Ảo tưởng ra một hắn không hình hài dáng vẻ thì làm sao có thể ôm đứa nhỏ được.
Một khi người bị mắc chứng bệnh này, chỉ biết ảo tưởng ra lý do ngụy biện cho chỗ không hợp lý, mà lý do đó chính là ba ba không thương và không muốn ôm con.
Lúc đó em ấy rốt cuộc đã chịu bao nhiêu ủy khuất, sau khi sinh ra đứa bé, ba ba chưa bao giờ nguyện ý ôm con.
Có lẽ là ghét bỏ, có lẽ căn bản là không yêu thương.
Nhưng mà làm sao hắn lại có thể không thương cho được? Bởi vì đây là kết tinh tình yêu của hắn và Omega mà hắn yêu nhất.
Trách không được từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền cảm thấy bé con này rất đáng yêu, chọc người yêu mến rất nhiều, giống như cục bông mềm mại cọ vào lòng hắn.
Chung Quyền cùng ôm lấy Hà Nhan và bé cưng: "Anh dĩ nhiên thích Nhị Nguyệt, bé cưng là con của anh, người anh muốn yêu thương chăm sóc cả đời, chỉ có duy nhất hai người thôi."
Hà Nhan lau nước mắt, Nhị Nguyệt cũng bị hắn nháo đến khóc lên rồi, người yêu và con của hắn trốn trong lòng ngực hắn khóc đến thương tâm, Chung Quyền luống cuống tay chân, chỉ kém chút nữa cũng muốn khóc theo luôn.
Thật vất vả dỗ dành hai người trong lòng xong, Chung Quyền lẽo đẽo theo Hà Nhan đi vào phòng bếp, bưng đồ ăn ra bàn.
Có xương sườn, có cá, đều là những món mà thời điểm Chung Quyền vẫn còn là Hà Bạch luyến tiếc ăn, hắn chỉ muốn để dành lại cho người hắn yêu.
Hà Nhan ngồi ở bên cạnh bàn, đưa bát cơm cho Chung Quyền, cậu gắp xương sườn cho hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Chung Quyền từng ngụm đem cơm nuốt xuống, thẳng đến khi trong bát trống trơn.
Hà Nhan sửng sốt, hồi lâu mới nói: "Bình thường em có năng nỉ mấy cũng không thấy anh ăn chút gì, là hôm nay đi làm mệt sao?"
Chung Quyền buông chiếc đũa xuống, đem bàn tay hắn nắm lấy tay Hà Nhan: "Về sau em nấu cái gì anh cũng ăn hết, hoặc là anh nấu cho em ăn, có được không?"
Hà Nhan đứng dậy gom chén đũa lại, một lúc sau vừa cười vừa lắc đầu: "Sao anh có thể nấu cơm?"
Chung Quyền: "Vì sao lại không thể."
Hà Nhan bị hắn hỏi như vậy, một lát sau thậm chí cũng không biết vì sao lại không thể.
Chung Quyền phát hiện sau khi hỏi xong trên mặt Hà Nhan xuất hiện biểu tình hoảng hốt, hắn không nói gì mà chỉ đứng dậy bắt lấy tay cậu, cười nói: "Để anh làm cho."
Hắn đem chén đũa trong tay Hà Nhan cầm lấy, đi vào nhà bếp rửa sạch.
Chờ tới khi hắn đi ra, thấy người yêu của hắn đang ôm em bé, cho bé bú sữa.
Chung Quyền thấy xong liền cứng rồi, Hà Nhan ngẩng đầu nhìn hắn cười cười: "Nhị Nguyệt đói bụng."
Chung Quyền đi qua ngồi bên cạnh cậu, nghe thấy vị thạch lưu hương như có như không, nuốt nước miếng: "Nhị Nguyệt đã lớn rồi còn bú sữa, như vậy không tốt lắm."
Hà Nhan kinh ngạc nhìn hắn: "Nhị Nguyệt mới hơn một tuổi thôi mà."
Chung Quyền: "Nên cai sữa."
Nhị Nguyệt giống như nghe hiểu, ôm lấy bầu sữa thơm mát của nàng, uống đến càng hung hăng, cắn Hà Nhan đến phát đau.
Chung Quyền thấy Hà Nhan nhíu mày, xoa xoa đầu con gái: "Không được bắt nạt ba ba con."
Nhị Nguyệt buông lỏng miệng, nãi thanh nãi khí nói: "Con ghét thơm thơm."
Hà Nhan nghi hoặc nói: "Ba ba không phải thơm thơm, anh ấy cũng là ba ba con."
Nhị Nguyệt: "Thơm thơm!"
Chung Quyền chột dạ mà nói: "Thơm thơm thì thơm thơm, không gọi ba cũng không sao."
Không nghĩ tới Hà Nhan lại rất nghiêm túc, thậm chí không cho Nhị Nguyệt uống sữa nữa, đem neinei hồng hồng từ trong miệng bé dứt khoát lấy ra: "Kêu ba ba."
Nhị Nguyệt liền mếu máo.
Chung Quyền thấy nàng như vậy nhẹ giọng dỗ dành: "Không khóc không khóc, gọi là gì cũng được, Nhị Nguyệt ngoan nhất, đừng khóc được không con"
Buổi tối sau khi tắm xong, Nhị Nguyệt được đặt trong xe nôi, Hà Nhan dỗ nàng ngủ rồi.
Hà Nhan mặc áo ngủ trở về giường, cậu thấy trượng phu của mình đang nhìn giường ngủ đến phát ngốc.
Hà Nhan đi qua hỏi hắn có chuyện gì sao.
Chung Quyền nhìn trên giường toàn là quần áo hắn, không nói một lời.
Hà Nhan cũng nhìn thấy mấy bộ quần áo trên đó, nhẹ nhàng cất giọng: "Trên giường sao lại bừa bộn như vậy được chứ? Em nhớ rõ buổi sáng đã xếp gọn gàng rồi mà."
Chung Quyền dĩ nhiên biết vì sao trên giường lại loạn như vậy, đó là bởi vì Omega của hắn khi không có hắn bên cạnh đã dựng nên để bảo hộ chính mình.
Đó là hành vi bịa đặt hắn vẫn còn ở bên cạnh cậu theo bản năng.
Hà Nhan khom lưng thu thập những món quần áo đó, lại bị Chung Quyền từ phía sau ôm lấy.
Từ tai đến tuyến thể đều được nhẹ nhàng hôn qua.
Đặc biệt là tuyến thể, thời điểm được hôn qua tuyến thể cả người Hà Nhan trở nên cứng nhắc.
Hà Nhan nghe thấy Alpha của cậu nói.
Đánh dấu anh vĩnh viễn.
Được không?
Đánh dấu là một quá trình tàn nhẫn chiếm giữ và thuần phục.
Chuyện đánh dấu là một chuyện hết sự quan trọng, những người đánh dấu nhau đồng nghĩa phải ở bên nhau suốt đời suốt kiếp.
Kỳ thật Omega cũng có thể đánh dấu Alpha, nhưng vấn đề này trong xã hội vẫn còn chưa được chấp nhận.
Làm Alpha đương nhiên không muốn khuất cư nhân hạ, trừ bỏ bản năng cường đại không muốn bị ai khống chế, điều quan trọng hơn nữa là ánh nhìn của xã hội.
Một Omega lại đánh dấu Alpha, Alpha đó đương nhiên sẽ bị người ta nói là yếu đuối vô năng.
Vì thế rất ít Alpha chấp nhận chuyện bị một Omega đánh dấu, đặc biệt là Alpha có địa vị và đỉnh cấp cao.
Cho nên thông thường đều là Alpha đánh dấu Omega.
Chung Quyền ôm Hà Nhan vào lòng, nhưng lại không cắn xuống cần cổ mãnh khảnh trắng nõn kia, mà hắn đem người xoay lại, bản thân thì quay người đi, lộ ra tuyến thể của Alpha.
Tuyến thể của Alpha được che dấu rất sâu, sức chịu đựng cũng kém hớn so với Omega, bởi vậy thời điểm tuyến thể bị cắn nát, cũng sẽ đau đớn hơn Omega gấp mười lần.
Hà Nhan cho rằng trượng phu muốn đánh dấu cậu, nhưng lại không nghĩ tới trượng phu yêu cầu cậu đánh dấu hắn.
Hà Nhan theo bản năng cự tuyệt: "Không thể! Như vậy không tốt."
Cậu chỉ là một Omega nhỏ bé thành thật, chuyện vượt rào như vậy tuy rằng làm cậu rất cảm động, nhưng cậu càng lo lắng hơn từ nay về sau khi trượng phu của cậu đi ra ngoài, sẽ càng bị người đời gièm pha đàm tiếu.
Vốn dĩ đầu óc có chút ngây ngốc nên bị người ta coi thường rồi.
Nếu nhìn thấy trên người hắn còn bị Omega đánh dấu, chẳng phải là càng bị khi dễ đến chết sao.
Hà Nhan không muốn, Chung Quyền liền dỗ cậu: "Không có gì đâu, chỉ cần em cắn một cái, rất nhanh là xong rồi."
Hà Nhan sờ sờ phía sau cổ Chung Quyền, nơi đó thật sự quá nhạy cảm, chỉ nhẹ nhàng chạm vào cũng làm cho hắn cả người không khỏe.
