Kỷ Diệu không ngờ đêm qua Tống Hạo Kình đến chỗ cậu. Rõ ràng bọn họ vẫn còn nhiều vấn đề trước mắt nhưng hắn vẫn cố chấp giữ ý định khiến cậu có thai trước khi ra ngoài tìm việc làm.
Suốt cả đêm hôm qua, hắn liên tục ghé bên tai cậu lặp đi lặp lại một việc duy nhất.
“Diệu, anh không cần đi làm cũng được...
“...Anh chỉ cần ở đây thôi, tôi sẽ không để chúng ta thiếu thốn gì.
Sự kiểm soát của hắn đối với cậu thực sự quá lớn, cậu hiểu được phần nào lý do tại sao hắn muốn cậu mang thai lần nữa. Dù không biểu hiện ra bên ngoài nhưng thật ra bên trong Tống Hạo Kinh vẫn lo sợ cậu sẽ lần nữa chạy đi mất, cho dù lần trước đã sinh hai đứa trẻ cũng không thể cản nổi sự phũ phàng của cậu nên giờ hắn muốn tìm thêm một cái cớ ràng buộc cậu, ràng buộc cuộc đời bọn họ với nhau.
Cả đêm đó cậu không thể phản kháng được gì, dù rất mệt mỏi và khó chịu nhưng chỉ yên lặng úp sấp mặt vào gối, cầu mong đối phương làm nhanh rồi buông tha cho mình. Rốt cuộc không biết hắn làm đến lần thứ mấy nhưng giữa chừng cậu đã ngủ thiếp đi rồi.
Lần này cậu vẫn gặp ác mộng, trong giấc mơ đó cậu vùng vẫy trong một cái lưới lớn không cách nào thoát ra khỏi được. Ngoài gào thét và tuyệt vọng nhìn không gian xung quanh đen ngòm ra thì không có cách nào thoát ra được. Đầu đau nhức, cậu khom người ôm chặt lấy đầu.
“Tại sao...tại sao chỉ mình tôi phải chịu đựng chuyện này?”
Sự yên lặng quá mức của mọi vật khiến cậu bừng tỉnh khỏi giấc. Cậu mệt mỏi thở hắt ra một tiếng, đỡ cơ thể mệt mỏi rời khỏi giường. Dù trước đó hay bây giờ, việc làm tình với Tống Hạo Kình chưa bao giờ khiến cậu thích, sau mỗi lần như vậy cơ thể cậu thường đau mỏi nửa ngày.
Cậu nhìn chất dịch chảy dài ở đùi trong, bất lực vào nhà tắm xử lý. Giờ giấc sinh hoạt 6 năm nay của cậu luôn khoa học, nhưng từ khi gặp lại Tống Hạo Kình, cậu lúc nào cũng gần trưa mới rời được khỏi phòng.
Việc đầu tiên cậu làm là đi qua phòng hai đứa trẻ, cả hai đều không có ở đây, bảo mẫu nói với cậu là chúng đã đi học rồi, đến chiều mới đón về. Cậu ngẩn người, giờ mới nhớ ra chúng đã được 6 tuổi rồi, tuổi này đi học là chuyện bình thường.
Quanh đi quẩn lại cậu không có gì làm, liền tìm một phòng trống bày dụng cụ vẽ ra để làm chút việc. Chỉ là chưa làm được gì thì có cuộc gọi gọi tới, là giám đốc kế hoạch ở công ty cũ của cậu. Kỷ Diệu do dự, cuối cùng vẫn là bắt máy nghe.
“Giám đốc, dạo này anh khỏe chứ?”
“Tôi vẫn khỏe, cậu thì sao?”
“Tôi ổn...Anh gọi tôi có chuyện gì sao?”
Cậu nghe ra sự tiếc nuối của người kia: “Cậu biết đấy, cậu đột nhiên nghỉ việc khiến tôi bị sốc không ít. Tôi muốn hỏi xem có phải cậu gặp vấn đề gì không? Nếu không ngại thì giúp được gì tôi sẽ cố gắng giúp cậu.”
Từ khi cậu vào công ty, cũng nhờ một phần của người này mới có thể thuận lợi phát triển và tích lũy kinh nghiệm. Còn trẻ như vậy nhưng anh đã leo lên được ghế giám đốc kế hoạch khiến cậu ngưỡng mộ không thôi, ít nhiều Kỷ Diệu cũng coi anh là tiền bối của mình. Sự lo lắng và quan tâm hiện giờ của anh là chắc chắn thật lòng.
Cậu mân mê chiếc bút chì trong tay, bản vẽ trước mặt vẫn trắng tinh.
“Tôi không gặp vấn đề gì khó khăn...Chỉ là trong nước xảy ra chút việc, tôi muốn trở về giải quyết.
Đầu dây bên kia thở dài: “Vậy cậu cần gì phải nộp đơn thôi việc, cứ giải quyết xong rồi quay lại đây được mà.”
