Liên Thanh chịu thua một Thời Niên như vậy.
Rõ ràng một giây trước còn mặt lạnh một giây sau cậu đã ghẹo bạn rồi.
Lúc mặt lạnh cậu từ chối người xa tít, giống như bạn nhìn cậu lâu một xíu cũng làm bẩn cậu, nhưng đảo mắt cậu lại duỗi thân móng vuốt khiêu khích bạn.
Trước kia hành động này của Thời Niên tập trung nhiều ở ngôn ngữ, ví như bị bệnh trên giường khách sạn, ví như trong căn phòng như cái hộp quẹt của cậu...
Nhưng hôm nay, cậu không duỗi móng vuốt để ghẹo, cũng không phải dùng miệng để tán, cậu liếm mấy cái trong lòng bàn tay mình.
Đứng trước mặt cậu chính là bạn thân từ nhỏ của cậu, bạn học của cậu, bạn của cậu, một alpha cao lớn.
Mà cậu bị một alpha như mình che miệng, cách một bàn tay, dùng đầu lưỡi lấy lòng mình...
Phắc, đồi tồi ỷ đang say mà ghẹo người ta!
Trong lòng Liên Thanh đem tất cả những câu thô tục tặng cho Thời Niên.
Rất may hôm nay trời tương đối lạnh, Liên Thanh mặc áo khoác, hắn chuyển mông rồi dùng vạt áo khoác che lại vị trí lúng túng.
Thời Niên rõ ràng đang say, mặt cậu đỏ bừng, cậu nhìn chằm chằm Liên Thanh, khiến Liên Thanh chột dạ.
"Anh ——" Thời Niên đưa ngón tay chỉ Liên Thanh nói, "Anh không ổn."
"Cậu, cậu, mới không ổn!" Mặt Liên Thanh cũng đã đỏ lúc hắn cương rồi, cũng may say rượu là vỏ bọc tự nhiên, hắn vội vàng siết chặt áo khoác, sợ Thời Niên nhìn ra đầu mối.
Bây giờ Liên Thanh một chút cũng không muốn đưa Thời Niên về nhà.
Nhưng mặc dù não hắn không muốn, cơ thể thì rất muốn.
"Biểu cảm của anh cứ len la lén lút..." Thời Niên đỏ mặt híp mắt nói, "Có anh có mấy người bạn chịc —— "
Liên Thanh nhanh như chớp nhét một miếng cật vào miệng Thời Niên, bởi vì chỉ toàn nói chuyện không ăn gì, cật đã sớm nguội, Thời Niên cắn miếng cật nguội, khuôn mặt lập tức nhăn lại, cậu nói buồn nôn quá Liên Thanh, cật của anh sao buồn nôn vậy.
Bây giờ cơ thể của Liên Thanh cũng không muốn.
Khương Hoán đứng bên cạnh quả thực không nhìn nổi hai con sâu rượu ở đây chơi trò lừa con nít, hắn kêu Thời Niên ngồi tại chỗ chờ mình, đừng chạy lung tung, bây giờ hắn đi lấy xe, lập tức quay lại.
Thời Niên ngớ ra khăng khăng nói không, chân mọc trên người cậu, cậu muốn đi thì đi.
Nói xong còn ợ một cái.
Khương Hoán không muốn nói với cậu nữa, hắn nói với chủ quán một tiếng, kêu ông trông Thời Niên, đừng để Thời Niên đi một mình, những người khác không cần phải để ý đến, thích đi thì đi, hắn lấy xe tới đây, chỉ tầm năm phút thôi.
Chủ quán tất nhiên đồng ý kêu Khương Hoán yên tâm, có ông ở đây, Thời Niên không chạy đi đâu được.
Khương Hoán nhìn Thời Niên đang nấc, cùng với alpha ngồi bên cạnh cậu ánh mắt cũng có chút tan rã, với cả Diệu An nằm trên bàn ngủ không biết trời trăng, ai lại nghĩ ra đây chẳng qua là chuyện của sáu chai bia thôi chứ.
Khương Hoán thở dài, xoay người đi lấy xe, hắn vừa đi hai bước đã dừng lại, hắn xoay người lại nhìn, suy nghĩ, vẫn quay lại, sau đó cởi áo khoác của mình đắp lên người Diệu An.
Đã cuối thu, Thời Niên và alpha đó đều mặc áo khoác và áo gió, chỉ có Diệu An chỉ mặc đồ vest ôm người, bên trong cũng chỉ có một cái áo sơ mi, hơn nữa anh lại đang ngủ say, gió đêm tùy tiện thổi, cơ thể có khỏe mạnh cũng sẽ bị bệnh.
Khương Hoán lái xe tà tà tới nơi, hắn định đưa Thời Niên về nhà, còn như hai người kia, alpha đó mặc dù say nhưng vẫn còn tỉnh táo, để bọn họ tự nghĩ biện pháp trở về là được, hoặc là mình giúp bọn họ gọi xe, kêu tài xế đưa bọn họ về nhà.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là alpha đó còn tỉnh.
