Sau khi chào tạm biệt, cậu ra về. Trời bên ngoài đã tối sầm lại, mưa giông kéo đến cùng gió lạnh đến thấu xương. Vì không mang ô cậu chỉ có thể đứng đợi cho đến khi hết mưa.
Từ xa, có thể thấy Tống Hạo Kình đang chở Tần Kiều trong xe ô tô đi về hướng biệt thự của hắn.
Mãi đến khi trời ngớt mưa hẳn, cậu mới chạy vội về được.
Lúc mở cửa vào nhà, ở huyền quan có thấy một đôi cao gót đỏ. Cậu không hề ngạc nhiên, đặt đôi giày đã ướt vì nước mưa gọn qua một bên, xỏ dép đi trong nhà vào.
Bữa tối nay có vẻ hắn không ăn ở nhà, chỉ tiện đường về thay quần áo.
Vừa vào phòng khách, Kỷ Diệu đã thấy Tần Kiều ngồi ở ghế sofa đang mân mê móng tay đỏ chót của mình. Cậu không định đứng lại chào hỏi, đi thẳng về phòng mình.
"Này, tên kia."
Giọng thì nghe rất êm tai, nhưng thái độ hách dịch chẳng khác gì Tống Hạo Kình. Cậu không thèm quay đầu nhìn lại cho cô ta ánh mắt, vẫn duy trì thái độ thờ ơ mà về phòng.
"Gì vậy, không phải chỉ là một tên hầu thôi à."
Cô nàng khó chịu lẩm bẩm một mình, mắt thấy Tống Hạo Kình đang từ trên tầng đi xuống thì đổi sắc mặt ngay.
"Chúng ta đi thôi."_Tống Hạo Kình vắt áo khoác lên một bên tay, tay còn lại để Tần Kiều khoác.
Họ nói cười vui vẻ rời khỏi nhà. Sau khi xe rời khỏi gara, Tần Kiều sực nhớ đến một chuyện.
"Người đàn ông ở tầng một kia là omega à, em ngửi thấy mùi hình như là chất dẫn dụ trên người cậu ta."
Tống Hạo Kình theo thói quen gõ vô lăng, không hiểu sao cô ta lại nhầm lẫn: "Không, chỉ là một tên beta vô dụng mà nhà anh nuôi từ nhỏ thôi."
Đoán rằng có khi ngửi phải mùi nước hoa dởm của tên kia mới có sự nhầm lẫn như vậy. Hôm qua hắn cũng bị nhầm.
Tần Kiều nghe Tống Hạo Kình khẳng định chắc chắn như vậy thì yên tâm, dù cô biết hắn sẽ không hứng thú với omega nam.
Nhưng... beta có thể trông đẹp như vậy sao.
___
Tống Hạo Kình đi suốt một đêm không về. Tống phu nhân không gọi cho cậu chắc cũng nhận được tin con trai mình đi với Tần Kiều.
Hôm sau trên trường không có tiết, cậu thoải mái ngủ đến 9 giờ mới dậy. Lúc dậy thì bị gọi ra lấy hàng. Là chất ức chế và miếng dán chất dẫn dụ cậu đặt đợt trước.
Kỷ Diệu mang về phòng mình mở ra xem. Từ tối hôm qua cậu đã bắt đầu ngửi thấy mùi hương hoa linh lan nhè nhẹ. Mùi hương rất dễ chịu. Nhưng sáng nay tỉnh dậy, cậu cảm thấy trong người như phát sốt, mùi hương hoa cũng nồng hơn rất nhiều.
Sau khi đọc kĩ hướng dẫn, cậu tìm đúng vị trí trên cánh tay tiêm thuốc ức chế vào. Đợi tầm một tiếng, cơ thể bớt khó chịu hơn, người cũng không có dấu hiệu đổ mồ hôi vì nóng nữa.
Sau khi đã thấy tốt hơn, cậu ra ngoài nấu ăn. Dù gì chưa ăn sáng thì gộp vào trưa luôn. Tài nấu nướng của cậu có lẽ được di truyền một phần của mẹ. Chỉ cần liên quan đến nấu ăn, thì không mất bao lâu là có thể học làm nó.
Phòng bếp nhanh chóng lấp đầy mùi hương của cháo hải sản. Cậu bật máy hút mùi lên, bê tô cháo ra bàn giữa phòng khách.
