Về đến nhà chính Tống gia đã có rất nhiều người làm đứng bên ngoài cửa đợi, khi họ xuống xe những người đó lần lượt đem đồ của họ lên phòng. Tống Hạo Kình gọi quản gia lại hỏi tình hình trong nhà.
"Ba mẹ tôi đâu rồi?"
"Ông chủ đi công tác, dự là tối nay mới về tới được. Bà chủ bận việc bên ngoài, có nói sẽ về trước bữa tối."
Hắn nhìn quanh ngôi nhà: "Còn Tư Liễu? Con bé đi học à?"
"Tiểu thư đi chơi với bạn bè, chốc nữa là về liền"
Hắn gật đầu, kêu họ tiếp tục làm những gì cần đi. Tống Hạo Kình quay qua bên cạnh thấy cậu đang muốn kéo vali thì cau mày đi tới, cướp lấy vali trong tay cậu đưa cho người hầu gần đó.
"Anh đã như vậy rồi, đừng làm cái gì hết, cứ để đấy bọn họ khác biết làm."
"Tôi không sao."
"Nghe lời chút đi."
Giọng của hắn không quá lớn, âm lượng đủ cho hai người nghe nhưng Kỷ Diệu vẫn chột dạ đưa mắt nhìn quanh, sợ có người thấy hành động quá mức thân thiết của họ. Cậu được đối phương đưa về phòng, lúc lên cầu thang hắn còn cẩn thận dìu từng bước một. Cũng may khi đó không có ai để ý đến bọn họ.
Vừa đưa được cậu lên phòng thì Tống Hạo Kình có điện thoại, người gọi đến là Tần Thiên. Bên kia đối phương rủ hắn đi chơi, hắn nghe vậy nhìn cậu, cậu khó hiểu nói hắn đi thì cứ đi đi. Tần Thiên bên kia đợi rất lâu mới có câu trả lời đồng ý của hắn.
"Tôi ra ngoài một lúc, anh cứ ở yên đây đừng chạy nhảy lung tung, phải luôn chú ý đến bản thân vào."
"Từ khi nào mà cậu nhiều lời thế."
Hắn vẫn tiếp tục nói: "Gặp mẹ tôi hay Tống Yến thì cứ tránh đi, tốt nhất đừng nói chuyện với họ, nhớ chưa?"
Cậu phiền chán lườm hắn, đối phương vẫn rất cố chấp hỏi lại.
"Diệu, anh nhớ lời tôi dặn chứ?"
"Biết rồi, đi đi."
Tống Hạo Kình thất thần nhìn gương mặt cậu một hồi rồi mới lưu luyến rời đi. Kỷ Diệu nhìn cánh cửa phòng đóng lại, cậu thở dài một tiếng, theo thói quen đưa tay sờ bụng.
Vì cả buổi ở trên máy bay nên giờ cậu thèm ngủ vô cùng, cậu chùm chăn ngủ đến chiều, lúc tỉnh dậy đầu ong ong. Bụng đói khát nước, cậu xuống phòng bếp tìm đồ ăn. Lúc vừa nấu được tô cháo thịt băm ra, bên ngoài Tống Tư Liễu đi chơi với bạn bè trở về, cô bé thấy cậu thì đi tới.
"Anh Tổng Diệu, anh ăn cháo sao?"
Kỷ Diệu mỉm cười: "Ừ, em có muốn không?"
Bụng cô bé cũng đang đói nên vui vẻ gật đầu: "Có, anh cho em một chén"
Cậu múc ra một chén rồi đưa qua, Tống Tư Liễu cẩn thận dùng hai tay nhận lấy, cháo vừa nấu xong nên còn nóng vô cùng.
"Cảm ơn anh."
"Vừa đi chơi với bạn về sao?"
Cô bé vừa ăn vừa gật đầu: "Bọn em đi xem phim ở trung tâm thương mại, phim mới ra rạp hôm nay xem hay lắm."
"Vậy sao?"
"Khi nào anh rảnh thì hãy cùng anh Hạo Kình đi xem, em đảm bảo phim đó rất hay."
Cậu mỉm cười: "Anh và cậu ấy không thân đến mức đấy."
Cô bé cắn muỗng, ngập ngừng nói: "Em thấy hai người rất thân mà, so với hồi trước thì trông tốt hơn nhiều"
Cậu lảng tránh đi ánh mắt của người đối diện: "Bọn anh vẫn thế thôi."
Tống Tư Liễu khẳng định chắc nịch: "Em nói thật đó, trước kia anh Hạo Kinh không thèm để ý tới anh, giờ đây em thấy lúc nào anh ấy cũng bám theo anh không rời, hai anh trông như thế thật tốt."
Đến cả con bé cũng nhìn ra sự khác lạ trong mối quan hệ của bọn họ thì chắc chắn những người khác cũng nhận ra, nhất là Diệp Hồng.
Cậu ăn không được mấy miếng cháo thì trong người cảm thấy buồn nôn, cậu cố nén cảm giác buồn nôn xuống, tự rót mình một ly nước uống. Tống Tư Liễu ngồi đối diện đã ăn xong, cô bé dùng khăn ăn lau miệng, đang có ý định trở về phòng.
Kỷ Diệu nheo mắt, một ý nghĩ trong đầu thoáng qua chốc lát. Cậu lên tiếng gọi cô bé lại, Tống Tư Liễu quay đầu chớp mắt không ngừng nhìn cậu đầy băn khoăn.
"Tư Liễu, anh nhờ em chuyện này được không?"
