Đỗ Thanh Thanh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Kỷ Miên như vậy, cũng là lần đầu tiên được nghe nàng ôn nhu như thế cùng mình giao lưu.
Nói thật, khiếp sợ không phải nhỏ tí tẹo.
Đỗ Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, có điểm sợ hãi nâng mắt, ngay cả bánh quy trong tay người ta cũng quên cắn, chỉ nâng mắt ngơ ngác nhìn nàng.
Một lát sau thậm chí còn dùng sức lau lau bàn tay nhỏ dơ đen tuyền của mình, dùng mu bàn tay thật cẩn thận chạm chạm vào mặt đối phương.
Phải nói là thật sự rất nóng, nhẹ nhàng sờ lên như vậy, lại giống như không cẩn thận chạm vào một ngọn lửa, ấm áp lại nóng rực.
Đỗ Thanh Thanh bị "bỏng" một chút, vội vàng theo bản năng thu hồi tay, gương mặt cũng đi theo đỏ lên.
Bộ dáng nhìn qua vừa đáng yêu lại ngây ngô.
Sau một lúc lâu, Tô Kỷ Miên gợi lên khóe miệng nhẹ nhàng cười cười.
Quả thực người lớn lên xinh đẹp khi cười rộ lên thật sự rất có lực sát thương, một nụ cười này của Tô Kỷ Miên, không chỉ Đỗ Thanh Thanh, ngay cả đám người hầu làm việc xung quanh cũng tức khắc bị kinh diễm một chút.
Đến nỗi cái cuốc cầm trong tay cũng ngã vẹo một đường, lập tức rơi xuống, thiếu chút nữa đã đập vào chân.
Này không thể được.
Đỗ Thanh Thanh ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ tay nói mọi người không cần phân tâm tiếp tục làm việc đi, ngay sau đó còn đứng dậy lui tới trước người Tô Kỷ Miên che chắn, đem người che ở sau lưng không cho người khác xem.
Cùng lúc đó cũng gọi Lưu thúc lại đây, cầm bình nước giúp mình rửa tay.
Làm xong còn không quên xịt thêm một tầng thuốc khử trùng, sau đó mới dám chậm rãi duỗi đến phía trước, nhìn Tô Kỷ Miên, giả vờ như không có việc gì nói: "Nào Miên Miên, tôi kéo em đứng lên đi."
Thoạt trông như ngữ khí và biểu tình bình tĩnh như lúc ban đầu, nhưng kỳ thật cánh tay treo ở không trung kia lại hơi run run.
Là đang khẩn trương a.
Tô Kỷ Miên thấy thế nhẹ nhàng rũ mi, đáy lòng không biết như thế nào lại đột nhiên nảy sinh vài phần nghiềm ngẫm.
Cũng chưa có đứng dậy, mà là như cũ ngồi tại chỗ giương mắt nhìn về phía Đỗ Thanh Thanh, bên môi treo ý cười thực rõ ràng.
Nhẹ giọng hỏi nàng: "Cận tiểu thư, chúng ta đi đâu hửm?"
Âm cuối cố tình hơi hơi nâng lên, nghe tựa câu nhân, rồi lại mang theo nồng đậm phòng bị cùng nghi vấn.
"Đưa em trở về ký túc xá." Đỗ Thanh Thanh ho nhẹ một tiếng, nỗ lực khống chế biểu tình khuôn mặt, đứng tại chỗ tiếp thu nghi vấn của nàng, "Em say rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Lúc này không chỉ run tay, ngay cả thanh âm cũng có điểm căng thẳng.
Hệ thống thấy thế không khỏi ở trong đầu khai mạch phun tào, nói cô quá nhát.
"Hỏi gì nha, trực tiếp vươn tay túm!" Hệ thống nói, mang theo tâm thái xem náo nhiệt không thấy chuyện này có gì lớn, tiếp tục xúi giục, "Không cần sợ, nắm lấy liền xong việc!"
Đỗ Thanh Thanh: "......" Cô thì giỏi rồi.
Nàng thở dài, thật sự bị cặp mắt kia của Tô Kỷ Miên nhìn chằm chằm đến khó chịu, nghĩ người ta có lẽ không muốn để mình đỡ, vì thế liền có chút xấu hổ chớp chớp mắt, cân nhắc tìm cái cớ thu tay về.
Chẳng qua là lúc này không đợi thu tay về, lại đột nhiên nghe được Tô Kỷ Miên bên kia mở miệng, lần này cũng không có khó xử nàng, chỉ một chữ: "Được."
