Chờ Du Triết Hãn đi rồi, Lâm Sơ Dương vội vàng cầm lấy túi thuốc đặt ở tủ đầu giường, tay chân lanh lẹ tiêm cho chính mình một mũi thuốc ức chế, tin tức tố trên người cuối cùng cũng ổn định.
Bỗng nhiên, điện thoại trên bàn vang lên, Lâm Sơ Dương sợ tới mức tay đang cầm ống thuốc ức chế bằng thủy tinh run lên, những mảnh vỡ thủy tinh rơi trên mặt đất không biết tung tích.
Lâm Sơ Dương cũng không rảnh nhặt nó về, tay chân luống cuống vội vàng đem điện thoại bắt máy.
"Uy, Sơ Dương! Cậu hôm nay sao thế này, còn chưa đến công ty, khách hàng đang đợi cậu kìa!" Âm thanh nữ nhân sốt ruột từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến.
Lâm Sơ Dương dùng bả vai cùng đầu kẹp điện thoại trên vai, tay thì thu thập những mãnh vỡ thủy tinh, miệng thì nói xin lỗi: "Xin lỗi, a tỷ, em ngủ quên, tỷ trước giúp em ứng phó một chút, em lập tức tới ngay, lần sau mời tỷ ăn cơm!"
"Được rồi được rồi, ăn cơm thì miễn, tỷ cần bữa cơm kia của cậu vậy sao? Tỷ đây giúp cậu ứng phó, mau mau tới đây đi!" A tỷ nhíu nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới tiểu tử Lâm Sơ Dương này đáng tin cậy như vậy cũng có một ngày đi làm trễ.
"Được, em lập tức tới liền, cảm ơn tỷ!"
Lâm Sơ Dương tắt điện thoại, chạy như bay xuống lầu, lại phát hiện ở đây là một khu dân cư, cậu xoa xoa giữa mày, nhanh chóng tìm được địa điểm bảo an, sau khi dẫn cậu rời khỏi đây, cậu bắt taxi nhanh chóng đến "Chiến trường".
Cầu mong khách hàng lần này thật cảm thông cho cậu, nếu không Lâm Sơ Dương sợ là phải bị đối phương mắng 300 hiệp mới bằng lòng bỏ qua.
Nhớ tới lần đầu tiên chính mình gặp được vị khách hàng kia, bởi vì chính mình đã đánh sai một chữ, đã bị mắng hơn mười phút, lời nói ác liệt gì đều nói ra, còn không bỏ qua, một hai phải bắt cậu nhận lỗi ngay trước mặt mọi người, rốt cuộc người này nghĩ mình là ai.
Nghĩ vậy Lâm Sơ Dương lại nhịn không được ở trong lòng mắng Du Triết Hãn một trận, nếu không phải tại hắn buổi sáng hôm nay phát bệnh thần kinh, cậu như thế nào sẽ đến trễ! Du Triết Hãn là Boss không sợ đến trễ, nhưng cậu chỉ là người làm công nhỏ yếu bất lực hèn mọn mà thôi.
Đến nỗi bị người khác chửi cậu đây chửi lại cũng không được......
Thời điểm xuống lầu mắng một lần, thời điểm rời khỏi khu dân cư mắng một lần, lên taxi mắng một lần......
A, cho nên vị đại lão nào đó bị mắng, ngày hắt xì mười mấy cái, thiếu chút nữa tưởng mình bị cảm.
Khi gải quyết xong án kiện của khách hàng đã là giữa trưa, Lâm Sơ Dương sờ sờ cái bụng đói bẹp của mình, vì gấp trở về công ty mà bữa sáng cũng chưa kịp ăn, cho nên Lâm Sơ Dương quyết định phải tận lực cống hiến năng lượng cho chính mình, đi ăn một bữa lớn.
Lâm Sơ Dương đang lúc thu thập tài liệu, chiếc điện thoại run run lại chỗ cậu, trên màn hình xuất hiện tên Cố Khuynh.
Để giải quyết án kiện thuận tiện hơn hai người bọn họ đã trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, khi đó ánh mắt Du Triết Hãn nhìn cậu giống như muốn đem cậu chém thành từng mảnh.
