Cường Tử trong ánh mắt của Chu Lâm Nhã và Bùi Nhược, đầu tiên hắn mỉm cưởi một chút,sau đó chầm chậm ngã ngửa về phía sau, trong tay hắn còn nắm chặt tấm huy chương chưa kịp đưa cho Chu Lâm Nhã.
Chu Bách Tước lao một bước đến phía sau Cường Tử, đỡ không để hắn ngã xuống.Tay anh ta vòng qua ôm lấy Cường Tử nói một câu với Chu Lâm Nhã:
- Không sao.
Sau đó tức tốc lao ra ngoài cổng trường, Tiêu Lôi cũng chạy sau anh ta. Tấm huy chương đung đưa, ánh sáng xuất ra một vòng chói loà khiến lòng người đau nhói.
Chu Lâm Nhã và Bùi Nhược nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều không giấu nổi sự lo lắng.
Chu Lâm Nhã vừa định đuổi theo, thì Bùi Nhược đã chạy theo trước. Chu Lâm Nhã nhìn bóng lưng cô gái nhỏ nhắn này, do dự một chút rồi cũng cắn răng đi theo. Sự thanh tịnh từ tận đáy lòng cô đã bị khuấy động, chỉ có điều cô không thể cảm thấy được.
Tốc độ của Bùi Nhược không đuổi kịp Chu Bách Tước và Tiêu Lôi, lại cắn chặt răng đuổi theo thục mạng. Cái mông lớn của cô nàng lắc lư, dáng người của cô nàng vì đang quá vội vàng nên nhìn cũng rất khổ sở.
Bùi Nhược chạy chạy, bỗng vấp phải cái gì đó ngã lăn ra, từ nhỏ cô nàng chưa từng phải nếm trải nỗi khổ nào, thậm chí chỉ từng bị thương có một lần. Cô nàng không để ý đến da đầu gối của mình đã bị rách toạc mà vẫn đứng lên khập khiễng đuổi theo.
Lần đầu tiên cô nàng bị ngã rách cả đầu gối cũng là vì Cường Tử, lần đó là cô nàng đi xe đạp đâm vào mông Cường Tử chính mình lại ngã đập đầu rách da, lần đó cũng là lần đầu tiên cô nàng bị thương.
Tiêu Lôi quay đầu lại nhìn, sau đó dừng bước đợi Bùi Nhược đuổi theo đến phía sau, đỡ lấy cô ta chạy từ từ cùng nhau.
- Yên tâm đi, Cường Tử không sao, tôi hiểu nó mà.
Mặt Bùi Nhược đỏ lên, có lẽ vì chạy quá nhanh, hoặc có lẽ cũng vì nguyên nhân khác. Cô nàng nhìn Tiêu Lôi, khóc nức nở:
- Cháu nhìn thấy cậu ta nôn ra máu, sao lại không sao?
Tiêu Lôi đau đớn, bây giờ ông đã hối hận vì sao không ngăn cản Cường Tử. Không tìm ra một lý do gì để an ủi cô gái ngốc nghếch này, Tiêu Lôi biết ngay cả bản thân mình cũng không lừa nổi.
Chu Lâm Nhã đi giày cao gót, nên chạy càng khó khăn hơn, cũng càng mạnh mẽ hơn.
Tiêu Lôi nhìn Chu Lâm Nhã, thở dài một lần nữa rồi bước đi thật chậm.
Chu Bách Tước ôm Cường Tử tốc độ rất nhanh, nhưng anh ta không để ý khóe miệng Cường Tử đang nhếch mép cười xấu xa. Cường Tử nôn ra máu là thật, vết thương nặng hơn cũng là thật, nhưng không nghiêm trọng đến mức như đám người kia tưởng tượng, chỉ có bản thân hắn mới biết thân thể của mình thay đổi rất nhiều.
Chu Bách Tước ôm một người chạy băng băng trong sân trường, trên đường đi có rất nhiều người nhìn theo toàn là những ánh mắt kinh ngạc.
Mở cửa xe, Chu Bách Tước đặt Cường Tử ở vị trí phụ lái, không đợi Tiêu Lôi, anh ta đã lái xe ra ngoài. Nét mặt anh ta có vẻ trấn tĩnh, nhưng thực ra trong lòng thì không thể bình tĩnh nổi.
Lúc anh ta đang chuẩn bị đi bệnh viện thì Cường Tử ngồi dậy có vẻ thoải mái hơn sau đó nói:
- Đừng đến bệnh viện được không? Cháu từng thề sẽ không bao giờ vào cửa bệnh viện nữa.
Chu Bách Tước giật mình thoáng nhìn Cường Tử rồi hỏi:
- Cậu không có chuyện gì chứ?
Cường Tử cười nói:
- Chú nói xem có chuyện gì chứ, chú không sao mà nôn ra máu cho con xem nào?
Đầu tiên là Chu Bách Tước nghĩ lại một chút, sau đó nghiêm nghị hỏi:
- Cậu thực sự không cần đi viện chứ?
Cường Tử nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Vâng, con muốn nói cho chú một bí mật.
Cường Tử biết biểu hiện của mình kì lạ, Chu Lâm Nhã và Bùi Nhược còn dễ nói chứ Tiêu Lôi và Chu Bách Tước là những người nhạy bén. Hơn nữa, hai người đó cũng coi như là người gần gũi với mình nhất, cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm.
Chu Bách Tước:
- Bí mật, lẽ nào cậu là con gái?
Cường Từ cười xì một tiếng:
- Chu thúc có thể đừng như vậy được không? Con bị thương thật, nhưng không nghiêm trọng như mọi người tưởng, chính xác là con bình phục nhanh hơn mọi người tưởng nhiều.
Chu Bách Tước sau khi xác định Cường Từ không gặp nguy hiểm rồi nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Vậy thì về nhà, tôi cũng muốn nghe một một chút bí mật của cậu là gì.
Cường Từ nhìn ánh mắt của anh ta biết Chu Bắc Tước đang suy đoán, chỉ có điều nếu như hắn không nói, đoán chừng Chu Bách Tước noi theo Ngũ Tử Tư, sau một đêm tóc đã bạc trắng suy nghĩ không ra tại sao như thế.
Chu Bách Tước:
- Hay là đợi Lôi Tử thúc và hai cô gái xinh đẹp kia đến?
Cường Tử:
- Tốt xấu gì cũng là đang giả bộ, đi nhanh, đi nhanh!
Chu Bách Tước:
- Thật là không có nhân tính, hai cô gái này rất tốt, vừa nãy còn thay cậu nói lời ngon ngọtt. Sao tôi lại có cảm giác như mình đang kéo dây diều nhỉ?
Cường Tử:
- Lái xe thôi, về nhà!
Trên đường trở về Cường Tử nói lại từ đầu đến cuối kỳ ngộ mình gặp được ở bệnh viện với Chu Bách Tước, anh ta trầm tư không nói lời nào. Cường Tử biết rõ chuyện này quá khó tin, người bình thường khó mà tin lời hắn.
Quả nhiên, Chu Bách Tước nghiêm nghị nói:
- Cậu cởi quần áo ra cho tôi xem, bây giờ tôi càng muốn tin cậu là con gái.
Cường Tử…
Chu Bách Tước thấy sắc mặt của Cường Tử không giống giả bộ:
- Cậu nói thật?
Cường Tử:
- Nếu con lừa chú, con sinh con sẽ không có mông!
Chu Bách Tước:
- Đổi lại, cậu không lừa tôi sinh con cũng không có mông.
Cường Tử:
- Nếu lừa chú, cả đời cháu sẽ là xử nam.
Chu Bách Tước gật gật đầu nói:
- Bây giờ tôi tin rồi…
Cường Tử…
Sau khi quay về biệt thự, Cường Tử tự đi lên lầu vào đến phòng của mình hắn liền bổ nhào lên giường. Toàn thân đau đớm không phải là giả, hắn biết rõ thương tích của mình chắc chắn là đã nặng hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt cảm động của cô Chu, hắn thấy thật xứng đáng. Nói thực thì Cường Tử không có ý đồ gì với Chu Lâm Nhã, ngược lại trong lòng vẫn luôn có bóng dáng của Bùi Nhược. Dù sao cô trò yêu nhau điều này Cường Tử trong thời gian ngăn vẫn khó thể đón nhận, hắn không mở lòng ra được.
Nhưng điều không thể phủ nhận chính là, Cường Tử rất có thiện cảm với Chu Lâm Nhã, nhưng sự thiện cảm này dường như là tôn kính nhiều hơn.
Sau khi Chu Bách Tước đi theo Cường Tử vào phòng ngủ, nói một câu cậu đợi một lát rồi sau đó đi ra ngoài ngay. Cường Tử nằm lì trên giường nhìn tấm huy chương trong tay, tự nhủ thứ đồ chơi sắt vụn này không ngờ mình lại dùng mạng để đổi lấy, lương tâm đúng là để cho chó ăn mất rồi, nếu không thì sao lại làm cái chuyện ngốc nghếch này.