Ngay cả hồ nghi ở đáy mắt cũng theo một tiếng được này dần dần tiêu tán, không một giây sau liền lại lần nữa khôi phục thành bộ dáng ôn nhu như vừa rồi, dường như hết thảy phía trước đều chỉ là cái ảo giác.
Thế nhưng đồng ý kìa.
Đỗ Thanh Thanh có điểm ngốc, bàn tay nhỏ vốn dĩ muốn thu lại kia chợt dừng một chút, lại một lần nữa thử duỗi đến phía trước.
Cúi đầu nhìn nàng, lại nhìn tay mình, nói: "Chúng ta.. đi nha?"
Thanh âm nhỏ đến nỗi sắp không thành tiếng, Tô Kỷ Miên nghe thấy tức khắc bị chọc cười cong đôi mắt.
Cũng dứt khoát không lại chọc ghẹo nàng nữa, mà là chậm rãi đưa tay tới.
Đặt lên, bắt lấy, lại nhẹ nhàng nhấn xuống.
Thân thể cũng chậm rãi đứng lên, đứng ở ngay bên cạnh nàng, vô tình cách nàng rất gần.
Từ xa nhìn thấy trông như là đôi tình nhân đang trong một tình yêu cuồng nhiệt, đám người hầu lại một lần nữa liên tiếp ghé mắt, cổ duỗi dài như ngỗng.
-
Quản gia dường như đã có dự kiến trước đó, biết khả năng sẽ dùng đến, cho nên trước đó đã mang theo chiếc xe yêu kia của Đỗ Thanh Thanh lái qua đây, giúp hai người tiết kiệm không ít thời gian.
Đỗ Thanh Thanh một đường đỡ người lên xe, dàn xếp cho người ngồi trên ghế phụ xong xuôi, lúc này mới chạy nhanh vòng đến đầu bên kia ngồi vào chỗ của mình.
Thật vất vả chuẩn bị cho tốt, tay mới vừa đặt lên vô lăng, còn chưa chờ nhấn ga đã nghe thấy Tô Kỷ Miên bên kia lại lần nữa mở miệng, thanh âm thực nhẹ kêu nàng: "Cận tiểu thư?"
"Ơi!" Đỗ Thanh Thanh nghe vậy mau chóng gật đầu, còn tưởng rằng thân thể nàng không thoải mái, vội vàng tìm bình nước lại đây đưa tới, hỏi nàng, "Làm sao vậy, là muốn uống nước sao?"
"Không phải." Tô Kỷ Miên nghe thế cười cười, tuy rằng không muốn uống nước nhưng vẫn giơ tay nhận lấy chai nước trong tay Đỗ Thanh Thanh.
Chậm rãi cất vào trong túi, sau đó thân thể ngã về sau, chân mày nhẹ nâng, nói: "Chưa có thắt đai an toàn."
Thật đúng là vậy.
Đỗ Thanh Thanh cúi đầu nhìn xuống, hậu tri hậu giác ý thức được bản thân quên mất cái gì, vội vàng mở miệng cảm ơn Tô Kỷ Miên, giơ tay thắt xong đai an toàn của chính mình, vừa thắt vừa mở miệng dặn dò, kêu Tô Kỷ Miên cũng mau chóng thắt đi, đỡ cho lát nữa có nguy hiểm gì.
Kết quả nói nửa ngày, ngẩng đầu lên lại phát hiện Tô Kỷ Miên như cũ tựa lưng vào ghế ngồi nhìn nàng, một chút động tĩnh cũng không có.
Đỗ Thanh Thanh nghi hoặc: "Như thế nào không thắt đi nha Miên Miên?"
Tiếng nói vừa dứt, liền đổi lấy được một câu mang theo ý cười: "Không có lực gì hết a."
Đây là muốn nàng hỗ trợ thắt đai sao.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, căn bản cũng không ngờ đến Tô Kỷ Miên khi uống say thế nhưng sẽ dính người như vậy, chính mình cũng bị nàng chỉnh đến có điểm ngượng ngùng.
Nhưng vẫn là ho nhẹ một tiếng phát huy tinh thần thích giúp đỡ mọi người, có chút thẹn thùng và khẩn trương sát lại gần, kéo đai an toàn qua quanh người rồi thắt chốt.
Bởi vì tư thế không quá tiện, lăng là vụng về ghé vào chỗ đó mân mê hơn nửa ngày.
Quá thân cận, thời gian lại quá dài, không cẩn thận khiến trên người đều nhiễm chút ít hương vị của đối phương.
Đầy người toàn hương hoa oải hương.
Còn khá thơm.
Đỗ Thanh Thanh theo bản năng nâng mũi hít hít, một lát sau sợ con ma men tịch mịch, liền xoay tay cầm lấy cái gối ôm lại đây nhét vào lòng ngực Tô Kỷ Miên, kêu nàng ôm.
Hơn nữa dặn dò, nếu trên đường có bất kỳ chỗ nào cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nhớ nói rõ với tôi.
"Đã biết." Tô Kỷ Miên nói, gật gật đầu ứng đáp ứng.
Ngay sau đó liền nghiêng mặt đi, đầu đặt lên gối ôm, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài.
Không có nhúc nhích, không biết có phải hay không ngủ rồi.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế cũng liền không lại quấy rầy người ta, thở sâu thực mau điều chỉnh tốt tâm thái, tiếp tục hết sức chuyên chú lái xe.
Lái vô cùng nghiêm túc, cho nên cũng không chú ý tới cặp mắt vốn dĩ có chút mông lung kia của Tô Kỷ Miên đã dần dần khôi phục rõ ràng, như là chưa từng trải qua cơn say, mặt mày thoạt nhìn phá lệ thanh tỉnh.
Cũng không thể chú ý tới bên môi người này treo một nụ cười, mang theo dịu dàng cùng vui sướng.
-
Thời điểm Đỗ Thanh Thanh đưa người trở về cũng vừa lúc gặp được Lưu Tĩnh ra ngoài lấy nước, liền mau chóng đem Tô Kỷ Miên ủy thác cho nàng.
Thậm chí lại một lần nữa giống như mẹ già dặn dò nửa ngày, kêu nàng hỗ trợ chiếu cố một chút.
Chậm trễ một hồi lâu mới rốt cuộc lái xe trở về.
Lúc này thời gian còn chưa đến bốn giờ, mặt trời vẫn treo ở cao cao trên không trung, mọi người cũng đều vẫn ở ngoài ruộng làm việc tất bật, không khí thật là tốt.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế nào có thể bỏ được trở về, tức khắc liền khiêng lên cái cuốc lại một lần xông lên tuyến đầu, một bên làm việc một bên thưởng thức máy kéo mới mình mua về.
Bận rộn đến tận hai tiếng mới dừng lại.
Cũng không biết Tô Kỷ Miên hiện tại thế nào.
Đỗ Thanh Thanh ngồi trên ruộng nghỉ ngơi một lát, rửa rửa bàn tay nhỏ dơ dơ của mình, nhai hai miếng bánh quy nhỏ, vừa định lấy di động ra gửi tin nhắn hỏi thăm, còn chưa kịp làm gì đã đột nhiên nghe được tiếng ầm ĩ phía trước.
Thanh âm nhưng quá quen thuộc, một cái là Lưu thúc vội vội vàng vàng nói không được, một cái là Trương Tân Viễn quát to tại sao lại không được, tôi có việc tìm nàng!
Lại nhìn ra đằng xa một chút, còn có tiểu tùy tùng mặt đang dại ra.
Chậc.
Đỗ Thanh Thanh quả thực cạn lời, cũng không biết trường hợp như vậy rốt cuộc muốn trình diễn bao nhiêu lần, ngay sau đó liền khe khẽ thở dài.
Vẫy vẫy tay ý bảo Lưu thúc không có việc gì, say đó lại đứng lên, rất có khí thể hỏi Trương Tân Viễn: "Cậu như thế nào lại tới nữa?"
"Tôi đến thăm cậu cũng không được sao?" Trương Tân Viễn nói thầm, nhìn thấy nàng đầu đội mũ rơm tay cầm cuốc, tức khắc bị dọa hoảng sợ, " Như Ca cậu lại đang làm cái chuyện kì cục gì nữa vậy?!" Hắn sớm nghe nói Đỗ Thanh Thanh mua đất, nhưng căn bản không nghe nói nàng còn muốn đích thân đi trồng.
"Tại sao lại là chuyện kì cục?!" Đỗ Thanh Thanh bị lời này của hắn chọc cho rất tức giận, mày tức khắc nhăn lại, "Đừng nói chuyện vô nghĩa, nói, tìm tôi có chuyện gì?"
"Ò." Trương Tân Viễn có chút khó chịu lên tiếng, ngay sau đó liền phất phất tay, kêu tiểu tùy tùng ở một bên đi tới minh họa cho mình, "Tôi chỉ là muốn nói với cậu, hai ngày nay biến mất tôi đã đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một việc."
