo hoa lệ xinh đẹp, mặt mày cùng nàng giống nhau như đúc.
Thế nhưng là bản thu nhỏ của nàng!
Đỗ Thanh Thanh hoảng hốt đến ngây người, vội vàng ngẩng đầu nghi hoặc lại khó hiểu nhìn về phía Tô Kỷ Miên: "Đây là gì vậy? Chỗ này.... Là tôi sao?"
Tiếng nói vừa dứt liền được đến đáp án, Tô Kỷ Miên trước mặt thực mau gật gật đầu nhẹ giọng nói với nàng: "Không sai, đúng là Cận tiểu thư."
"Dù sao cũng là quà đáp lễ tặng cho Cận tiểu thư, cho nên tự nhiên muốn nghiêm túc chuẩn bị một chút." Nàng nói, đáy mắt lập lòe ánh nến sáng ngời và ấm áp, "Hình nhân nhỏ là tự nặn, phong cảnh cũng là tự bố trí, cầu thủy tinh bên ngoài cũng vậy, cố ý chọn loại có âm nhạc."
Này cũng quá dụng tâm.
Đỗ Thanh Thanh có điểm cảm động, chưa từng thu được món quà nào có tâm đến vậy, quả thực yêu thích không rời, nghiêm túc ôm trong lòng bàn tay nhìn một lần rồi lại một lần.
Thẳng đến khi nhìn đến nhánh cỏ bốn lá kia lại nhịn không được hỏi: "Vậy cái này thì sao?"
"Cỏ bốn lá à." Tô Kỷ Miên cười cười, "Cái đó lúc ấy không thể mua được tài liệu, là em trực tiếp đi tìm."
Nghe nói cỏ bốn lá đại biểu cho may mắn và tự do, là cái biến chủng rất quý hiếm, rất khó tìm.
Đỗ Thanh Thanh ở chỗ này lâu như vậy, ngày thường căn bản chưa từng thấy nơi nào có thứ này, cũng không thể đoán ra Tô Kỷ Miên đến tột cùng là tìm bao lâu.
Dù sao...... Nhất định không có vân đạm phong kinh (nhẹ nhàng) như nàng nói như vậy.
Đỗ Thanh Thanh hít sâu một hơi, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống, thật sự là cảm động chịu không nổi.
Không muốn mất mặt giống như lần trước, liền vội vã dùng ho khan che giấu xấu hổ, trộm động đậy thân thể quay mặt qua một bên, giơ tay vặn dây cót trên quả cầu.
Vốn dĩ muốn nghe chút âm nhạc để dời đi lực chú ý.
Nhưng ai ngờ đột nhiên vang vọng bên tai thế nhưng lại là một bản nhạc đặc biệt hợp với tình cảnh, bài ca sinh nhật vui vẻ.
Lúc này xong đời rồi, muốn nhịn cũng nhịn không được nữa.
Nước mắt của Đỗ Thanh Thanh tại đây một giây liền trào khỏi hốc mắt, lộp bộp lộp bộp nện xuống mặt đất, bộ dáng tiểu đáng thương thút thít, quả thực chật vật vô cùng.
Cũng không biết nên chui đầu vào đâu, vừa khóc vừa thẹn thùng, lắp bắp kêu Tô Kỷ Miên đừng nhìn.
Mặt mũi đều đã ném hết ra đất, sợ Tô Kỷ Miên cảm thấy bản thân nhìn cái hộp nhạc cũng phải khóc đỏ mũi sẽ lấy làm kỳ quái.
Vì thế dứt khoát nói mình bị ngọn nến làm cay mắt, dường như muốn chạy trốn đứng lên, vốn định cắm đầu chui vào toilet rửa sạch mặt mũi.
Nhưng lại không thành công, giọng nói của Tô Kỷ Miên vang lên cùng lúc nàng đứng lên, không những không có một chút ghét bỏ nào, ngược lại còn tràn đầy ôn nhu kêu nàng một tiếng: "Cận tiểu thư."
Đỗ Thanh Thanh cảm thấy thẹn lại tò mò, rốt cuộc vẫn là hút hút cái mũi quay đầu lại: "Làm sao...."
Chữ "vậy" còn chưa kịp phát âm ra, đã thấy Tô Kỷ Miên chậm rãi hướng nàng vươn tay.
Đáy mắt cũng hàm chứa tràn đầy thành kính cùng sủng nịch, mang theo nụ cười nhìn về phía nàng.
"Có lẽ...... Cận tiểu thư của chúng ta yêu cầu một cái ôm?"
- ---------------------
Editor có lời muốn nói: Chuẩn bị điiii gặp thêm nhân vật mới rồi.