Tống Hạo Kình mất cả một ngày trời tìm người nhưng không thành, đến cả camera trước biệt thự hôm đó không hiểu sao lại hỏng đúng lúc vậy.
Cuối cùng vì chán nản quá mà hắn tìm đại một khách sạn ngủ một tối, sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì nhận được một tin nhắn của Phó Hải. Là địa chỉ hiện tại Kỷ Diệu đang ở.
Lúc này sự phiền muộn mới vơi bớt. Hắn nhìn mình trong gương, thấy dáng vẻ hiện tại trong nhếch nhác vô cùng nên quyết định về nhà tắm rửa thay quần áo trước mới qua. Dù gì cũng tiện đường về nhà.
Nghĩ như vậy Tống Hạo Kình nhanh chóng làm luôn, sau khi về đến nhà hắn đi thẳng về phòng tắm rửa. Lúc chuẩn bị ra khỏi nhà thì gặp Diệp Hồng ở cầu thang, bà nhìn thấy hắn thì kêu lại.
"Hạo Kình, ta có chuyện cần nói với con."
Bà chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi đi lên tầng, Tống Hạo Kinh không nghĩ nhiều cũng đổi hướng theo bà vào phòng nói chuyện.
Người làm bên cạnh sau khi rót trà cho bọn họ thì cũng đi ra ngoài. Trong căn phòng rộng lớn giờ đây chỉ còn hai người, Tống Hạo Kình không quen uống trà nên không động tới một giọt, hắn vào thẳng chủ đề luôn.
"Có chuyện gì sao mẹ?"
"Con có thể tự xem.
Diệp Hồng đưa qua cho cậu một túi tài liệu, mùi thơm của trà Phổ Nhĩ khiến sự chú ý của bà tập trung vào nó. Tống Hạo Kình nhận lấy, hắn hoài nghi mở ra xem.
Bên trong là rất nhiều giấy tờ, hắn bỏ túi hồ sơ qua một bên, cầm lấy tờ giấy trên cùng xem.
Hắn nhướng mày: "Mẹ tìm được thứ này như thế nào vậy?"
Diệp Hồng nhẹ nhàng thổi tách trà trong tay: "Tháng trước ta cho người đến bệnh viện nơi người đàn bà kia sinh ra Tống Diệu điều tra, khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối này."
Đây là tờ giấy có thể chứng minh Tống Diệu không phải con ruột của Tống Bạch Dương và Kỷ Sơ Hạ. Vốn dĩ "Tống Diệu" thật sự đã bị Tống Bạch Dương cho người tráo đổi thành đứa trẻ khác sinh ra cùng ngày, cùng tháng cùng năm và cùng tại một bệnh viện. Việc tráo đổi này đến cả chính Kỷ Sơ Hạ cũng chẳng hay biết.
Tống Hạo Kình lật qua tờ giấy khai sinh phía dưới, ở bên góc trái bên trên có một bức ảnh đính kèm. Là lúc Kỷ Diệu còn rất nhỏ chưa biết bò nữa.
"Sao ba phải làm tới mức này?"
Diệp Hồng nhấp một ngụm trà: "Ta cũng đang muốn biết đây. Lão già này không biết đang âm mưu cái gì"
Hắn gặng hỏi: "Có điều tra ra thân phận ban đầu của anh ta không?"
Đây thực sự chính là điều làm Diệp Hồng đau đầu mấy hôm nay.
"Tống Bạch Dương che giấu vô cùng cẩn thận, ba mẹ của đứa bé tráo con kia giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy"
Thế thì không cần nói tiếp cũng biết tung tích "Tống Diệu" thật sự là vô vọng.
Nhưng có một điều khiến Tống Hạo Kình vẫn đỗi hoài nghi, rốt cuộc động cơ của việc này là gì? Tống Bạch Dương làm như vậy là muốn mang cốt nhục của mình chạy trốn khỏi ai...
Hắn nhìn xuống tờ giấy trong tay, rồi lại nhìn sang Diệp Hồng.
"Mẹ từng có ý nghĩ làm gì đó với Tống Diệu chưa?"
Tách trà trong tay đã vơi cạn, bà đặt qua một bên, nhàn nhạt nhìn hắn.
"Ta có thể làm gì được, Tống Bạch Dương đưa cậu ta lại dưới mí mắt ta chính là để đề phòng. Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, không phải kẻ bị hoài nghi sẽ là ta sao?"
"Mẹ có từng nghi ngờ ba ngoại tình trước đó rồi không?"
Bà mỉm cười: "Ông ta giấu không nổi."