Hắn cưỡng chế bản năng phản kháng của mình, quay đầu nhìn Hà Nhan: "Em không muốn anh sao?"
Chân tay Hà Nhan luống cuống, cậu cảm thấy hiện tại Chung Quyền làm cậu chống đỡ không nổi nữa rồi.
Rõ ràng lúc trước không phải như thế, khi đó mọi chuyện trước sau đều nghe theo cậu cơ mà.
Hà Nhan giống như trước đây dỗ hắn: "Anh có biết không, sẽ rất đau đó, ra cửa cũng sẽ bị người khác khinh thường, còn rất khó chịu nữa."
Cậu cầm tay của Chung Quyền, đặt ở trên cổ mình: "Nhưng đổi lại là em thì không sao cả, anh có thể đánh dấu em, em không đau."
Chung Quyền nhìn cậu thật sâu, đột nhiên đem tay từ cổ dời đi, ấn ở bụng: "Em đã vì anh mà đau rất nhiều."
Bụng nhỏ của Hà Nhan được Chung Quyền nhẹ nhàng chạm vào.
Cậu sinh non, bụng bị mổ để lấy đứa nhỏ, trên bụng nhỏ còn có một vết sẹo rất dài.
Chung Quyền duỗi tay ôm lấy cậu:"Muốn em đánh dấu anh, cũng muốn em để lại sẹo ở trên người anh."
Hà Nhan xoay lại ôm hắn: "Vì sao phải làm như vậy?"
Chung Quyền hôn thái dương cậu: "Như vậy em sẽ không bao giờ lạc mất anh nữa"
"Anh vĩnh viễn là của em."
Hà Nhan: "Nói bậy bạ cái gì đó, em làm sao có thể không cần anh."
Ánh mắt Chung Quyền lộ ra một chút u buồn cùng bất an: "Tóm lại, em cắn anh một cái phải chịu trách nhiệm với anh cả đời, từ nay về sau, dù anh có không giống với hiện tại, cũng không phải Hà Bạch trong lòng em, trên người anh bị đánh dấu, em không thể bỏ rơi anh."
Hà Nhan có điểm nghe không hiểu: "Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"
Chung Quyền: "Hà Nhan, anh thật sự đem hết thảy đều giao cho em, em không thể không cần anh."
***
Tin tức Thái tử gia bị Omega đánh dấu giống như một cơn gió lan rộng khắp office building.
Bọn họ nói Thái Tử gia chắc hẳn rất yêu Omega của mình, đối với Omega của mình bảo hộ cực kì, hắn áp chế đến gần như không ai có thể ngửi ra được hương vị tin tức tố Omega của hắn.
Thời điểm Hà Nhan đi làm, cảm thấy có chút thất thần, trong lòng rất lo lắng cho Alpha của mình đang ở nhà.
Cậu biết Omega sau khi bị đánh dấu thân thể sẽ suy yếu một đoạn thời gian, không biết Alpha sẽ thế nào.
Buổi sáng khi Hà Bạch đưa cậu ra cửa, môi hắn có chút tái nhợt, nhưng ngược lại tinh thần thì rất tốt.
So với khuôn mặt suy yếu của Hà Bạch, Hà Nhan còn có chút mệt mỏi hơn, tối hôm qua cậu bị Hà Bạch lăn lộn cả đêm, nhiều lần còn bắn vào khoang sinh sản của cậu.
Cũng may không phải là kỳ phát tình, hẳn là không dễ mang thai như vậy.
Hà Nhan sau khi nghe được Chung Quyền cũng bị đánh dấu, trong lòng có điểm kinh ngạc.
Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, thậm chí cảm thấy nhẹ nhõm mà thở dài một hơi.
Thái Tử gia nguyện ý bị Omega của mình đánh dấu, xem ra hắn thật sự rất yêu vị Omega kia.
Vậy mà trước kia cậu cho rằng thái tử gia có ý tứ gì đó với cậu, bất quá chỉ là ảo giác.
Chẳng lẽ...... Thái Tử gia đã tìm được Hà Nhan của mình rồi sao?
Lúc này lão bản kêu cậu đi lên lầu mở họp, Thái Tử gia vẫn như cũ ngồi ở vị trí trung tâm.
Thần sắc hắn tự nhiên, đối với những ánh mắt nhìn trộm mình cũng không quan tâm, thoạt nhìn cường đại cực kỳ.
Quả thật cũng không ai dám xem thường hắn.
Coi như có người đánh giá hắn đi chăng nữa, cũng không dám biểu hiện trước mặt hắn.
Hà Nhan giúp lão bản sửa sang lại văn kiện, cảm giác được Thái Tử gia như có như không mà nhìn cậu.
- --------------
Lăn qua lăn lại cầu mọi người cmt+bắn sao chíu chíu?