Hắn rất dối trá.
Một lát sau có tiếng bước chân vang lên, Cường Tử quay đầu lại chính là Chu Bách Tước đã quay lại, đi theo sau anh ta còn có một người, Cường Tử nhận ra đó chính là Ngô lão gia tử nuôi chó.
Chu Bách Tước rất cung kính dẫn Ngô lão gia tử vào phòng, sau đó nói:
- Lão gia tử, ông xem thử có cách nào trị nội thương không? Tôi biết rõ ông luôn thâm tàng bất lộ. Mặc dù vết thương của Cường Tử không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tôi sợ có di chứng gì đó ảnh hưởng đến luyện công, cậu ta là một mầm giống tốt.
Ngô lão gia tử khép hờ hai mắt cũng không để ý đến Chu Bách Tước, đi chầm chậm thong thả đến bên mép giường của Cường Tử, giơ tay rà soát trên người Cường Tử một lượt, từ đầu đến chân rất cẩn thận. Cường Tử nổi hết da gà, bị đàn ông chạm vào người hắn thật không biết diễn tả cảm giác ra làm sao.
Ngô lão gia tử rà soát một lượt, ánh mắt tức thì loé lên sự vui mừng. Lập tức ông ta cầm lấy tay Cường Tử bắt mạch, một lát sau ông ta tự nhủ:
- Quái lạ, sao cậu vẫn còn sống?
Cường Tử lườm ông ta một cái nói:
- Con chết rồi sẽ không lạ nữa sao?
Ngô lão gia tử cũng không để ý đến hắn, thu tay lại nói:
- Cơ thể kỳ lạ trong vạn người chỉ có được một.
Cường Tử:
- Đó là bởi vì để gìn giữ hoà bình cho thế giới, giải cứu địa cầu vẫn đang chờ tôi, gao ồ.
Chu Bách Tước liếc mắt nhìn ông ta hỏi:
- Lão gia tử, vết thương rất nặng sao?
Lão Ngô nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đổi lại là người bình thường thì đã chết rồi, giải thích hợp lý là yêu ma giả dạng, tiểu tử này quả là lạ hiếm gặp!
Cường Tử nói:
- Thực ra con là Siêu Nhân.
Ngô lão gia tử vỗ đét một cái vào mông Cường Tử nói:
- Còn có tâm trạng lải nhải nữa, chết còn xa lắm. Nhưng nội thương đúng là không nhẹ, không trị liệu tốt hậu hoạn sẽ khôn cùng, làm không tốt sẽ mất đi khả năng sinh sản, thậm chí đừng có mơ làm chuyện vợ chồng.
Chu Bách Tước nói:
- Báo ứng đó, vậy thôi đừng điều trị nữa!
Cường Tử sợ tới sắc mặt trắng bệch hỏi:
- Lão gia tử, đừng làm con sợ, thật hay giả vậy?
Lão Ngô cười khì khì nói:
- Giả đấy!
Người già cũng không phải thật thà lắm đúng không!
Ngô lão gia tử đứng lên run lẩy bẩy nói:
- Tối nay ta đến nữa, giúp cậu ta chữa lành kinh mạch, tiện tay dạy cậu ta khẩu quyết, không có gì lớn, sức khỏe vẫn còn tốt có thể được.
Ông ta nói với Chu Bách Tước, nhưng rõ ràng người được lợi thực tế là Cường Tử, hắn còn chưa kịp phản ứng, Chu Bách Tước đã phát sau đầu hắn nói:
- Còn không mau cảm ơn lão gia tử?
Cường Tử xoa sau đầu nói:
- Đại ân không lời nào cảm ơn hết được, cháunhớ trong lòng là được rồi.
Ngô lão gia tử cười lên ha hả, điểm đầu ngón chân xuống nền lắc lư như ngọn cỏ lay trong gió, khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi, ông ta xoay người phóng từ trên cầu thang xuống. Ngô lão gia tử vừa đi vừa lầm bầm nói:
- Đã lâu rồi chưa gặp đứa bé nào thú vị như vậy, ngoan ngoãn hơn thằng thỏ đế hai mươi năm trước, thịt nát miệng không nát, coi rẻ mạng sống à!
Chu Bách Tước đi theo sau Ngô lão gia tử ra cửa, anh ta sợ lão gia tử không cẩn thận té ngã. Dù rằng anh ta có thể nhìn ra lão Ngô là một cao thủ, thậm chí còn là một cao thủ cấp bậc hơn cả sư phụ mình nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Nghe thấy Ngô lão gia tử lẩm bẩm, Chu Bách Tước cười khì khì nói hai từ:
- Sáng suốt!
