[ABO] Thức Thời

Chương 61



Sau đó Diệu An cười nói nguyên do, hóa ra là anh và Liên Thanh đi xem mặt bằng ở bên cạnh, thấy Thời Niên đi ngang, Diệu An kêu Liên Thanh xem có phải Thời Niên không, Liên Thanh cũng không quay đầu đã nói không phải, hắn thề chân thành rằng Thời Niên đang ngủ ở nhà, hồi sáng họ mới nhắn tin xong, kết quả thì bị vả mặt với tốc độ ánh sáng.

Thời Niên chợt nhớ cậu từng đọc một topic "Vì sao người có tiền rất đơn thuần?" trên Zhihu mà topic này bị mắng đến mấy ngàn bình luận, bây giờ Thời Niên đã thấy tình huống thực tế rồi, mặc dù cậu càng cảm thấy đây không phải đơn thuần mà là ngu.

Diệu An hỏi cậu qua đây vào giờ này để làm gì, Thời Niên thành thật nói là tới lấy áo, bộ đồ vest của cậu báo mộng nói với cậu rằng muốn đoàn tụ với người có duyên có phận hơn không muốn ở chung với cậu, vì vậy cậu chỉ có thể tìm tân hoan mới

Thời Niên nói làm Diệu An cười hiện hết đồng tiền, cũng khiến Liên Thanh "Xí" một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói câu: Miệng lưỡi trơn tru.

"Vậy chúng ta cùng nhau đi thôi, hiếm khi có duyên gặp như vậy." Diệu An nhìn Liên Thanh nói, "Chúng ta cứ chọn nơi này đi, ngày mai tôi tới ký hợp đồng."

"Cậu quyết định là được, dù sao cậu bỏ tiền mà." Liên Thanh xụ mặt hai tay đút túi tiến lên trước, đi mấy bước thì quay đầu không nhịn được nói, "Có đi hay không, không phải đi lấy áo sao? Lấy xong còn ăn cơm."

Thời Niên muốn nói cậu không ăn, nhưng Diệu An đã ôm vai cậu lôi cậu về phía trước, vừa đi còn vừa nói bên tai Thời Niên: "Quán lề đường hôm trước ấy tôi thấy đồ ăn cũng được, tôi biết gần đó có quán ngon lắm, tôi dắt cậu đi nhé? Hai ta gọi thêm ít bia thấy như nào? Chúng ta không dẫn theo công tử nhà giàu đằng trước đó đâu, để hắn về nhà tự uống rượu vang đi."

"Lúc nói xấu người khác thì nhỏ giọng một chút!" Liên Thanh xoay người lại đi tới kéo cánh tay Thời Niên lôi Thời Niên ra khỏi ngực Diệu An, "Người đàn ông này, mời cậu học đi một mình!"

Ba người cãi tới cãi lui đến cửa hàng của Khương Hoán, thật ra ban đầu Thời Niên hết sức không muốn đi cùng Diệu An và Liên Thanh, cứ cảm thấy như vậy có vẻ quá thân thiết, nhưng cậu tạm thời chưa nghĩ ra lý do cự tuyệt cộng thêm Diệu An thật sự như đã quen thân, anh luôn cười hiện lúm đồng tiền, trên người có cảm giác thân thiết, khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

Vốn dĩ Liên Thanh nói sẽ chờ Thời Niên ngoài cửa kêu Thời Niên lấy áo xong rồi ra ra, bọn họ mau chóng đi kiếm gì ăn, hắn đói bụng chết rồi, nhưng Diệu An lại nói nếu là đồ vest, nhất định phải thử ở đó rồi mới đi ra, anh kêu Thời Niên không cần phải gấp, anh đi vào cùng Thời Niên, lần trước anh có nói muốn làm bộ đồ vest mới, anh cũng muốn vào xem thử, nếu tay nghề tốt, anh cũng tiện thể may một bộ.

Thời Niên cảm thấy cách nói chuyện của Diệu An thật sự chu toàn, rõ ràng lấy giá trị con người của anh mà nói, anh nhất định sẽ coi thường dạng tiệm nhỏ như này, anh nói vậy cùng lắm chỉ là nể mặt mình thôi.

Vì vậy Thời Niên và Diệu An vào cửa hàng, Liên Thanh cũng đi theo, Thời Niên nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi hắn có biết mất mặt không.

Liên Thanh quay đầu sang chỗ khác, trao đổi cùng không kh.

Khương Hoán từ bên trong đi ra đón, đột nhiên nhìn thấy ba người đứng trong cửa hàng, có chút ngây người.

"Tôi tới lấy áo." Thời Niên quen cửa quen nẻo, trực tiếp ngồi lên sô pha, Diệu An cũng ngồi bên cạnh cậu, Liên Thanh ngồi bên kia, hai alpha kẹp một beta ở giữa, giống như một chữ "Lõm". (凹)

Ba mẹ Khương Hoán cũng đi tới, ba Khương Hoán lấy áo của Thời Niên tới kêu Thời Niên thử lại lần nữa, Thời Niên định nói không thử, nhưng ba Khương Hoán nói cứ thử đi cho an toàn, thử đồ cũng không mất bao nhiêu thời gian, vì vậy Thời Niên đi và phòng thử đồ thay quần áo, còn lại Diệu An và Liên Thanh ở ngoài sảnh.