"Alo, Cố Khuynh? Có chuyện gì sao?"
Cố Khuynh bên đầu dây điện thoại xoa xoa cái mũi, "Cái kia, tôi mời cậu ăn bữa cơm, coi như là quà cảm ơn cậu."
"Cố Khuynh, khách khí như vậy làm gì, lúc trước nếu không phải cậu giúp tôi cởi trói, tôi sao có thể thành công mà chạy thoát, bữa cơm này liền cho tôi tạ lễ, chúng ta liền huề nhau đi."
Lâm Sơ Dương hồi tưởng lần đó Du Triết Hãn bắt cóc cậu, nhờ có Cố Khuynh, bằng không cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Chính là, tôi thật vất vả mới có thời gian, thật không thể lãng phí, cậu coi như bồi tôi đi, được không!" Cố Khuynh làm nũng nói.
Đối mặt với Cố Khuynh làm nũng, Lâm Sơ Dương không hề có sức mà chống cự, nghĩ nghĩ thời gian cũng không còn nhiều liền đáp ứng.
Cậu nhìn màn hình trò chuyện kết thúc, cười khổ, thân là Omega cậu cư nhiên không chống cự được một Omega khác làm nũng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết dùng tâm tình gì để hình dung.
Lâm Sơ Dương lái xe đi tới địa chỉ khách sạn mà Cố Khuynh đã gửi cho cậu, nơi đây tuy rằng không lớn, nhưng trang trí rất kính đáo theo phong cách cổ hơn nữa mấu chốt là cảnh vật chung quanh thật an tĩnh.
Người phục vụ đưa Lâm Sơ Dương tới vị trí Cố Khuynh đã đặt trước, Cố Khuynh đã đến rồi, trên bàn toàn các kiểu món ăn mùi hương đều thơm ngào ngạt.
"Ân, không biết cậu thích ăn cái gì, trước tùy tiện gọi từng món, cậu ăn thử trước xem nếu không hợp thì lại gọi thêm." Cố Khuynh cười tủm tỉm nhìn cậu, đôi mắt chớp chớp.
Lâm Sơ Dương đem đồ vật nhìn đến chảy nước miếng, "Không có việc gì, tôi không kén ăn."
Ăn xong một bữa cơm, bọn họ hàn huyên rất nhiều, thời gian trò chuyện lẫn nhau cũng dần quen thuộc.
Cố Khuynh bởi vì buổi chiều còn có công việc liền rời đi trước, cậu ngồi một lát cũng sẽ đến công ty, chuẩn bị công việc cho buổi chiều.
Trở lại văn phòng mở cửa ra, liền nhìn thấy một vị khách không mời mà đến hắn đang ngồi ở vị làm việc của cậu, lật xem văn kiện cậu đặt ở trên bàn.
Thấy cửa mở, người ngồi ở vị trí làm việc của cậu đang cuối đầu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
"Nha, Du tổng, như thế nào lại có thời gian đến nơi này của tôi, không biết Du tổng đại giá quang lâm đến đây là có chuyện gì đi?"
Lâm Sơ Dương lạnh mặt, nếu không phải bởi vì hắn, buổi sáng cậu sẽ không đến trễ, làm thiếu chút nữa liền bị bắt viết kiểm điểm.
Du Triết Hãn không nói lời nào, đứng lên, đi đến trước mặt cậu, từ trong túi áo lấy ra một đồ vật trong suốt.
Cậu vừa nhìn thấy, này không phải ống thuốc ức chế buổi sáng cậu tiêm sao, mảnh vỡ thủy tinh đánh rơi xuống sàn sao?
Lâm Sơ Dương khóe miệng run run, thấy Du Triết Hãn không nói gì, cậu dứt khoát cũng không nói, địch bất động ta bất động, xem ai chịu không nổi!
"Đây là cái gì, tôi không cần phải giải thích đi. Phòng cho khách nhà tôi cũng chỉ có cậu từng đi vào, thứ này là của tiểu tình nhân kia của cậu?" Du Triết Hãn lạnh lùng nói.