Một bộ phận hiện đại thể loại điệp chiến vừa ra mắt gần đây nghe nói hấp dẫn vô cùng. Cả căn biệt thự khắp ngóc ngách đều có hệ thống sưởi ấm, bên ngoài lớt phớt mưa tuyết không ngừng, bên cạnh có một tô cháo ấm thì còn gì bằng.
Công nhận bộ phim này hay đến mức cậu tìm xem một lúc 4 tập, đến khi để ý giờ thì cũng 13 giờ rồi. Cửa ở huyền quan lách cách mở ra, là người làm đến dọn dẹp.
"Xin lỗi cậu, sáng nay tôi có chút việc nên giờ này mới đến làm được."
"Không sao đâu. Cô tiện lấy giặt giúp cháu chăn đệm với."
Hôm qua ra nhiều mồ hôi, chăn đệm của cậu đã bẩn rồi.
Cô giúp việc gật đầu: "Vậy cậu dùng chăn đệm mới cất ở phòng cuối dãy tầng hai được không?"
"Để cháu đi lấy cũng được."
Cô giúp việc nghe thế đưa chìa khóa phòng cho cậu. Kỷ Diệu lên phòng lấy chăn đệm mới, cô giúp việc đi đến phòng cậu lấy đồ giặt. Cả hai tách ra chưa được 2 phút thì Tống Hạo Kình về lúc nào không hay. Hắn cứ thế lên thẳng tầng hai.
___
Hôm qua Tống Hạo Kình đưa Tần Kiều đi ăn uống với đám bạn bè hắn. Giữa chừng họ có chơi cá cược đua xe, đua hết cả buổi tối đến tờ mờ sáng mới xong. Mặc kệ cô bạn gái mới quen này, hắn tìm khách sạn lăn ra ngủ tới trưa.
Lúc về nhà thì chẳng có bóng người. Một thân quần áo mặc từ hôm qua muốn nhanh chóng về phòng tắm rửa.
Thể chất alpha trội rất tốt nên ngâm nước nóng một lúc hắn đã cảm thấy tràn trề sức lực. Tuy nhiên, hình như kỳ động dục của hắn đến sớm thì phải. Hay do lối sống không lành mạnh của mình?
Tiếng chuông điện thoại kêu réo rắt mãi không ngừng. Nhìn thấy tên người gọi đến, hắn nản không muốn nhận. Cái cô nàng Tần Kiều này bắt đầu tham gia đua xe từ tối hôm qua đã khiến hắn phiền chán. Cái tính õng ẹo tiểu thư này được nuông chiều từ Tần gia mà thành.
Hắn tắt luôn tiếng điện thoại, kệ cô ả.
Tống Hạo Kình nhớ mình đã dự trữ sẵn thuốc ức chế ở phòng sách. Hắn lau khô tóc, mặc mỗi áo choàng tắm đi qua. Nhưng vừa bước ra khỏi phòng ngủ, một tiếng rơi vỡ đồ vật từ cuối dãy tầng hai vọng đến. Hướng đó ngược với phòng sách, hắn nhíu mày, chậm rãi đi qua.
___
Cầm chìa khóa lên tìm phòng, chưa đi được bao lâu mà cậu cảm thấy cơ thể lại bắt đầu nóng ran. Rõ ràng chỉ còn sáu, bảy bước chân nữa là đến cửa phòng nhưng không hiểu sao lại khó khăn đến vậy. Mỗi một bước chân tựa gông chì đeo ở mắt cá, cố gắng dựa sát bờ tường mà lần mò đến.
Thuốc ức chế kia... Là thuốc dởm...
Đó là kết luận hợp lý nhất cho tình huống hiện tại. Cậu đang tiến vào giai đoạn kì phát tình.
Cố gắng tra chìa khóa vào cửa phòng, cậu đi vào trong, nhanh chóng lấy chăn mền về phòng mình. Nhưng lúc không cẩn thận đụng phải cái đèn ngủ cũ rơi vỡ xuống đất, chìa khóa phòng cầm trong tay cũng theo đó rơi xuống gầm tủ.
Để chăn mền sang một bên, cậu cố gắng nằm rạp xuống đất, đưa tay vô trong mò mẫn tìm kiếm.
Đầu óc nhanh chóng bị cơn sốt làm cho mụ mị. Trong căn phòng không quá lớn, Kỷ Diệu nghe rõ tiếng thở dốc dần hỗn loạn của chính bản thân.
"Anh đang làm cái gì vậy?"