Vậy thì đúng rồi, ba làm tất cả những việc này để mang "Tống Diệu" thật sự có thể an ổn sống sót cho tới khi đủ cứng cáp. Vì một khi sự việc bại lộ ra, không biết mẹ hắn sẽ điên tiết làm ra những việc gì. Chính ra việc đưa một kẻ mang vỏ bọc Tống Diệu đến đây là đòn đánh phủ đầu hoàn hảo của Tống Bạch Dương.
Người ba này của hắn luôn suy tính mọi thứ trước một bước.
"Vậy giờ mẹ sẽ định làm gì?"
Diệp Hồng cười nhạt: "Con hiểu tính ta mà, không lật tung chuyện này thành mớ lộn xộn thì ta không mang họ Diệp."
Nói đoạn, hắn thấy bà xoay chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út tới lui.
"Nếu người định đụng tới anh ta, hãy nói trước với con một tiếng"
Diệp Hồng khó hiểu: "Để làm gì chứ? Ta muốn giữ điều bất ngờ đó đến cuối cùng."
Tống Hạo Kình bỏ tài liệu trong tay qua một bên: "Đôi khi con cũng không thích bất ngờ lắm, nhất là chuyện trong nhà mình.
"Ta sẽ xem xét."
Hắn là đứa con mà bà thương và yêu thích nhất, cho nên như thế nào cũng được.
"Dạo này con học hành ổn không?"
Kỷ Sơ Hạ quan tâm hỏi cậu. Kỷ Diệu thành thật trả lời.
"Rất tốt ạ, con là con mẹ mà."
Nhìn thấy đứa con mình không còn dáng vẻ ủ rũ, cau mày như lúc sáng sớm nay khiến tâm trạng bà tốt hơn trước rất nhiều.
"Hôm qua ông ấy lại đến thăm mẹ đấy, còn nhắc đến chuyện của con nữa.
Trong tay Kỷ Diệu đang gọt hoa quả nghe vậy thì khựng lại giữa chừng. Nhưng trước mặt mẹ thì cậu cố tỏ ra như bình thường, đưa miếng táo đã gọt vỏ qua cho bà.
"Ba nói chuyện gì về con vậy?"
Bà cố gắng nhớ lại: "Nói con học rất tốt, sắp tới sẽ hỗ trợ để con phát triển bản thân hơn nữa"
Như vậy là chưa nói gì về việc cậu sẽ phải đổi qua học kinh tế sao?
Cậu để đĩa hoa quả đã gọt cẩn thận để ở bàn đầu giường bệnh.
"Diệu, con đừng suy nghĩ nhiều, ông ấy nhìn thế thôi nhưng vẫn rất quan tâm chúng ta."
Những việc từ khi cậu vào Tống gia phải chịu đựng mẹ cậu không hề hay biết gì, bà luôn bị Tống Bạch Dương nhồi nhét vào đầu rằng cậu đang sống một cuộc sống rất tốt. Kỷ Diệu biết điều đó, và cậu không có ý định vạch trần nó ra.
"Con biết, ba đối xử với con rất tốt."
Bà nhìn theo hướng cửa sổ đầy nắng, mỉm cười: "Mong là tới lúc đó ta có thể chờ được ngày con trở thành kiến trúc sư, là một người công thành danh toại, như vậy dù ta chết cũng nhắm mắt."
Cậu mím môi: "Mẹ đừng nói điềm gở, không tốt đâu"
"Cũng có tuổi rồi, cũng có tuổi rồi.
Bà biết mình lỡ lời nên nhanh chóng tìm lý do biện hộ. Kỷ Diệu thở dài, cậu nhìn sang bình nước rỗng trên bàn.
"Con ra ngoài lấy nước, mẹ cứ ăn tiếp đi nhé.
"Đi nhanh nhé."
Giống như tìm được lý do chạy trốn vậy, cậu cầm lấy bình thủy tinh rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Đó là mẹ cậu, nhiều lần phải đối diện với bà với những lời nói dối chồng chất làm cậu chống đỡ sắp không nổi rồi.
Chỗ hành lang cậu gặp được y tá nên hỏi họ chỗ lấy nước ở đâu, họ nhiệt tình chỉ chỗ cho cậu. Kỷ Diệu cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng đi qua, chỉ là chưa đi được mấy bước thì thang máy gần đấy đột nhiên mở ra, Tống Hạo Kình không biết từ đâu xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy hắn không hiểu sao cậu cảm thấy chột dạ, còn vô thức đưa tay xuống sờ bụng dưới. Tống Hạo Kinh không nhận ra hành động kì lạ này của cậu, hắn nhìn thấy người cần thấy thì sải bước chậm rãi đi tới.
Hai người ánh mắt giao nhau với những tâm trạng phức tạp.