“...Giám đốc, cảm ơn khoảng thời gian trước anh đã hết lòng giúp tôi. Nhưng tôi có lẽ sẽ không quay lại đấy nữa, ở đây, tôi có quá nhiều vướng bận không cách nào buông bỏ được.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, anh là người hiểu chuyện nên rất nhanh cũng nghe ra được sự khó xử của cậu.
“Được rồi, nếu đã vậy thì tôi chỉ còn cách chúc cậu sống tốt. Nhưng nếu có khó khăn gì cần tôi giúp thì cứ gọi, đừng chịu đựng một mình”
“Cảm ơn anh”
Cuộc hội thoại đến đó là kết thúc. Cậu đặt điện thoại qua một bên, tự nhiên nhìn trang giấy trắng trước mặt không có cảm hứng vẽ nữa. Cậu thu dọn lại đồ đạc, muốn đi ra ngoài một chút. Đã trở lại đây thì cậu chắc chắn phải đến chỗ bà.
Trước đây, mỗi lần về thăm hai đứa trẻ, cậu sẽ đều dành thời gian ra viếng mộ bà. Mẹ cậu lúc sinh thời rất thích hoa, mỗi lần tới cậu đều mua một loài hoa khác nhau đặt trước phần mộ bà. Tuy giờ không thể nhìn thấy nét mặt mỉm cười trước kia của bà nữa nhưng cậu vẫn tưởng tượng ra bà chắc chắn đang cười với mình.
Đã rất lâu rồi cậu không ngồi bên bà tâm sự, Kỷ Diệu ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh, phóng tầm mắt nhìn chân trời phía xa.
“Con xin lỗi vì bấy lâu nay không về thăm người được.
.Con luôn suy nghĩ, có phải lựa chọn lúc đầu của con đã sai không? Vì sau tất cả những gì con làm, những người con quan tâm đều phải chịu tổn thương, chính bản thân con cũng sống trong dằn vặt”
“Con đã đi ra ngoài, rời khỏi Tống gia, sống cuộc đời tự do mà con muốn, trở thành một kiến trúc sư như ước mơ thuở đầu..Nhưng đi một hồi, sau tất cả con lại trở về, chấp nhận số phận của mình.
Thực ra trong lòng con có một khoảng trống lớn chẳng thể lấp đầy, con biết điều này và chịu đựng sự lạc lõng đó suốt bao nhiêu năm qua. Con biết bản thân mình không đủ mạnh mẽ như những gì mình đã nghĩ, thậm chí rất dễ yếu lòng... nhưng như vậy cũng không phải điều gì quá mức tồi tệ, đúng không mẹ?
Kỷ Diệu ngồi như vậy bên mộ bà suốt hai tiếng đồng hồ, cậu nhìn giờ rồi đứng lên.
“Lần sau con sẽ đến nữa, lúc đó con sẽ dẫn cả hai đứa con đi, cháu của mẹ lớn nhanh lắm.”
Nếu biết đó là con của Tống Hạo Kình, mẹ sẽ không giận chứ?
Vì gần đến giờ đi đón hai đứa trẻ nên cậu muốn đến trước giờ tan tầm của chúng. Đứng bên ngoài lớp học, cậu nhìn qua cửa sổ dễ dàng nhìn thấy hai anh em chúng đang chăm chỉ viết bài. Nói đúng hơn người anh Tống Bách Lao thì rất nghiêm túc viết, còn người em Tống Bách Nhiên thì chữ được chữ không. Cậu thấy vậy khẽ bật cười, chăm chú ngắm nhìn chúng cho đến tận khi lớp tan.
Ngay khi tiếng chuông hết giờ reo lên, những đứa trẻ trong lớp nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Tống Bách Lao và Tống Bách Nhiên vừa dắt nhau ra khỏi lớp thì nhìn thấy cậu, hai anh em không khỏi ngạc nhiên, tức tốc phi như bay đến chỗ cậu.
“Ba nhỏ.”
Cậu ngồi xuống xoa xoa đầu chúng: “Ừm, đi học hôm nay có vui không?”
Mỗi đứa tranh nhau nói, nhưng câu trả lời lại trái ngược nhau.
Người anh: “Vui lắm, hôm nay con lên bảng làm được bài được cô giáo khen.
Người em phụng phịu: “Chẳng vui gì hết, con chép bài mỏi hết cả tay rồi. Ba nhỏ, ba xem tay còn nè.
Đúng là trẻ con. Cậu véo má Tống Bách Nhiên, thằng bé càng phồng má hờn dỗi.
“Được rồi, vậy ba mua kẹo cho hai đứa nhé.”
Hai đứa trẻ vui sướng gật đầu lia lịa, Kỷ Diệu dẫn chúng ra xe để về nhà. Trên đường đi về, cậu có bảo tài xế ghé qua trung tâm thương mại gần nhất rồi dắt cả hai vào đó mua đồ chúng muốn. Bọn họ đi chơi đến tận chiều tối mới về tới nhà, nhìn thấy xe đỗ bên ngoài cậu tưởng Tống Hạo Kinh đi làm về rồi. Nhưng vừa vào nhà chính cậu đã nhầm, người đến đây là Diệp Hồng.