Cường Từ còn không biết mình may mắn gặp họa mà được phúc, hắn cũng có thể đoán ra chắc chắn Ngô lão gia tử không đơn giản chỉ là người nuôi chó. Một ánh mắt lúc sáng sớm đã khiến cho hắn khó chịu như gặp phải thiên lôi đập vào đầu vậy, coi như là người nuôi chó cũng là nhân vật trâu bò thuộc cấp bậc Cẩu Vương.
Hắn trở mình, lấy một điếu thuốc ra hút, dáng vẻ hắn híp mắt hút thuốc nhìn dâm đãng thế nào ấy. Thực sự không biết thằng bố nhà nào gây ra tội nghiệt gì lại sinh ra một thằng con biến thái như hắn vậy. (Lần thứ mấy dùng câu này rồi? Tôi cũng quên rồi. Thông cảm)
Đợi Chu Bách Tước đưa Ngô lão gia tử xuống lầu, Tiêu Lôi và Chu Lâm Nhã, còn cả Bùi Nhược đã đi taxi đến biệt thự. Ngô lão gia tử nhìn hai mỹ nữ một lớn một bé vào sân, thổn thức nói một tiếng:
- Ngay cả số đào hoa cũng giống, thực sự không biết có phải bà mẹ gây tội nghiệt gì sinh ra hay không.
Sau đó ông lão ngoắc ngoắc gọi Phá Lỗ đang gầm gừ chạy theo,, lắc la lắc lư đi về phòng của mình.
Tiêu Lôi đi vào đã nhìn thấy Ngô lão gia tử và Chu Bách Tước cùng xuống lầu. Sau khi ông nhìn thấy lão Ngô trong lòng liền thấy yên tâm, biết rõ cho dù vết thương của Cường Tử có nặng nữa cũng không thể chết được. Tuy rằng ông cũng không hiểu rõ lắm Ngô lão gia tử, nhưng người gửi lão gia tử đến đã từng nói:
- Ngô lão gia tử nếu không muốn để cho kẻ nào đó chết, thì e rằng Diêm Vương có đến cũng phải nhượng bộ lui binh! Nếu như Ngô lão gia tử muốn để cho ai đó chết, đừng nói là Diêm Vương, ngay đến Ngọc Hoàng đại đế cũng không ngăn được.
Thân phận và địa vị của người kia rõ ràng,Tiêu Lôi biết rõ lời của ông ta là thật.
Chu Bách Tước nhìn Tiêu Lôi và hai vị mỹ nữ mắt hằn lên tia máu kia nói:
- Ngô lão gia tử xem qua cho Cường Tử rồi, cậu ta không có vấn đề gì lớn, sau khi uống thuốc sẽ tốt hơn, yên tâm đi.
Mặc dù Chu Lâm Nhã không biết Ngô lão phu tử có thân phận gì, nhưng vẫn cảm kích nhìn bóng lưng ông ta, thầm nói câu cảm ơn.
Bùi Nhược hỏi:
- Ông lão kia là bác sĩ sao?
Chu Bách Tước nghĩ rồi nói:
- Là bác sĩ, thầy thuốc đông y!
Bùi Nhược hỏi:
- Ông ta chắc chắn vết thương của Lâm Cường thật không có gì đáng ngại sao?
Chu Bách Tước nói:
- Nếu lão gia tử nói có thể cứu chữa thì trừ phi Cường Tử tự sát chứ không chết được đâu. Cho dù cả thế giới tự sát hết, thì tiểu tử kia cũng vẫn sống khoẻ re. Cho nên cô yên tâm đi, hắn không sao đâu!
Bùi Nhược thở phào một cái, bình tâm hỏi Chu Lâm Nhã:
- Cô Chu, chúng ta đi thăm cậu ấy đi?
Cô nàng nói câu này, khiến tim Chu Lâm Nhã nhảy dựng lên, bỗng cô cảm giác tiểu nha đầu này nhìn thì đơn thuần nhưng cũng khá giảo hoạt đấy!
Chu Lâm Nhã hít một hơi thật sâu cười khẽ, giọng điệu bình thản nói với Bùi Nhược:
- Nhìn kìa, em không thể yên tâm được sao? Yên tâm đi.
Mặt Bùi Nhược đỏ lên, tiểu hồ ly và đại hồ ly đấu nhau, rõ ràng vẫn còn kém một chiêu, thua cả bàn cờ.