Đến chiều tối người bên ngoài lần lượt trở về, Tống Hạo Kình vừa về đã vội vàng tìm đến làm ổ trong phòng cậu. Tống Bạch Dương và Diệp Hồng gần như cùng một lúc về cùng nhau, nhưng giữa họ chẳng nói gì với đối phương cả.
Bữa tối đã được chuẩn bị, Kỷ Diệu cùng Tống Hạo Kình xuống phòng ăn thì thấy Tống Tư Liễu đã ngồi ở bàn chờ sẵn, trông cô bé rất có sức sống. Tổng Bạch Dương đi xuống cùng tập công văn đang xem dở trong tay, ông để nó qua một bên, ngồi vào vị trí chính giữa. Lúc sau Diệp Hồng mới xuống, bà ta phải tắm rửa gọn gàng đã mới ăn uống.
Lâu rồi mới ngồi lại chung một chỗ nhưng bầu không khí vẫn rất tẻ nhạt, mạnh ai người ấy ăn. Kỷ Diệu nhìn thức ăn bị gắp đầy trong bát mình, cậu quay qua trừng mắt với Tống Hạo Kình, hắn thấy vậy thì biết điều hạn chế quan tâm cậu hơn.
"Dạo này hai đứa thế nào rồi?"
Tống Bạch Dương lên tiếng hỏi han, chung quy vẫn là hỏi về tình hình học tập của họ ở trường. Tống Hạo Kình trả lời thay cả cho cậu.
"Mọi thứ vẫn ổn, thưa ba"
Ông gật đầu rồi nhìn sang Kỷ Diệu, không ngoài dự đoán hỏi cậu.
"Con ổn hơn rồi chứ?"
Cậu mỉm cười: "Tốt hơn rồi ạ"
"Vậy thì tốt, việc cũng đã rồi, đau buồn mãi cũng không có ích gì. Con đừng suy nghĩ nhiều, nếu có gì khó khăn thì nói với ta"
"Cảm ơn ba đã quan tâm."
Cậu vô tình đưa mắt nhìn sang Tống phu nhân, bà ta đang nhìn cậu, vẻ mặt rõ ràng không vui. Kỷ Diệu nở một nụ cười nhạt với đối phương, Diệp Hồng thấy vậy nhíu mày. Không một ai để ý đến hành động thù địch giữa bọn họ, bữa ăn vẫn diễn ra như bình thường, lâu lâu sẽ có vài câu chuyện nhỏ nhặt trên bàn.
Để không kết thúc buổi tối này một cách nhàm chán, Kỷ Diệu như có như không nhướng mày nhìn Diệp Hồng, trước sự khó hiểu của bà ta, cậu hơi cong người lại, ôm lấy ngực làm động tác nôn mửa ốm nghén. Tống Hạo Kình bên cạnh thấy vậy thì lo lắng dìu cậu ra chỗ khác. Trước khi đi cậu có liếc mắt nhìn những người trên bàn ăn.
Tống Bạch Dương thì vẫn bình thường, ông ta không hề để tâm mấy đến cậu nhưng vẫn không quên nhắc nhở cậu giữ gìn sức khỏe. Tống Tư Liễu lo lắng đứng lên hỏi han mấy câu thì được Tống Hạo Kình nói là cậu bị đau dạ dày, triệu chứng bệnh thường xuyên xảy ra. Riêng Diệp Hồng lại chẳng nói gì, bà ta nhìn chằm chằm cậu, Kỷ Diệu cũng nhìn thẳng vào mắt đối phương, cậu mỉm cười, lần nữa che miệng nôn mửa.
Sắc mặt của Tống phu nhân lập tức tái lại, bóng lưng bọn họ chưa đi khỏi bà ta đã tức giận đứng lên về phòng.
Kỷ Diệu được Tống Hạo Kình đỡ lên phòng mình, hắn đi rót cho cậu cốc nước, cậu ngồi ở giường nhìn hắn chạy đi chạy lại trước mặt.
"Anh thấy khó chịu trong người sao?"
Cậu nhận lấy cốc nước: "Không sao, giờ ổn hơn rồi."
Hắn nhìn cậu rồi lo lắng nhìn xuống bụng: "Hay là chúng ta đến bệnh viện xem đi."
Kỷ Diệu ăn no rồi thì lên phòng, lúc vừa lên đến sảnh tầng hai thì gặp Tống Yến từ tầng ba đi xuống. Cậu muốn tránh đi nhưng đối phương đã đi tới trước mặt. Anh ta từ trên cao nhìn xuống, không có lấy một cái nhìn thiện chí.
"Nhớ lấy thỏa thuận của chúng ta, đừng có vượt khỏi kế hoạch."
Cậu nhìn đối phương, cười nhạt: "Tôi chưa từng quên, anh không cần phải nói nhiều như vậy."
Tống Yến cúi người xuống gần cậu, trào phúng nói: "Tôi chỉ sợ cậu đổi ý giữa chừng, muốn cùng Hạo Kình đầu ấp tay gối thôi."
"Người em trai đó của anh đối với tôi chẳng là gì cả, anh lo lắng quá nhiều rồi."
"Cũng mong như cậu nói."
Tống Yến lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi rời đi, cậu quay đầu nhìn bóng lưng anh ta, trong mắt thoáng hiện lên sự ngoan độc.
Cậu thôi không nhìn nữa, bất giác đưa tay sờ xuống bụng mình, ánh mắt dần trở lên dịu dàng.
"Trước khi rời khỏi đây, tôi sẽ không để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như anh muốn đâu Tống Yến."