Vào năm Kỷ Diệu 8 tuổi, cậu được đưa đến Tống gia.
Mẹ cậu đã ngoại tình với Tống Bạch Dương dù biết ông ta có vợ. Khi phát hiện mang thai cậu, bà cố ý dấu nhẹm đi vì sợ sẽ bị yêu cầu phá và Tống phu nhân có thể biết đến sự tồn tại này.
Bà rời xa Tống Bạch Dương, một mình sinh ra và nuôi lớn cậu. Nhưng rồi không lâu sau bà ngã bệnh, không thể tiếp tục nuôi cậu nữa, đã liên lạc lại với Tống Bạch Dương, nói ra tất cả.
Từng là người tình mình yêu nhất, nên Tống Bạch Dương không hề do dự mà nhận lấy trách nhiệm, mang cậu về nhà. Từ đó cậu trở thành đứa con ngoài giá thú của Tống gia - Tống Diệu.
Phải biết rằng, khi nhìn thấy cậu được Tống Bạch Dương dẫn vào nhà, Tống phu nhân đã tức giận đến mức ngất đi, bên cạnh là ánh mắt căm ghét rõ rệt của Tống Hạo Kình, người em cùng cha khác mẹ chỉ kém cậu 2 tháng tuổi.
Kể từ đó, cậu nhận ra địa ngục của mình mới chính thức bắt đầu...
Sống ở Tống gia, tuy nhà lớn hơn rất căn hộ sập xệ trước kia kia, nhưng cuộc sống còn bị chèn ép khắc nghiệt hơn.
Tống Bạch Dương bận rộn suốt ngày, có khi một tháng còn không về nhà, có lẽ ban đầu mang cậu về đây vì tình nghĩa trước kia với mẹ. Ông ta cảm thấy trong lòng ông ta yên tâm, mặc kệ cho cậu vùng vẫy trong chính Tống gia.
Phải nghe theo mọi điều của Tống phu nhân, dù bị bỏ đói, bỏ rét thế nào cũng không được kêu ca. Làm việc mới có cái ăn, lười biếng sẽ bị đối xử thậm tệ hơn.
Tống Hạo Kình thường xuyên bắt nạt cậu. Những trò đùa dai của hắn nhiều lần tưởng như cố ý giết cậu vậy.
Năm cậu 15 tuổi, vào sinh nhật của Tống Hạo Kình, có rất nhiều bạn bè thân thiết của hắn được mời đến. Và Kỷ Diệu vinh dự được làm nô lệ cho bọn chúng sai bảo.
Nếu chỉ chỉ tay năm ngón kêu tới kêu lui còn đỡ, nhưng bọn họ còn đeo còn cổ cậu xích chó, kéo lê khắp viện sau nhà. Cậu im lặng chịu đựng suốt cả quá trình đó, mong sao mọi việc diễn ra nhanh nhanh.
Đến khi được bỏ xích khỏi cổ, ngỡ được giải thoát thì bị ném xuống hồ bơi cạnh đó. Đầu bị ấn dưới nước không cho ngoi lên, cậu giãy dụa trong tuyệt vọng, cào cấu bàn tay đang giữ đầu mình. Điều đó khiến hắn tức giận, Tống Hạo Kình kéo đầu cậu lên, không nhân từ tát thẳng vào mặt cậu mấy cái, rồi lại liên tục ấn lên ấn xuống trong nước.
Nụ cười hả hê của hắn và lũ bạn bè xung quanh khiến cậu rơi vào sợ hãi tột độ. Cậu vùng vẫy, kêu khóc khàn cổ, đổi lại chỉ là những tràng cười sáng khoải.
Đến tận khi Tống Yến - anh trai của Tống Hạo Kình lớn hơn hắn 8 tuổi đi qua thấy cảnh này. Có lẽ sợ xảy ra án mạng thật, Tống gia sẽ thành trò cười cho giới thượng lưu nên ra tay ngăn cản, vớt Kỷ Diệu từ dưới hồ bơi lên.
Tuy vậy, nụ cười đắc chí của Tống Hạo Kình vẫn còn ám ảnh cậu mãi đến hôm nay.
"Đừng tưởng sẽ thoát khỏi tôi dễ dàng như hôm nay, sau này, chúng ta còn nhiều trò hay hơn."
Hắn bỏ lại một câu như vậy, ngoắc tay với đám bạn bỏ đi chơi trò vui khác
Địa ngục của cậu, chưa bao giờ là chấm dứt.
Dù là đứa con ngoài giá thú, Kỷ Diệu vẫn được cho đến trường. Người bên ngoài không biết Tống gia có đứa con riêng này, việc xấu trong nhà họ không muốn tiết lộ ra bên ngoài. Và cậu trở thành người hầu kề cạnh Tống Hạo Kình suốt những những năm học cấp ba.
Sai gì làm đó, chạy vặt mang đồ cho hắn đã là chuyện bình thường. Lâu lâu bị mang ra dạy dỗ như đánh vài trận cũng phải nhẫn nhịn chịu xuống.
Tuy vậy, Kỷ Diệu vẫn có ý thức rằng mình chỉ khi mình sau này có ngành nghề ổn định thì mới có thể thoát khỏi Tống gia, lo được tiền chữa bệnh cho mẹ mình.
Do đó cậu nỗ lực học tập, dù bị mỉa mai nhiều lần là beta thì sẽ chẳng thể làm được gì, cậu cũng để ngoài tai tất cả. Cuối cùng không phụ lòng người, cậu đỗ vào trường thiết kế có tiếng trong nước.
Nỗ lực đó của cậu trong mắt người Tống gia chỉ là bọt nước biển, họ không thèm để ý và cậu cũng không cần họ công nhận.
Tống Hạo Kình được gia đình hướng cho học ngành kinh tế - tài chính ở đại học Phúc Đán. Chính cậu cũng đỗ vào ngành thiết kế và kiến trúc trường này.
Tống phu nhân - Diệp Hồng, mẹ Tống Hạo Kình yêu cầu cậu phải chăm sóc cho con trai yêu quý bà cẩn thận. Nếu làm không tốt, thì mẹ cậu sẽ không được tiếp tục nhận trị liệu.
Nhà chính của Tống gia ở Bắc Kinh, vì để thuận tiện cho việc học, họ mua một biệt thự ở Thượng Hải gần Phúc Đán cho Tống Hạo Kình đi học thuận tiện, và Kỷ Diệu giống như vật đính kèm cho căn nhà vậy.
Căn biệt thự chỉ thuê bảo an và giúp việc dọn dẹp, còn Kỷ Diệu phụ trách việc nấu ăn cho Tống Hạo Kình. Trước khi đến đây, Diệp Hồng đã bắt cậu học nấu mấy món mà Tống Hạo Kình yêu thích.
Bà ta không sợ cậu hạ độc vào thức ăn, vì Tống Hạo Kình chuyện gì đi chăng nữa, tất cả sẽ được đổ hết lên người mẹ cậu. Vậy cho nên cậu phải cung phụng hắn như ông hoàng.
Chỉ cần nhẫn nhịn thêm mấy năm nữa thôi, sau khi tốt nghiệp tìm được việc làm cậu sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi Tống gia. Ngỡ tưởng đây là tận cùng của địa ngục rồi, cho đến khi bi kịch thật sự chỉ bắt đầu khi cậu 18 tuổi.