Tiểu...... Tiểu tình nhân???
Đó là ai?
Du Triết Hãn thấy cậu không nói lời nào cho rằng chính mình nói đúng rồi, " Tôi hỏi cậu người buổi sáng nay là ai, cậu dám nói không quen biết, như thế nào, Lâm luật sư không tự tin, sợ ta đoạt tiểu tình nhân của cậu?"
"Nếu tôi nói tôi cũng không biết anh tin sao?" Lâm Sơ Dương xoa xoa thái dương không ngừng nảy lên, trên mặt giả vờ ra vẻ mờ mịt, hai mắt không chút nào tránh né đôi mắt phượng của đối phương.
Nhìn bộ dáng Lâm Sơ Dương mờ mịt đầy mặt, hắn nhíu nhíu mày, chẳng lẽ cậu thật sự không quen biết?
"Nên không phải là cậu đi?" Du Triết Hãn ngữ ra kinh người, Lâm Sơ Dương sợ tới mức cho rằng việc này đã qua rồi đang muốn uống nước an ủi tâm hồn mình lại bị sặc.
"Phốc, khụ khụ, khụ......"
Lâm Sơ Dương bị sặc đến vẻ mặt đỏ bừng, tựa như quả cà chua vừa mới hái từ trên cây xuống.
"Tôi có thể nói là anh đang khiêu khích thân thể beta tôn nghiêm của tôi nhỉ?" Lâm Sơ Dương khí lực nghẹn ở yết hầu, làm bộ ra vẻ mặt đứng đắn hỏi.
Bất quá, Du Triết Hãn hiển nhiên không ăn nổi vẻ mặt này của cậu.
Du Triết Hãn hướng Lâm Sơ Dương đi đến, cậu lui một bước về phía sau, cho đến khi phía sau lưng đụng phải tường lạnh.
Cậu thấy bên cạnh có thể đi, lại bị Du Triết Hãn tay chống tường, một chân nhét vào giữa hai đùi cậu, cơ thể hơi hơi tiến lên, đem cậu khóa giữa không gian bức tường và cơ thể hắn, không thể động đậy.
"Anh, anh muốn làm gì!" Lâm Sơ Dương nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ nhìn Du Triết Hãn sắp áp đến trên người cậu, run giọng nói.
Du Triết Hãn cái mũi cao thẳng kề sát ở phần cổ cậu ngửi, trên người phóng thích tin tức tố hương vị champagne thuộc về hắn, đem nó vây quanh cậu.
Tuy rằng đã tiêm thuốc ức chế nhưng thân thể vẫn sẽ chịu ảnh hưởng từ Alpha, bất quá không đến mức giống Omega khác mất đi sự khống chế như vậy.
Du Triết Hãn nhíu nhíu mày, nhìn người trước ngực trên trán chỉ ra mồ hôi, cũng không có phản ứng gì khác.
Chẳng lẽ thật sự là hắn nghĩ sai rồi?
Trong quá trình hắn suy nghĩ, không khống chế tốt tin tức tố chính mình.
Một cổ tin tức tố bỗng nhiên hướng Lâm Sơ Dương đánh úp*, thiếu chút nữa làm đầu gối cậu mềm nhũn, thân thể cũng bắt đầu hơi hơi nóng lên.
⋇Tiếp cận và tấn công một cách bất ngờ làm cho đối phương không kịp trở tay.
Cậu nhìn thoáng qua Du Triết Hãn lâm vào trầm tư vô tình phóng ra tin tức tố, cắn chặt răng, há mồm cắn một ngụm ở trên vai hắn.
"Ân...... Tê!"
Hai đầu răng nanh đâm thủng làn da Du Triết Hãn, khiến cho hắn từ trầm tư lại phục hồi tinh thần.
Du Triết Hãn thu hồi tin tức tố, nhìn người đang cắn ở bả vai hắn còn không có ý định dừng lại, hắn bấm trên ngón tay Lâm Sơ Dương một chút, Lâm Sơ Dương đau mới chịu buông miệng.