Hôm này Diệu An cũng mặc đồ vest, anh ngồi đó tùy ý xem catalogue, thấy một sản phẩm trong đó, có vẻ anh hơi hứng thú, anh ngẩng đầu cười hỏi, mẫu nào trong catalogue này là đều có thể đặt làm à?

Ba Khương Hoán vội vàng gật đầu, nói đều có thể làm, chúng tôi làm theo yêu cầu khách hàng, không phải dạng may sẵn.

"Vật chất liệu vải thì sao?" Diệu An hỏi.

"À à, Khương Hoán này, con đi lấy album chất liệu vải," Ba Khương Hoán nhìn trang phục của Diệu An là biết hai người này không giàu thì sang cho nên khó tránh khỏi có chút khẩn trương, Khương Hoán thì khá tốt, dùng gương mặt lạnh lùng xưa giờ lấy album đưa cho Diệu An.

Chẳng qua khi đến gần Diệu An, Khương Hoán nhíu mày.



Diệu An nhìn Khương Hoán, lại cúi đầu xuống xem album, đang lúc ấy, Thời Niên thay quần áo xong đi ra.

"Thế nào?" Thời Niên trong phòng thử đồ đã soi gương rồi, cậu rất thích, nhưng lúc đi ra lại khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, sợ trong mắt người khác bảo bối của mình lại là cỏ rác.

Thật ra cho dù là cỏ rác cũng không có vấn đề, năng lực của Thời Niên cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi, cậu chỉ hy vọng Liên Thanh biết tu khẩu nghiệp, không nên phát biểu ý kiến gì không dịu dàng.

Ba Khương Hoán nhìn Thời Niên nói liên tục không tệ, ông nói Thời Niên mặc vào hiệu quả hoàn hảo hơn mình nghĩ.

Thời Niên nghĩ chắc chắn rồi, mặt mình lại ưu tú hơn so với nhiều người mà.

"Nhìn bộ đồ vest này chắc là làm ở đây." Diệu An đứng dậy đến gần Thời Niên, trước sau trái phải nhìn một hồi, trong miệng cũng nói rất đẹp, vừa người không nói, còn khiến dáng người Thời Niên trở nên cao ngất thon dài.

Diệu An hỏi ba Khương Hoán gần đây có lịch đặt may không, nếu bây giờ anh may, phải xếp hàng bao lâu? Ngoài ra trong tiệm phục vụ cấp tốc không, nếu như trong thời gian ngắn không sắp được lịch trình, anh có thể trả tiền may gấp không.

Ba Khương Hoán vội vàng nói không cần thêm tiền, ông có thời gian, không hề bận bịu.

Thời Niên đứng bên cạnh có chút buồn cười, ba Khương Hoán cũng quá thành thật rồi, cho nên nuôi ra một Khương Hoán tình tính thẳng thắn như vầy.

Diệu An nói vậy thì quá tốt, nhưng anh hắn muốn tự mang vải tới không biết có được hay không.

Làm đồ vest bằng vải riêng của mình cũng là chuyện thường gặp, ba Khương Hoán tất nhiên nói không thành vấn đề, Diệu An rất vui, anh nói vậy bây giờ anh chọn mẫu, cũng lấy số đo, gần đây anh không có thời gian đến đây, đến lúc đó sẽ cho người đưa vải tới, sau này có vấn đề gì cũng có thể liên lạc với người đó, người đó sẽ nói lại cho anh.

Lúc Diệu An nói chuyện, Thời Niên đi thay đồ, mẹ Khương Hoán thay Thời Niên gói kỹ quần áo bỏ vào túi để trên ghế sô pha, hóa đơn của cũng đặt bên trên, Liên Thanh ngồi bên cạnh tùy ý nhìn một cái, Thời Niên thấy vậy không khỏi hơi đỏ mặt, bởi vì trên hóa đơn có giá, Liên Thanh nhất định đã nhìn thấy, giá tiền này lại thấp hơn giá thị trường rất nhiều, Thời Niên sợ bởi vì giá thấp quá mà kéo tiêu chuẩn của cửa hàng xuống.

Quả nhiên Liên Thanh vẫn ngồi một góc cũng không khỏi lẩm bẩm: "Vậy cũng quá rẻ..."

"Các con là bạn Tiểu Niên, các con may quần áo, cô chú khẳng định cũng sẽ giảm giá cho các con." Mẹ Khương Hoán mẹ bưng trà tới cho Liên Thanh và Diệu An, nhưng lại bưng một ly nước cho Thời Niên.

Thời Niên không thích uống trà, hồi nhỏ có lần cùng Khương Hoán chơi uống trộm trà nhà Khương Hoán rồi bị mắc lá trà trong khí quản, lần đó bệnh thật lâu, vừa ho vừa nôn, từ đó Thời Niên có bóng ma tâm lý với trà.

"Vậy con cám ơn cô trước nha." Diệu An cười nhận lấy trà uống một hớp, "Vậy trước tiên lấy số đo? Đo xong rồi chọn mẫu."

