"Tìm con có chuyện gì." Thời Niên không nhịn được, kiên nhẫn của cậu đã tiêu hao sạch sẽ từ những lời này của mẹ cậu rồi, lúc đi học cậu còn có thể trốn trong phòng mình, mà bây giờ cậu lại không có chỗ để trốn.
Mẹ Thời Niên dừng khuấy, bà lấy cái muỗng ra để qua một bên, sau đó bưng ly cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một miếng.
"Bây giờ đến tiếng mẹ con cũng không gọi sao?" Mẹ Thời Niên thu hồi vẻ mặt vui vẻ rất là lãnh đạm nhìn Thời Niên, "Lễ phép của con đi đâu rồi? Mẹ là mẹ của con, cũng không phải người khác, mẹ biết con trách mẹ mấy năm nay không liên lạc với con, nhưng con cũng không liên lạc với mẹ mà? Huống chi mẹ cũng không phải là không có liên lạc với con, mẹ cho con số điện thoại, nhưng con đổi số đúng không? Số điện thoại của mẹ vẫn không đổi, thậm chí lúc mẹ ở nước ngoài vẫn sử dụng số điện thoại này, là vì sợ lúc con liên lạc với mẹ nhưng không liên lạc được."
Thật là cảm động, Thời Niên không biết bây giờ mình nên bày ra biểu tình gì mới xứng với sự cảm động này, hóa ra mấy năm mất liên lạc kia đều là mình sai.
Mặc dù trước khi bà ra nước ngoài cũng mất liên lạc hai năm rồi, khi đó Thời Niên vẫn không đổi số điện thoại, dĩ nhiên bà cũng không đổi, chẳng qua là đột nhiên không liên lạc mà thôi.
"Lần này mẹ về nước nghỉ ngơi xong là tới tìm con, ai ngờ con đem nhà cho người khác thuê, mẹ không tìm được con, may mà gặp mẹ Khương Hoán mới biết số điện thoại của con." Nói tới đây, mẹ Thời Niên thoáng dừng lại, sau đó cụp mắt hạ thấp âm lượng nói, "Mẹ sợ con còn trách mẹ, cho nên không dám gọi điện thoại cho con, hôm nay cũng xin được số điện thoại từ mẹ Khương Hoán rồi mới đến đây chờ con."
"Con không trách đâu."
Con sớm đã qua thời gian cần trách mẹ rồi.
Mẹ Thời Niên ngừng nói, khẽ thở dài, bà nói điểm này con cực kỳ giống ba con.
Thời Niên không hiểu lời này có ý gì, nhưng mẹ cậu cũng không giải thích nữa, chẳng qua bà chỉ mặt bất mãn nhàn nhạt nói: "Mặc kệ con có trách mẹ hay không, mẹ tìm con thật sự có việc."
A, rốt cuộc đã tới rồi, Thời Niên theo bản năng sờ eo mình, cậu nghĩ không chừng đồ bên trong sắp mất tiêu rồi.
Cà phê thêm gừng phối hợp này không biết là thiên tài nào nghĩ ra được, Thời Niên uống một miếng đã nhíu mày, cậu nghĩ lần sau gặp Liên Thanh nhất định đề cử cho hắn, như vậy hai người họ không thể đồng cam, nhưng có thể cộng khổ.
"Thật ra mấy năm nay mẹ ở nước ngoài cũng suy nghĩ rất nhiều, trước kia mẹ thật sự quá là không kiên nhẫn với con, lúc ấy tình trạng hôn nhân của mẹ và ba con thật sự tệ hại cho nên mẹ cũng không thể giữ mình ở trạng thái tốt được, tất nhiên bây giờ nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, tóm lại mẹ cũng có nổi khổ của mẹ." Lúc mẹ Thời Niên nói những lời này biểu tình rất là ai oán, thậm chí bà còn lấy khăn tay trong túi xách ra lau khóe mắt, "Lúc mẹ và ba con mới ly hôn, mẹ không có tiền, bất động sản từ đầu đã nói muốn để lại cho con, cho nên mẹ không chia tài sản, mẹ muốn nuôi con, không tin con có thể đi hỏi thử... Ba con qua đời, cũng không ai làm chứng cho mẹ nữa rồi, lúc đó mẹ mãnh liệt yêu cầu mẹ muốn con, con là miếng thịt trên người mẹ rơi xuống cơ mà, là tự tay mẹ nuôi lớn, mẹ không thể nào không muốn con, nhưng khi đó tình trạng kinh tế của mẹ không cho phép mẹ mang theo con bên cạnh, mẹ chỉ có thể tạm gửi con ở chỗ ba con, sau đó tình huống của mẹ chuyển tốt, mẹ lập tức tìm con ngay, muốn dẫn con đi nước ngoài, có phải hay không?"