Chẳng qua chỉ đi qua năm phút thôi, Khương Hoán gặp lại ba người, chính là cảnh ba người cũng nằm trên bàn.
Khương Hoán không nhịn được mắng một câu chửi tục quốc dân, hắn lay từng người một, không ai tỉnh.
Chẳng qua chỉ năm phút mà thôi, tiêm thuốc tê triệt sản cho mèo cũng không nhanh như vậy, Khương Hoán đột nhiên hối hận khi ra ngoài ăn khuya, chưa ăn được gì không nói, còn chăm ba con sâu rượu.
Vốn dĩ hắn muốn đưa Thời Niên đi, nói không chừng còn có thể tạo chút tình cảm.
Hôm đó hắn về nhà nghĩ lại, cảm thấy Thời Niên nói đúng, mình tùy tiện nói thích, là vì mình thật sự thích cậu từ rất lâu, nhưng chuyện này Thời Niên lạii không biết.
Thời Niên nói thích cậu thì theo đuổi cậu, nhưng Khương Hoán không biết theo đuổi làm sao.
Thật ra gần đây hắn đều đang suy nghĩ chuyện này, phải hẹn cậu ăn cơm đúng không, hay là phải rủ cậu đi xem phim, hoặc phải tặng quà cho cậu nhỉ, hay là phải như thế nào?
Tại sao trong bài thi không dạy những thứ này, tại sao ba mẹ cũng không dạy những thứ này, bọn họ chỉ nói lúc đi học phải học thật giỏi đừng có yêu đương, sau đó lúc tốt nghiệp thì hỏi khi nào con kết hôn.
Khương Hoán hết cách, chỉ có thể nhờ chủ quán giúp đỡ đem ba con sâu rượu này lên xe mình, ở trên xe Khương Hoán định đánh thức bọn họ, nhưng không thành công.
Hắn không gọi tỉnh bất kỳ một ai, cũng không hỏi được địa chỉ của ai.
Cuối cùng chỉ có thể kéo ba người về cửa hàng trong sự hối tiếc.
Ba mẹ đã về nhà từ lâu, Khương Hoán bình thường đều ở lại cửa hàng trông coi, phía sau sảnh tiếp khách có một căn phòng nhỏ dùng để chứa đồ lặt vặt, Khương Hoán ngủ ở đó.
Hắn dùng hết sức lực đặt lên Thời Niên sô pha, sô pha còn lại là của alpha đó, cuối cùng còn lại Diệu An, Khương Hoán không biết nên đặt ở đâu.
Hơn nữa bọn họ cũng không có gì để đắp, trong cửa hàng chỉ có một cái chăn.
Khương Hoán nghĩ không bằng dứt khoát về nhà lấy đồ tới, dù sao cũng gần.
Vì vậy hắn bật điều hòa lên rồi lại lái xe đi, chở Diệu An đang ngủ say phía sau về nhà.
Khương Hoán nhanh chóng lên lầu lấy chăn các kiểu lên xe, hắn để đồ lên ghế phó lái, sau đó phát hiện Diệu An đã tỉnh.
"Đây là đâu?" Diệu An mắt lim dim buồn ngủ hỏi.
"Trên xe." Khương Hoán ngồi vào ghế điều khiển khởi động xe, "Anh uống say."
"Ồ." Mí mắt của Diệu An lại bắt đầu đánh nhau, "Những người khác đâu?"
"Đang ngủ."
"Ồ." Diệu An phát hiện trên người mình có thêm một cái áo khác bóng chày, anh theo bản năng ngửi thử, lại có thể ngửi được mùi cỏ vetiver thoang thoảng.
"Cậu dùng nước hoa à?" Diệu An lại hít sâu vài hơi, giống như một kẻ simp chúa.
"Không cần." Khương Hoán thông qua kính chiếu hậu nhìn Diệu An ôm mình áo khoác, cảm thấy có hơi kỳ, nhưng kỳ chỗ nào lại không nói ra được.
"Vậy trong xe cậu nhất định có để tinh dầu cỏ vetiver cái kiểu... Mùi rất thơm, làm tôi lại buồn ngủ..." Diệu An vừa nói vừa ngáp.
Tinh dầu cỏ vetiver có tác dụng an thần rất mạnh, thời gian đầu trị bệnh, trung tâm điều trị cho anh không ít, bây giờ anh ngửi được mùi này sẽ cảm thấy rất thoải mái, rất bình yên, rất buồn ngủ...
Lúc Khương Hoán dừng xe, phát hiện Diệu An lại ngủ, trong ngực ôm áo khoác của hắn.
Hắn hạ kính xe, để mùi bay bớt, alpha tên Diệu An này hình như rất không giỏi khống chế pheromone của mình, trong xe đều là mùi hoa lan trắng của anh, hòa lẫn mùi rượu, ẩm ướt thêm thối nát.
Hắn xuống xe đem thảm và chăn đi vào trước.
Nhưng lúc mở cửa, hắn phát hiện một cái sô pha đã trống, mà trên một sô pha khác có hai người đang chen chúc, đắp một cái chăn.