“Bà nội.”
Hai đứa trẻ thấy bà ta thì nhanh chóng đến ôm ấp, ngược lại Kỷ Diệu không nhấc nổi một bước chân vào. Diệp Hồng không thèm nhìn đến cậu, bà ta vuốt ve hai đứa cháu xong thì kêu quản gia đưa chúng ra sân sau chơi. Quản gia đưa mắt nhìn qua cậu, cậu gật đầu, nói ông cứ làm thế đi. Hai đưa trẻ tưng tửng được dẫn ra chỗ khác, người trong phòng khách cũng rút dần ra, trong phòng chỉ còn mỗi cậu và Diệp Hồng, ngoài ra còn có người phụ trách rót trà cho bà ta.
Cậu đi tới, ngồi xuống đối diện. Kỷ Diệu không có ý định mở miệng trước, nên sau một khoảng thời gian im lặng bà ta đã lên tiếng.
"Nếu đã đi rồi, cậu còn mặt mũi quay về đây làm gì?"
Cậu cười nhạt: "Tống phu nhân, không phải tôi muốn quay về, là con trai ngoan của bà dùng mọi cách mang tôi về"
Bà ta cười mỉa: "Tôi hiểu cái tính của Hạo Kình, nó là đứa rất cố chấp với
những gì mà bản thân không thể có được, cũng là người rất dễ vứt bỏ những thứ đã chơi chán."
Nói đoạn, bà ta đẩy cái hộp trên bàn qua bên cậu.
"Không có gì bảo đảm cậu sẽ không phải thứ tiếp theo nó vứt bỏ, vậy nên nếu bây giờ cậu biết điều một chút, cầm lấy thứ này rồi biến đi."
Cậu không mảy may bị những lời đó của đối phương mà kích động, cũng không có hứng mở cái hộp trước mặt.
"Nếu nói như vậy thì bà chẳng hiểu gì về con mình rồi. Tống Hạo Kình, không phải người sẽ dễ dàng vứt bỏ mọi thứ như thế, nhất là thứ mà cậu ta đã phải quỳ xuống van xin tình cảm từ tôi."
Cậu chậc lưỡi, quan sát gương mặt dần biến sắc kia: "À, chắc Tống phu nhân đây chưa nhìn thấy cảnh cậu ta thảm hại quỳ xuống cầu xin tôi đâu nhỉ. Lúc đó tôi cũng mủi lòng lắm."
"Tống Diệu, đừng quá ngạo mạn.
"Câu này phải để tôi nói mới đúng."
Cậu đẩy lại cái hộp: "Dù bà có mang đến cả đống tiền cho tôi thì tôi cũng không đi đâu. Chỉ cần Tống Bách Lao và Tống Bách Nhiên còn ở đây, tôi tuyệt đối không rời đi."
Diệp Hồng bị cậu chọc cho tức giận, bà ta cố gắng bình ổn lại cảm xúc, không còn dáng vẻ thất thố như vừa rồi.
"Hôm nay tôi tới đây là còn có thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng với cậu, nhưng tôi không chắc sau này cũng thế. Cậu nên nhớ, Tống Bạch Dương cũng sẽ không để yên việc này"
"Các người muốn thế nào cũng được."
Diệp Hồng đứng lên rời đi, còn không cả thèm cầm cái hộp. Kỷ Diệu day day thái dương, kêu người mang cái hộp ném lại cho bên Tống gia.
Vì hai đứa trẻ đã ra sau nhà chơi nên cậu cũng không có gì mà làm. Cậu bật tivi nên, tự rót một chén trà uống để điều chỉnh cảm xúc.
“Tin nóng hôm nay, nữ diễn viên nổi tiếng Hứa Nghiên đang vướng phải tin đồn hẹn hò với tổng giám đốc của Tinh Đế - Tống Hạo Kình. Được biết Tống Hạo Kình là giám đốc sáng lập Tinh Đế - công ty chuyên sản xuất vi mạch điện tử và chip bán dẫn có tiếng trong nước và có ảnh hưởng nhất định với quốc tế, hơn nữa người đàn ông alpha ưu tú này còn là nhị thiếu của Tống gia, một danh gia vọng tộc thuộc tầng lớp thượng lưu..”
Kỷ Diệu sững người lại, cậu đặt ly nước chưa kịp uống xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh mờ mờ trên tivi.
“...Cánh nhà báo đã chụp được khoảng khắc nữ diễn viên Hứa Nghiên từ xe riêng của tổng giám đốc Tinh Đế bước ra. Không phải chỉ riêng lần này, cũng có rất nhiều bức ảnh mờ ám của hai người họ bị leak ra trước đó...
Cậu chậc lưỡi một tiếng, không còn tâm trạng xem nữa, trực tiếp tắt tivi rồi ra nhà sau.