"Dạ."
Thời Niên đã không còn gì để nói, bây giờ cậu chỉ quan tâm bộ phận cơ thể mình sắp mất đi thôi.
"Khi đó mẹ kêu con cùng mẹ ra nước ngoài đi học, ngành rượu vang gì đó của con, nên học ở nước ngoài mới đúng, nhưng con không nghe mẹ, con luôn không nghe lời mẹ, thôi, chuyện này mẹ cũng không truy cứu."
Thời Niên nghĩ mình có nên nói một câu cám ơn không?
"Bây giờ mẹ về nước rồi, cuộc sống cũng ổn định, mẹ muốn con về sống với mẹ."
Thời Niên sửng sốt, cậu không nghĩ tới hôm nay mẹ cậu tới là vì chuyện này.
Nhưng cậu đã trưởng thành, hơn nữa cũng sẽ không đi học, bây giờ mới đến nói chuyện sống với nhau, có phải hơi trễ rồi không, hơn nữa cũng không cần thiết?
"Mẹ đã nghĩ xong rồi, con có thể chuyển qua chỗ mẹ, chú, chú của con, chính là đối tượng kết hôn sau này của mẹ cũng đã đồng ý, ông ấy là thân sĩ chân chính, ông ấy rất hoan nghênh con, tất nhiên người trẻ các con có lẽ không muốn ở cùng người lớn, chuyện này mẹ cũng nghĩ đến, vậy thì, mẹ sẽ cho con một căn hộ, địa phương con tự chọn, ngoài ra công việc, bây giờ từ chức đi, tới công ty chú con làm việc, ông ấy cũng làm ngành rượu vang, đối với chuyên ngành con đang theo ——"
"Chờ đã."
Thời Niên đột nhiên cắt lời của mẹ cậu.
"Tại sao?"
Thời Niên không hiểu, mẹ cậu nói cái này làm gì?
"Tại sao lại kêu con ở cùng? Tại sao con phải nghỉ việc? Thậm chí còn không hỏi con một câu bây giờ đang làm việc gì?"
Tại sao vậy, tại sao đã nhiều năm như vậy, mẹ một chút đều không thay đổi.
"Bà đang áy náy hả? Bởi vì áy náy cho nên bà muốn bồi thường? Hay bởi vì cái gì khác?"
"Nếu như chỉ là vì thỉnh thoảng bà nhớ tới bà còn một đứa con trai mà con trai bà có lẽ sống cũng không tốt, tôi nói với bà thật sự không cần cảm thấy áy náy đâu, bởi vì chuyện này không liên quan tới bà, giống như bà nói, là tôi học không giỏi cho nên tôi không thi đậu đại học tốt, là tôi khăng khăng làm theo ý mình cho nên tôi không lựa chọn chuyên ngành tốt, cũng là tôi đổi số điện thoại cho nên không giữ liên lạc với bà, tất nhiên cũng là tôi, là chính tôi vô dụng mới sống không được tốt, cũng là bởi vì tôi, không phải bởi vì bà, cho nên bà thật sự không cần áy náy, người sai là tôi."
"Không phải bà nói tôi không gọi bà là mẹ sao? Vậy bây giờ tôi gọi, mẹ, con không cần mẹ bồi thường, cũng không cần mẹ quan tâm, thật lòng đó, không phải lời nói lúc tức giận, con rất chân thành hy vọng, hai chúng ta có thể sống cuộc sống của riêng mình, con không cần mẹ ràng buộc con, vậy thì, con cũng sẽ không ràng buộc mẹ."