Bộ dáng giả vờ khiếp sợ còn rất giống.
Đỗ Thanh Thanh không chú ý tới ý cười ở đáy mắt nàng, thật đúng là nghĩ nàng cũng giống mình bất đắc dĩ lại giật mình, ngay sau đó lại lần nữa thở dài.
Một bên lẩm bẩm dự báo thời tiết quả thực không thể tin, một bên giương mắt nhìn ly trà nóng trên bàn.
Lời lẽ chính đáng ý bảo nàng nhanh nhanh uống lên.
Lại không phải là trẻ nhỏ, còn muốn giám sát sao.
Tô Kỷ Miên thấy thế cười cười, lại cũng vẫn chưa nói cái gì, ngay sau đó liền nhẹ nhàng bưng ly trà lên.
Nóng hầm hập, mang theo hương khí tươi mát, cầm ở trong tay thực ấm áp.
Uống vào trong miệng, theo yết hầu truyền xuống dạ dày, dường như mang theo đầu quả tim nóng lên.
Thậm chí còn kèm theo một tia nhàn nhạt ngọt ngào, như là thả đường khuấy mật.
Tô Kỷ Miên ngây ngẩn cả người, trầm mặc vài giây lúc này mới thoáng ngẩng đầu lên, lông mi thật dài dưới ánh đèn nhẹ nhàng run rẩy: "Như thế nào là ngọt?"
"Tôi thêm đường vào trong." Tiếng nói vừa dứt Đỗ Thanh Thanh liền vui vẻ trả lời, "Uống ngon sao?"
"Uống ngon." Tô Kỷ Miên gật gật đầu, biểu tình hơi đổi, trầm mặc một lúc lâu mới cuối cùng mở miệng nhẹ giọng nói một câu, "Em xác thật không thích trà đắng hay cay."
Kia thật đúng là trùng hợp.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, thân thể cũng theo bản năng ngồi thẳng chút.
"Tôi còn sợ em không thích cơ." Nàng nói, đôi mắt long lanh, "Rõ ràng từ trước tới nay tôi đều không bỏ đường."
"Cũng không biết lần này sao lại thế này." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Lúc bưng trà lại đây đột nhiên liền nghĩ muốn cho một ít đường."
Bản thân cũng chưa suy nghĩ thông suốt sao lại trùng hợp như vậy.
Nhưng mà lại đã quên có cái từ gọi là bản năng.
"......"
Tô Kỷ Miên lại lần nữa nhấp nhấp trà trong tay.
Cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, một hồi lâu mới lần nữa nâng mắt lên.
Ngay sau đó liền phát hiện Đỗ Thanh Thanh vốn dĩ còn đang cân nhắc cũng vừa vặn ở ngay lúc này nhìn lại đây, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng câu lên, cười đặc biệt đẹp, hỏi nàng: "Miên Miên cảm thấy độ ngọt thích hợp sao?"
Sự thật chứng minh, nụ cười đúng là rất có sức hút.
Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng nâng mắt, sau một lúc lâu cũng cong cong khóe miệng theo nàng.
Cũng không vội trả lời, ngược lại lại lần nữa nhấp trà trong tay, sau đó nhướn người lại gần nàng một chút, trong bóng đêm mông lung hợp cùng ánh đèn nhu hòa nhìn về phía nàng.
Nhẹ nhàng chạm chạm vào môi mình, cười sung sướng thả ái muội: "Cận tiểu thư tự mình nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?"
"......"
-
Đỗ Thanh Thanh căn bản không nghĩ tới Tô Kỷ Miên sẽ hôn nàng.
Lúc này đã tới giờ cơm chiều, bên ngoài ầm ĩ lợi hại, tiếng bước chân đi đi lại lại của đám người hầu có thể nghe được rõ ràng.
So sánh lại, gian phòng nhỏ hẹp này an tĩnh hơn rất nhiều rất nhiều.
Đỗ Thanh Thanh thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Ngay cả hô hấp cũng đặc biệt rõ ràng ở bên tai nổ tung, sâu lắng ngọt ngào, phân không rõ là của ai.
Đỗ Thanh Thanh cả người đều cương, nghi hoặc cùng khẩn trương mỗi cái chiếm một nửa, tay cũng theo bản năng nắm chặt, sợ có ai sẽ đột nhiên đẩy cửa tiến vào.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi, không biết rốt cuộc đi qua bao lâu nụ hôn này mới cuối cùng kết thúc.
Khi lại lần nữa tách ra, trên môi đều nhiễm nhàn nhạt vị ngọt lẫn nhau.
Đáy mắt Tô Kỷ Miên thực mau nổi lên mạt ý cười, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt nàng, vốn định nói cái gì đó, nhưng trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là nuốt những lời đó trở lại.
Cũng chỉ là hướng nàng ôn nhu cười cười, một lát sau lại đứng lên, cầm lấy áo khoác trên giá áo muốn đi ra ngoài.
"Đi làm cái gì?" Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, vội vàng mở miệng dò hỏi.
"Đi làm công." Tô Kỷ Miên đáp lời, xoay người nhìn về phía nàng, "Thuận tiện đi mua chút thuốc màu vẽ tường."
"Đáp ứng Cận tiểu thư sẽ họa nên cần phải sớm chuẩn bị một chút mới được a."
Nói cho hết lời liền rời khỏi phòng, chỉ chừa lại một mình Đỗ Thanh Thanh ở trên giường sửng sốt nửa ngày, một hồi lâu sau mới nhớ tới cùng hệ thống hội báo: "Miên Miên lại hôn tôi!"
"Biết rồi." Hệ thống bất đắc dĩ cùng bất lực, "Mosaic nó lại lần nữa bao vây tui nè."
"Đây là có ý tứ gì a?" Đỗ Thanh Thanh không hiểu, "Lần trước cũng vậy lần này cũng vậy, chẳng lẽ nàng......"
Câu nói kế tiếp vẫn chưa nói ra, thực sự không xác định.
Hệ thống thấy thế thực mau thở dài, phỏng chừng là nhận mệnh bất chấp tất cả, dứt khoát thay nàng nói nốt phần còn lại: "Nói không chừng nàng thích cô."
Cái từ "thích" này thật quá chói mắt.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, thế nhưng vô thức ngây người thật lâu thật lâu.
Dù sao thì..... Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ cha mẹ, nàng chưa bao giờ được người khác thích qua, khi còn nhỏ gia cảnh không tốt, các bạn nhỏ thường xuyên cười nàng, khiến đáy lòng Đỗ Thanh Thanh thật lâu dài khổ sở.
Tuy nói bề ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng tâm lý sớm đã chôn xuống hạt giống tự ti.
Không dám thích người khác, cũng không tin người khác sẽ thích mình.
Duy nhất một cái có thể chân chính thổ lộ tình cảm đại khái cũng chỉ có vị tiền bối cùng trường kia mà thôi.
Cho nên khi hệ thống mới vừa nói ra câu kia, Đỗ Thanh Thanh liền vội vàng mở miệng phủ nhận: "Không có khả năng không có khả năng."
"Sao lại không có khả năng." Hệ thống thực mau nói, "Cô đây còn khá tốt, Tô Kỷ Miên như thế nào lại không thể thích cô chứ."
"Lại nói cô hẳn là cũng không chán ghét nàng đi." Nàng thở dài, trong thanh âm tràn đầy oán niệm, "Rốt cuộc lần này mosaic duy trì lâu như vậy!"
"Nếu cô không thích thì trực tiếp đẩy nàng ra không phải được rồi sao?"
Cơ hồ là một ngữ nói toạc ra.
Đỗ Thanh Thanh choáng váng, một lúc lâu sau cũng chưa nói chuyện, trong óc ong ong nửa ngày.
-
Trận này lấy một câu của hệ thống "Không thử xem thì sao mà biết được" mà kết thúc.
Đỗ Thanh Thanh ngốc đầy mặt đi vệ sinh rồi ngủ một giấc, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau mới cuối cùng hoàn về chút hồn.
Chẳng qua là vẫn bị ấn tượng sâu sắc với những lời này đó và nụ hôn kia, thậm chí không dám gặp mặt Tô Kỷ Miên.
Cũng may hôm nay nàng muốn đi ngoài ruộng, mà Tô Kỷ Miên lại muốn ở lại vẽ tranh.
Hai người từ biệt đã lâu, gần giờ cơm chiều Đỗ Thanh Thanh mới trở về.
Tô Kỷ Miên hôm nay không cần phải đi làm, họa cũng đã vẽ xong rồi, từ sớm đã ngồi ở sofa chờ nàng.
Thấy nàng tiến vào, liền hơi hơi gợi lên khóe miệng: "Cận tiểu thư vất vả rồi."
"Không có việc gì không có việc gì." Đỗ Thanh Thanh nhẹ giọng lẩm bẩm, "Miên Miên em cũng vất vả."
"Tiến độ bức họa thế nào rồi nha?" Nàng nói, giả vờ không có việc gì cùng đối phương nói chuyện với nhau, "Không cần sốt ruột, tôi có thể......"
Lời còn chưa nói xong, đã thấy Tô Kỷ Miên trước mắt chậm rãi gật gật đầu.
Ngay sau đó lại nhấp môi, nói: "Em đã vẽ xong rồi."
"Cận tiểu thư ăn cơm trước đi." Nàng nói, tiếp đón Đỗ Thanh Thanh đến bên cạnh bàn ăn cơm, ý cười đáy mắt trước sau như một mà rõ ràng, "Ăn xong chúng ta lại đi xem."
Làm cho Đỗ Thanh Thanh còn khá tò mò.
Nhưng rốt cuộc vẫn là không lại truy vấn nữa, lòng tràn đầy vui mừng ăn cơm xong, ngay sau đó liền nâng lên ánh mắt ý muốn đến phòng xem.
Tâm tình chờ mong đều mau giấu không được.
Làm cho Tô Kỷ Miên tức khắc có điểm muốn cười, vì thế cũng liền không lại úp úp mở mở, trực tiếp dẫn người bước nhanh lên lầu.
Nhấc chân vào trong, sau đó lại tùy tay đóng cửa lại, nhưng vẫn chưa mở ra đèn lớn.
Ngược lại ở trong không gian tối đen như vậy kêu Đỗ Thanh Thanh nhìn về phía mặt tường đối diện giường ngủ.
Thật là thần bí cực kỳ.
Tâm tình hứng thú của Đỗ Thanh Thanh đã bị vặn đến mức cao nhất, một bên xem một bên đang suy nghĩ, chẳng lẽ có thể biến ra bông hoa sao.
Đang nghĩ ngợi, Tô Kỷ Miên bên kia đã một lần nữa nâng tay lên.
Vòng qua công tắc đèn chính, duỗi về phía trước sờ đến hai cái công tắc nhỏ.
Ngay sau đó, nhẹ nhàng ấn xuống cái bên trái.
Chỉ một thoáng, mặt tường trong tầm mắt của Đỗ Thanh Thanh bừng sáng lên một chút.
Thế nhưng là rất nhiều ánh đèn nhỏ tỏa ra màu vàng ấm áp!
Đỗ Thanh Thanh ngơ ngẩn ngây người, theo bản năng quay đầu lại nhìn Tô Kỷ Miên, cảm xúc kinh ngạc và vui vẻ tràn đầy trong ánh mắt.
"Nhìn xem họa đi." Tô Kỷ Miên cười cười, nhẹ nhàng xê dịch ra sau, che khuất một cái công tắc khác, "Em nghĩ.... Cận tiểu thư hẳn là sẽ thích."
Giọng nói nghe lên ôn nhu cực kỳ, dường như so với ánh đèn quanh thân càng thêm nhu hòa hơn vài phần.
Tim Đỗ Thanh Thanh bỗng dưng đập có chút nhanh hơn, ngoan ngoãn gật gật đầu, ngay sau đó lại một lần nữa chuyển mặt qua, nghiêm túc nhìn về phía mặt tường.
Tô Kỷ Miên thế nhưng ở trên đó vẽ rất nhiều đóa hoa hướng dương, mỗi một đóa đều đẹp đẽ vô cùng, xán lạn vô cùng, màu sắc tươi sáng rạng ngời, hợp lại cùng trản đèn lộng lẫy ấm áp kia, thực sự đẹp không gì sánh bằng.
Đỗ Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, chóp mũi cũng không biết như thế nào đột nhiên cay cay một chút.
Vốn định nhìn sang chỗ khác dời đi lực chú ý, ai ngờ vừa nhấc mắt, lại đột nhiên thấy được ở phía ngoài cùng bên phải có một ánh mặt trời chói lòa.
"Thời điểm tâm tình không tốt thì hãy xem ánh mặt trời cùng ngôi sao đi."
Tại đây một giây, trong đầu nàng đột nhiên liền xuất hiện những lời này.
Chóp mũi cũng tức khắc càng thêm cay, lăng là đè ép thật lâu mới cuối cùng đem nước mắt nghẹn trở về.
Sợ hãi ở trước mặt Tô Kỷ Miên ném mặt mũi, vì thế cúi đầu không nhìn tới nàng, từng câu từng chữ biểu đạt cảm tạ: "Miên Miên nhưng quá, quá tuyệt vời, tôi thật sự rất rất thích."
"Cận tiểu thư thích là được." Tô Kỷ Miên cười cười, đợi người này gập ghềnh nói hết lời mới lại lần nữa mở miệng.
Nàng nói: "Nhưng mà vẫn còn nha."
Đỗ Thanh Thanh tức khắc liền ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"
Tô Kỷ Miên nghe vậy không nói gì, chỉ duỗi tay chỉ chỉ lên phía trần nhà.
Cũng tiện đà giơ tay ấn một cái công tắc khác.
Lần này, ngôi sao cũng có.
Một dải dây đèn nhỏ màu bạc trắng chậm rãi sáng lên, tựa như dải ngân hà lộng lẫy, cứ như vậy thắp sáng bóng đêm cô tịch.
Đỗ Thanh Thanh giương mắt nhìn lại, thấy Tô Kỷ Miên ở mặt trên họa đầy ngôi sao lớn lớn bé bé, một viên hợp với một viên, mỗi một mảnh đều chớp chớp ánh đèn.
Ở giữa còn có vài đám mây trắng cùng ánh trăng, mê người mộng ảo, nhìn lâu, ngay cả tâm tình cũng sẽ tốt lên rất nhiều.
Có lẽ..... Về sau mỗi một đêm đều có thể làm một giấc mộng ngọt ngào.
Lúc này nước mắt Đỗ Thanh Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa, cơ hồ là từng viên từng viên thật lớn rơi xuống khỏi hốc mắt, đã lâu cũng chưa từng chật vật như vậy.
Nhưng lại không phải vì khổ sở, mà là vì vui sướng và cảm động, trái tim lúc này đều bị lấp đầy.
Khi quay đầu lại, vừa lúc cùng Tô Kỷ Miên bốn mắt nhìn nhau.
Cũng không biết có phải là do Đỗ Thanh Thanh bị ảo giác hay không, sao nàng lại cảm thấy mình có thể từ trong mắt người này nhìn ra được cảm xúc chuyển động như nàng.
Cũng thấy được nhu tình, so với ngọn đèn hay mặt trời ánh trăng cũng càng thêm chọc người tâm động nhu tình.
Làm người ta thật muốn hôn nàng.
Đỗ Thanh Thanh nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, dưới đáy lòng do dự một hồi lâu, cuối cùng hít sâu sải bước tiến lên phía trước vài bước.
Nhưng vẫn như cũ nhát gan, không dám hôn môi nàng, chỉ nói: "Miên Miên em cúi lại gần chút...."
Tô Kỷ Miên biết rõ cố hỏi, mặt mày bọc nhàn nhạt ý cười: "Làm sao vậy Cận tiểu thư?"
"Không sao cả." Đỗ Thanh Thanh đỏ mặt không đáp, chỉ kêu nàng lại thấp chút lại thấp chút.
Thấp đến vừa lúc có thể hôn đến cái trán, lúc này mới cuối cùng nhướn đầu qua, khẩn trương đến mức đôi mắt đều nhắm lại.
Nhưng lại không được như ý nguyện hôn đến cái trán của nàng, mà là đặt trên cánh môi mềm mại nóng cháy.
Lại lần nữa mở mắt ra mới phát hiện, Tô Kỷ Miên không biết ở khi nào lại ngẩng đầu.
Đôi mắt xinh đẹp kia cũng như mang theo ánh cười, xán lạn hơn cả mặt trời, long lanh hơn cả vì sao.
- ------------------
Editor có lời muốn nói: Phát kẹo quá đột ngột! (/▽*\)
Đi học lại rồi~ Thông cảm editor không thể ra nhiều hơn 2 chương/tuần được rồi
(>人<;)
Đỗ Thanh Thanh: Đi làm cái gì?
Tô Kỷ Miên: Đi làm công.
Editor: (◔◡◔)