Mấy ngày gần đây Kỷ Diệu cố gắng tránh mặt Tống Hạo Kình. Khi ở nhà thì cậu chỉ giam mình trong phòng, khi ăn cơm thì ăn xong nhanh trước rồi đi nhanh về phòng mình. Hắn cũng nhận ra thái độ của cậu nhưng không làm được gì.
Hôm nay cậu có tiết học bù trên trường, trùng hợp lại gặp học trưởng Dư ở thư viện khi cậu đến đó mượn sách.
Họ có ngôi lại nói chuyện một lúc.
"Hôm trước em về nhà ổn chứ?"
Nhớ đến cái đêm hôm ấy trong lòng cậu hơi khó chịu, nhưng ngoài mặt chỉ mỉm cười trả lời.
"Hôm đấy uống hơi nhiều rượu, về em có chút đau đầu thôi."
Dư Ân sực nhớ đến chuyện gì đó, lục túi lấy ra một quyển sổ dày đưa cho cậu.
"Đồ án của anh từ năm nhất đó, em có thể xem tham khảo qua."
Cậu nghe vậy thì ánh mắt sáng lên cầm lấy nó.
"Cảm ơn anh, học trưởng."
Dư Ân thấy cậu vui mừng như vớ phải vàng, hai bên tai không biết đã ửng đỏ lúc nào, hơi chút xấu hổ nói.
"Cũng không có gì to tát đâu. Trong này đôi chỗ còn có nhiều sai sót lắm."
"Không sao đâu."
Dư Ân nhớ đến việc quan trọng: "Cuối tuần này sinh nhật anh, em có thể đến không? Chỉ là một bữa tiệc nhỏ có vài người bạn anh thôi."
Kỷ Diệu có chút bất ngờ: "Cho em suy nghĩ đã, nếu được em chắc chắn sẽ tham gia."
"Nếu tham gia được nhớ báo anh, anh gửi địa chỉ cho. Không đi cũng nói để anh còn đỡ mong chờ nha."
"Em sẽ nói."
Cậu cất gọn cuốn sổ đó vào trong túi. Lúc quay qua nhìn Dư Ân, cậu để ý phía sau anh có rất nhiều ánh mắt nhìn đến chỗ họ, hầu như họ đang thì thầm gì đó. Dư Ân cũng nhận thấy sắc mặt cậu đang ngơ ngác, anh thắc mắc quay lại đằng sau nhìn mấy người kia. Tất cả họ vẫn lộ liễu nhìn qua đây.
"Chuyện gì vậy?"_Cậu không hiểu: "Chúng ta có chỗ nào khác người sao?"
Dư Ân chợt nhớ đến tin đồn hôm qua anh vừa nghe từ bạn thân khác khoa, anh khẽ nhíu mày, chần chừ hỏi cậu.
"Em không biết gần đây có tin đồn liên quan đến em à?"
"Liên quan đến em sao?"
Nhìn cách cậu phản ứng là đã hiểu phần nào, anh do dự có nên nói hay không.
"Học trưởng Dư, là chuyện gì vậy? Em muốn biết."
Cậu là nhân vật chính trong lời đồn thổi của họ, nếu không biết gì thì trong lòng khá bứt rứt. Dư Ân nhìn ánh mắt trông đợi của cậu, lựa lời kể lại.
"Có người nói rằng em đang qua lại với Tống Hạo Kình. Cái hôm mà hai bên khoa chúng ta đi ăn uống có người nhìn thấy em và cậu ta cùng đi về với nhau."
Nhìn cách Dư Ân cẩn thận trong lời nói, cậu biết lời đồn không thể đơn giản như vậy, chắc chắn sẽ phóng đại như là ôm ấp, tay nắm tay, thậm chí là hôn nhau không chừng.
Cậu cố gắng nhớ về hôm đấy. Sau khi ra cửa nhà hàng thì nghe thấy tiếng của Tống Hạo Kình ở đằng sau. Bám sau hắn còn có một nữ omega xinh xắn đang cố bắt chuyện cùng. Hắn hình như còn tức giận quát cô nàng đừng theo mình rồi đi đến bên cạnh cậu. Cô nàng có đưa mắt sang nhìn thấy cậu thì không theo nữa.
Chỉ là lúc rời đi khỏi đó cậu luôn cảm thấy có đôi mắt cứ trằn trọc nhìn mình.
Kỷ Diệu không nghĩ đến sẽ có ngày có tin đồn mình cặp kè với Tống Hạo Kình. Vậy bên Tống Hạo Kình đã biết chưa?
Bên Tống Hạo Kinh là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất, vì từ trước đến nay người hắn luôn quen là nữ alpha hoặc omega, nhưng đợt này lại là nam beta.
Buổi sáng ngay khi vừa đến trường, hắn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã có thằng bạn Vương Tuấn không chờ được đến hỏi.
"Hạo Kinh, mày đổi gu người yêu rồi à?"
Tổng Hạo Kình bị làm phiền không vui nhìn qua: "Có gì cứ nói thẳng?"
Cậu ta cũng không vòng vo nữa: "Trong trường đang đồn mày yêu đương với một beta nam."
Hắn mệt mỏi cởi khăn len trên cổ ra: "Nhàm chán, không liên quan đến tao."
"Có người còn chính mắt thấy người đó ra vào biệt thự của mày liên tục, lần trước khoa chúng ta với khoa thiết kế đi ăn có kẻ thấy mày đi cùng người đó nữa. Nghe họ nói uy tín lắm."
Hắn bỏ khăn xuống ngăn bàn, giờ thì hiểu những lời đó đang ám chỉ ai.
"Đó không phải người yêu tao."
Trọng điểm là Tống Hạo Kình không phủ nhận beta nam đó đang sống ở nhà hắn khiến Vương Tuấn càng thêm kinh ngạc.
"Không phải chứ... Thế người đó là bạn tình của mày à? Mày từ khi nào lại..."
Đúng lúc đó thì có tiếng chuông reo vào tiết, giáo viên cũng đã đứng trên bục giảng. Giáo viên môn toán cao cấp này ác vô cùng nên họ không tiếp tục cuộc trò chuyện nữa. Mà thực ra Vương Tuấn muốn tiếp tục dò hỏi nhưng hắn toàn bơ đẹp cậu ta. Đợi mãi đến hết tiết để có thể hỏi nhưng Tống Hạo Kình đã đứng lên rời đi rất nhanh, cậu ta vội thu dọn sách vở chạy ra thì đã không còn thấy người đâu.
Tống Hạo Kình qua tòà nhà đối diện học thêm một tiết nữa mới về. Lúc ra về hắn vẫn bị rất nhiều người chạy đến đưa thư tỏ tình, hắn nói không nhận nhưng họ không biết bỏ cuộc là gì. Còn có một số anh em khác của hắn từ xa thấy hắn muốn chạy đến rủ hắn đi chơi nhưng vì mệt nên hắn quyết định quay đầu đi cửa sau của trường, tránh phải mệt mỏi lôi kéo với bọn họ.
Khuôn viên sau trường rộng rãi vô cùng, vì đang là đông nên cây cối trụi lá hết, khắp nơi đều là tuyết trắng xóa.
Hắn đi được đoạn thì nghe thấy tiếng xích mích ở một góc khuất, nhìn qua thì thấy có ba nữ alpha đang dồn một người vào góc tường. Nếu là trước kia thì ba người kia sẽ là gu của hắn và hắn sẽ tìm mọi cách tán tỉnh đối phương nhưng giờ hắn chỉ muốn về nhà ngủ nên không muốn quan tâm.
"Tránh ra."
Giọng của một người nam ở chỗ đó vang lên.Tống Hạo Kình dừng bước chân lại, qua những hạt tuyết đang rơi, hắn thấy người bị chèn ép kia là Tống Diệu.
Gương mặt cậu vẫn lạnh như băng, không có dáng vẻ gì sợ hãi hay căng thẳng. Cậu thờ ơ cắt ngang kêu bọn họ tránh ra khiến cho những người đó đang chửi bon miệng tức giận đẩy mạnh cậu va phải tường, vai va đập rất mạnh.
Tống Hạo Kình không biết cậu đã làm gì để mấy người kia gây sự với cậu. Hắn cũng không quan tâm, đút tay vào túi áo khoác rời đi.