Tối nay Diệu An không uống say, anh và Liên Thanh không coi ai ra gì nói về chuyện của Tùng Sơn hồi lâu, rất khớp với câu kia của Liên Thanh "Thật sự không coi mình là người ngoài.", ít nhất Diệu An không xem Thời Niên là người ngoài, dĩ nhiên cũng có thể là cảm thấy Tùng Sơn là một người không quan trọng, Thời Niên cũng vậy, cho nên dĩ nhiên có thể xem đây là một người không quan trọng nói về một người không quan trọng khác.
Thời Niên ở bên cạnh vừa uống bia vừa nghe bọn họ nói chuyện, tới tới lui lui nghe chuyện này chuyện kia, đại khái là Tùng Sơn nói muốn chia tay, Diệu An đồng ý, hai người chắc là không có tình cảm, chỉ vì thỏa mãn nhu cầu mới hẹn hò với nhau, ừ, chuyện này không khác mình với Liên Thanh cho lắm, chỉ là quan hệ của Tùng Sơn với Diệu An Liên Thanh chắc là phức tạp hơn một chút, nhà hàng Thời Niên từng tới là do Diệu An và Liên Thanh giúp Tùng Sơn mở, cụ thể tại sao giúp hắn, hai người này cũng không có đề cập, chỉ nói nhà hàng vẫn cho Tùng Sơn, còn như phòng thử rượu của lầu hai lầu mấy ngày tới Liên Thanh tìm người chuyển đi.
Nói tới đây, Diệu An cụp mắt nghĩ rồi lại nói: "Cậu tìm người đi là được, hoặc là tôi tìm người cũng được, cậu đừng ra mặt."
"Sao vậy? Cậu còn sợ anh ta mắng tôi sao?" Liên Thanh vừa nói vừa cầm cái ly không đặt trước mặt Thời Niên, ý bảo Thời Niên rót bia.
"Anh ta có ghét tôi đi nữa cũng không thể xả cơn bực tức về cậu lên đầu tôi, huống chi cậu cũng nói anh ta chia tay cậu trước."
Lúc Liên Thanh nói câu này Thời Niên liếc hắn một cái, Thời Niên thừa dịp Liên Thanh nói chuyện mà trực tiếp lấy bình trà tặng miễn phí rót vào ly.
Diệu An nhìn chằm chằm mặt Liên Thanh một hồi, sau đó cười khổ, thôi vậy thôi vậy, đáng tiếc tấm chân tình của Tùng Sơn đã đặt sai người.
"Cậu nói Tùng Sơn thích cậu? Hình như cũng phải, anh ta rất tốt với cậu, còn cậu thì chẳng ra sao với người ta, cái đồ đểu này!" Liên Thanh khinh bỉ liếc Diệu An một cái sau đó cầm ly lên ngửa đầu uống.
"Khụ khụ —— cậu rót cho tôi cái gì vậy?!" Chân mày của Liên Thanh nhíu thành bánh quai chèo, hắn nhìn cái ly đã trống không lại nhớ lại hương vị mình vừa uống.
"Còn có thể là cái gì, nước trà đó, anh chỉ để cái ly xuống, làm sao tôi biết anh muốn làm gì? Rót trà cho anh đã không tệ được chứ? Anh phải cảm kích, dù sao ngay cả cám ơn anh cũng không nói."
Thời Niên nghe Liên Thanh nói chuyện cảm thấy thanh niên này chắc không được thông minh, chuyện Tùng Sơn thích hắn, ngay cả người mới gặp hắn một hai lần là mình đây cũng có thể nhìn ra, cậu không tin Liên Thanh và Tùng Sơn quen biết lâu như vậy lại không nhìn ra, nhưng nhìn cách nói của Liên Thanh có vẻ không phải là giả.
Quả nhiên Diệu An cũng ở bên cạnh nói Liên Thanh, kêu Liên Thanh đừng giả bộ, Tùng Sơn thích ai không phải là chuyện rất rõ ràng sao, mình là đồ đểu mình thừa nhận, mọi người cũng không cần giả vờ làm thỏ trắng ngây thơ làm chi.
"Ý cậu là anh ta thích tôi?!" Liên Thanh hơi có hơi giật mình, "Cái miệng của Tùng Sơn cũng không kém gì cậu ta."
Liên Thanh chỉ Thời Niên nói: "Thậm chí có lúc tôi còn cảm thấy Tùng Sơn còn ác độc hơn cái miệng của cậu ta, cái miệng của cậu ta không biết thua ai bao giờ, Tùng Sơn thuần túy miệng thối."
Thời Niên lạnh nhạt đối mặt với chỉ trích của Liên Thanh, cậu bỉu môi trong đầu nghĩ: Quả nhiên muốn làm em gái bảo mẫu quyến rũ bá đạo tổng tài cũng không có dễ vậy đâu, nhìn đi Tùng Sơn đã làm hỏng rồi, em gái khác thì thành công hấp dẫn tổng tài chú ý, hắn thì thành công khiến tổng tài không ưa.
"Vả lại ——" Liên Thanh tự rót cho mình một ly bia, "Anh ta có thích tôi hay không, cũng không liên quan gì đến tôi, người thích tôi nhiều mà, cũng không thể nói bởi vì anh ta thích tôi, tôi phải làm thế này thế nọ, nhất là người giống anh ta, đúng không, hoàn toàn không nhìn ra thích tôi chỗ nào, dù sao tôi không nhìn ra, các cậu nhìn ra được là bản năng của các cậu, mà cái kiểu thích nhưng không cho người ta phát hiện, gọi là yêu thầm đúng không, tôi không biết, thích mà, thích theo đuổi ngay, không theo đuổi được thì thôi, nói không chừng theo đuổi rồi lại phát hiện đối phương cũng chẳng ra sao, hoàn toàn không đáng để mình thích, cũng có khả năng mà đúng không, dĩ nhiên, không có khả năng với tôi, đều là càng theo đuổi càng phát hiện con người tôi trừ gương mặt đẹp trai ra, nhân cách mị lực cũng lớn, toàn là lún sâu không thể tự kiềm chế."
"Văn mẫu của trai đểu." Diệu An gõ ngón tay lên bàn nói với Thời Niên, "Mau, tìm quyển sổ, ghi rõ bộ mặt thật của cậu ta."
"Nhiều quá, một quyển sổ sợ rằng không đủ dùng." Thời Niên cười khẽ, nhưng trong lòng lại cảm thấy Liên Thanh nói cũng không sai, "Thích" ai cũng sẽ kỳ vọng có kết quả, nhưng quyền quyết định là ở đối phương, không thể nói vì mình thích người ta, người ta phải thích mình, không có đạo lý này, ngược lại cũng vậy, nhưng lời Liên Thanh nói đều dựa trên sự thật hắn và đối phương đều rất tự tin, Thời Niên hiểu Tùng Sơn, giống như Thời Niên hiểu Khương Hoán vậy, "Thích" cũng không phải là chuyện dễ nói ra, "Thích" cũng không phải là một chuyện dễ làm, dễ lo được lo mất, dễ hăng quá hóa dở, dễ bị thương tổn hơn.
"Cho nên cậu thật tàn nhẫn với em trai tôi."
Mặt Diệu An đỏ ửng, mắt cũng híp lại, anh cầm chai bia uống cạn giọt bia cuối cùng, sau đó hô to lấy thêm một thùng, Thời Niên thấy anh có vẻ đã uống say, bèn mau chóng vẫy tay lắc đầu với chủ quán, chủ quán cũng gật đầu, cảnh thế này, ông cũng gặp nhiều.
"Diệu Nhiên, suốt ngày vẽ cái thứ đó... Tôi chỉ không hiểu, cậu nói xem cậu có gì tốt, làm nó mê như vậy." Diệu An nhắm mắt chậm rãi nói, "Nó là đồ ngu, Liên Thanh, nó còn quấn lấy cậu nữa, cậu cứ mắng nó đi, để xem có thể mắng tỉnh nó không, làm thế thân cho người khác có cái gì hay, hơn nữa còn chưa tới lượt nó làm, ha ha, chỉ đang phí công vô ích."
"Tôi nói không có tác dụng." Liên Thanh bất đắc dĩ thở dài nói, "Cậu cũng không thể mỗi lần uống nhiều đều nói chuyện này chứ? Vả lại tôi đã nói với cậu ấy bao nhiêu lần, có tác dụng không? Hơn nữa tôi đã tận lực tránh gặp riêng cậu ấy, cậu còn muốn tôi phải làm sao đây? Với lại lần đó không phải cậu đưa cậu ấy tới? Cậu nói chuyện có lý tôi nghe xíu coi?"
Nghe đến đây Thời Niên nhớ mấy ngày trước còn gặp Diệu Nhiên, trong một trung tâm thương mại, chắc Diệu Nhiên được nhãn hàng mời tới khai trương cửa hàng mới. Fan của anh ta rất nhiều, cũng rất điên cuồng, đều là các cô gái, cầm bảng đèn, cầm quạt này kia, bên trong xen lẫn các cậu chàng, biểu cảm của tất cả đều rất điên cuồng.
(xưng hô của nhân vật mình sẽ thay đổi theo ngữ cảnh nên sẽ không đồng nhất nhé)
Thật ra Diệu Nhiên nhìn kỹ vẫn rất giống Diệu An, nhất là lúc cười, cũng mi mắt cong cong, khóe mắt như muốn bay lên trời, sau đó dưới khóe mắt có nốt ruồi màu đen, rất nổi bật trên gương mặt trắng trẻo, lúc ấy trong lòng Thời Niên thầm so sánh mình với Diệu Nhiên, các bạn học đều nói mình với Diệu Nhiên có năm sáu phần giống, Tùng Sơn cũng nói mình rất giống Diệu Nhiên, ngược lại không ai nói mình giống Diệu An... Ha, chuyện di truyền thật kỳ diệu, mình và mẹ cũng rất giống nhau, còn có cô em gái kia, em gái đơn giản là bản sao hồi bé của mình.
Nhưng, hàng xóm cũ cũng nói cậu giống ba, bọn họ nói Thời Niên thoạt nhìn thì giống mẹ, nhưng nhìn kỹ lại, giống như khi về già, vừa giống mẹ vừa giống ba.
Không biết bạch nguyệt quang kia bộ dạng ra sao, có lẽ mọi người đứng cùng nhau, phát hiện hóa ra lại cùng một gương mặt, hình mẫu thống nhất lúc Nữ Oa tạo người, chỉ một cú click, phân biệt bằng kiểu tóc.
Cuối cùng Diệu An vẫn uống nhiều, sau khi uống hết chai bia, anh liên tục mắng Liên Thanh một trận, rồi bắt đầu nắm tay Thời Niên phóng điện với Thời Niên, ngoại hình của anh quá lịch sự quá nho nhã quá nghiêm chỉnh, cho nên thả thính nghe cũng rất hút, anh nói với Thời Niên Liên Thanh là một thằng đểu vô tình, không thức thời giống mình, không bằng cân nhắc hẹn hò với mình, mình sinh lý mạnh không nói, còn không xoi mói ai.
Thời Niên biết Diệu An uống say rồi, cũng lười khách sáo với anh, nói thẳng câu "Cút.
Sau đó Thời Niên hỏi Liên Thanh định làm thế nào, định kêu người đến đón anh ta, hay là anh đưa anh ta trở về?
Liên Thanh suy nghĩ rồi nói, bằng không trước tiên chúng ta đánh cậu ta một trận? Tôi không ưa cậu ta lâu lắm rồi.
Thời Niên gật đầu một cái, cậu nói lần đầu tiên thần giao cách cảm với anh đó.