Đỗ Thanh Thanh: "Suy nghĩ cẩn thận cái gì?"
Trương Tân Viễn: "Tôi suy nghĩ cẩn thận người không có khả năng nhất thành bất biến, theo thời gian trôi đi và tuổi tác tăng lên, luôn sẽ phải xuất hiện thay đổi, tỷ như tôi, cũng tỷ như cậu."
Lời này nghe nhưng thật ra cũng có đạo lý.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu ý bảo hắn tiếp tục nói: "Cho nên?"
"Cho nên tôi có thể lý giải vì cái gì mà cậu lại dần dần không thích tôi." Trương Tân Viễn tấm tắc miệng, có điểm không tình nguyện tiếp tục nói, "Là bởi vì tôi biến đổi quá chậm, tiến bộ quá ít, theo không kịp cậu, giữa hai ta liền xuất hiện ngăn cách."
Còn có thể nghĩ sâu xa như vậy a.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy có chút vui mừng, cảm thấy người này rốt cuộc cũng suy nghĩ thấu đáo.
"Chính là như vậy." Nàng khó được cười cười, đôi mày dần dần dãn ra, "Cậu nên từ....."
Vốn dĩ tưởng nói từ bỏ tôi đi, lại không ngờ người trước mắt này căn bản không cho nàng cơ hội.
Thậm chí còn giống như giảng viên đại học đang diễn thuyết, giơ tay làm động tác tạm dừng, ý bảo nàng đình chỉ, ngay sau đó miệng nhỏ tiếp tục huyên thiên nói tiếp: "Cho nên tôi cảm thấy, mình có hào quang tiền tài và soái khí bên ngoài thôi là chưa đủ, còn phải có nội hàm."
"Do đó vì cậu, tôi cam tâm tình nguyện đi học tập kĩ năng mới, nâng cao trình độ bản thân." Hắn nói, vẫy vẫy tay kêu tiểu tùy tùng đưa cái túi trong tay qua, "Như Ca cậu xem, đây là thành quả lao động của tôi đó!"
Nói rồi thực mau mở túi triển lãm cho nàng xem.
Đỗ Thanh Thanh cúi đầu nhìn, phát hiện là một đống lớn bánh quy nhỏ nướng khét.
Đỗ Thanh Thanh: "......" A này.
"Lợi hại không?" Trương Tân Viễn trước kia chưa từng làm qua loại sự tình này, toàn bộ cháy khét lẹt cũng cảm giác bản thân quả thực ghê gớm, vì thế liền giơ tay từ trong túi lấy ra một cái tới giảng giải, "Cậu xem màu sắc này, tay nghề này, mùi hương này, tôi......."
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên thấy Đỗ Thanh Thanh trước mắt xoay đầu.
Sau đó bước nhanh đến chỗ xe duỗi tay vào trong đào đào, khi trở về trong tay hiển nhiên cũng xách theo một cái túi.
Vừa mở ra, bên trong thế nhưng cũng có một đống bánh quy nhỏ, thơm hơn của hắn đẹp hơn của hắn, thậm chí, cắn một ngụm, cũng giòn hơn của hắn.
Đỗ Thanh Thanh tự mình ăn cho hắn xem: Răng rắc răng rắc răng rắc.
Qua một lát thậm chí còn cầm lấy một cái đưa đến trước mặt hắn, nói: "Nếm thử của tôi không?"
"Không bị khét nha, thực ngọt."
- ---------------
Editor có lời muốn nói:
Đỗ Thanh Thanh: Có nên nắm tay đỡ nàng đứng lên không?
Hệ thống: Cần gì hỏi chứ, trực tiếp cầm tay túm lên đi!
Đỗ Thanh Thanh:... Cô thì giỏi rồi, ra mà túm đi!
Hệ thống: Túm một phát liền mất việc ( ̄へ ̄), vợ của mình tự đi mà túm!
Đỗ Thanh Thanh: Nữ chính cao lãnh xinh đẹp sau khi uống say làm nũng dính người, làm sao bây giờ!
Giải đáp thắc mắc: Hốt về giường.
- Tóm tắt khúc cuối:
Trương Tân Viễn: Tôi học làm bánh quy nhỏ cho cậu nè!
Đỗ Thanh Thanh: Cảm ơn, đã có rồi.
Trương Tân Viễn: Nhưng nhưng nhưng....
Đỗ Thanh Thanh: Cái gì cũng hơn của cậu, từ bỏ đi.
Trương Tân Viễn:... இ௰இ