Ba Khương Hoán hấp tấp nói không thành vấn đề, ông kêu Khương Hoán tới lấy số đo, mình thì ở bên cạnh quan sát, mẹ Khương Hoán cầm quyển sổ ghi chép.

Thời Niên lấy đồ ngồi bên cạnh Liên Thanh, cậu thấy Liên Thanh cũng không đụng tới trà, chỉ nghĩ là bá đạo tổng tài uống không quen trà phổ thông, cậu thấy môi Liên Thanh có hơi khô, bèn hỏi hay là mình lấy cho hắn ly nước?

Liên Thanh lắc đầu một cái, hắn nói không uống trà cũng không uống nước.

"Vị công tử này, nước cũng không chịu sao? Vậy anh muốn uống cái loại nước vận chuyển hàng không từ Paris về đây mới được sao?" Thời Niên bưng ly nước của mình hung hăng uống một hớp lớn, "Tôi nói anh nghe người Trung Quốc chúng ta phải uống hàng nội địa, hàng nội địa hiểu không?"

Liên Thanh ôm cánh tay liếc Thời Niên, hắn tức giận nói: "Cậu đang nghĩ cái gì đấy? Tôi đang sợ uống trà uống nước bụng sẽ đói hơn! Tôi đã nói rồi tôi đang rất đói kết quả cậu với Diệu An vẫn còn ở đây không chịu đi, tôi đã đói tới mức ngực dán ra sau lưng rồi!"

"Sao không nói sớm..." Thời Niên đứng dậy đi qua chỗ mẹ Khương Hoán, "Tôi đi tìm đồ ăn cho anh."



Thời Niên nghĩ nếu có trà, chắc trong tiệm cũng sẽ chuẩn bị bánh ăn kèm, có thể lấy một ít cho Liên Thanh lót bụng.

Mẹ Khương Hoán nghe Thời Niên hỏi có đồ ăn hay không, vội nói có, bà kín đáo đưa sổ cho ba Khương Hoán, mình thì đi ra phía sau, chỉ chốc lát sau, mẹ Khương Hoán đã bưng một đĩa thịt cốt lết chiên...

"Cô thấy Khương Hoán vừa đem tới, còn nóng nè, các con mau ăn." Mẹ Khương Hoán cười để đĩa thịt trước mặt Liên Thanh, còn thân thiết cắm mấy cây tăm lên, "Đúng rồi, các con có muốn ăn tương ớt không?"

Thời Niên nhìn thịt cốt lết chiên trước mặt, không biết nên bày biểu cảm gì, nhưng nói thật, thật là thơm...

Liên Thanh chắc là rất đói, hắn ghim lên một miếng thận trọng đưa vào miệng, sau khi ăn một miếng ánh mắt hắn cũng sáng bừng.

"Ngon lắm." Liên Thanh lại ghim một miếng đưa cho Thời Niên, "Cậu nếm thử đi."

Thời Niên vốn không đói bụng, nhưng bị mùi thơm của thịt cốt lết chiên móc ra con sâu thèm ăn, cậu nhận lấy tăm nuốt trọn miếng thịt, sau đó liếm môi nói với mẹ Khương Hoán: "Cô ơi, không phiền thì cho chúng con chén tương ớt đi."

Thịt cốt lết chiên kết hợp với tương ớt, vĩnh viễn là thần!

Diệu An ở bên kia mang cánh tay để cho Khương Hoán lượng nhỏ bé, hắn cười nghiêng đầu đi Thời Niên nhìn bên này, nói nghe thật sự là quá thơm, làm cho hắn cũng muốn ăn.

"Bên trong còn nữa, đo xong anh cũng có thể ăn." Khương Hoán cầm thước dây đo vòng eo của Diệu An, hắn ôm eo Diệu An, chân mày nhíu chặt hơn.

Hắn đứng dậy đo vòng cổ của Diệu An, nhưng khi đầu hắn mới lại gần, đã bịt mũi lui về sau một bước.

Diệu An không hiểu nhìn Khương Hoán.

Khương Hoán trước tiên là nói câu xin lỗi, sau đó thấp giọng nói với Diệu An nhờ anh khống chế pheromone của mình.

A và O giống nhau là có thể khống chế pheromone của mình, thường ngày bọn họ sẽ không phát ra pheromone, ví như alpha đi cùng Thời Niên, hắn có khống chế pheromone, Khương Hoán không ngửi thấy, nhưng người trước mắt này hiển nhiên không có khống chế.

"Cậu có thể ngửi được pheromone của tôi?" Diệu An giật mình hỏi.

"Có thể." Khương Hoán rất không hiểu vì sao Diệu An lại hỏi như vậy.

"Đó là mùi gì vậy?" Diệu An tiếp tục hỏi.

Mùi? Khương Hoán cảm thấy câu trả lời của câu hỏi này có vẻ dễ, bởi vì mùi của Diệu An không đặc biệt, vào mùa xuân Giang Châu thường xuyên có thể ngửi được một mùi hương như vậy, hắn sẽ không đoán sai.

"Là hoa lan trắng."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv