Bạn cùng phòng còn muốn phân bua với Thời Niên, nhưng nếu mà nói phải trái, Thời Niên chưa từng ngán ai, không bao lâu bạn cùng phòng đã thua trận, trong miệng nói mấy câu kiểu tao chờ mày ngoài cổng trường, Thời Niên lười để ý cậu ta, trực tiếp đi tắm, mặc cậu ta ở ngoài cửa gào thét mấy lời thô lỗ.
Thời Niên vừa tắm vừa nghĩ những người này thật là buồn cười, gặp alpha cấp bậc cao thì sợ đến cửa cũng không dám mở, mà lại dám ầm ĩ với beta bình thường như cậu, thật ra thì phòng này cũng sắp hết hạn thuê rồi, Thời Niên cũng không muốn thuê tiếp nữa, nhưng chuyện này thật khiến người ta bực mình.
Tắm xong Thời Niên trực tiếp đi làm, lúc nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Liên Thanh, nói áo vest đã giặt sạch, hỏi Thời Niên đưa cho cậu ở đâu.
Thời Niên nói nếu cần ăn cơm bồi ngủ thì không cần lấy đồ nữa, nếu không cần thì để ở công ty anh tôi tự đi lấy.
Liên Thanh bên kia đầu dây thật mất hứng, hắn nói Thời Niên cậu hạ thấp giác ngộ của người khác rồi, hắn không phải người như vậy.
Ò hỏ, nói như hai ngày trước kẻ mặt dày mày dạn muốn Thời Niên mời ăn cơm không phải hắn vậy.
Liên Thanh còn nói lễ tân công ty hắn rất bận, đều phải làm chuyện lớn, chuyện nhỏ như cái áo vest mà đi giao cho bọn họ, không bằng mình khổ cực một chút đi một chuyến đem qua cho Thời Niên, dù sao cũng không phải lần đầu.
Thời Niên vốn muốn chế giễu hắn mấy câu, nhưng đổi ý nghĩ lại bèn nói: "Được thôi, anh đem tới nhà trọ tôi đi, hôm nay tôi đổi ca, sáu giờ chiều tan ca rồi, sau sáu giờ rưỡi tôi có nhà, anh đem tới đi."
Buổi chiều sắp đến giờ hẹn, Thời Niên ngồi ngay bàn trà trong phòng khách.
Hồi trước Thời Niên ít giao lưu với bạn cùng phòng, bình thường toàn trong phòng mình, phòng khách bị mấy người bạn cùng phòng khác chiếm, vốn dĩ quy định ban đầu là không thể dẫn người ngoài về ở, nhưng có người vẫn thỉnh thoảng đưa người thân hoặc người yêu về ở mấy ngày, Thời Niên đã không nói gì, bọn họ đêm khuya ầm ĩ trong phòng khách, Thời Niên cũng chỉ ở trong phòng của mình cau mày cho qua.
Nhưng con người Thời Niên không gây chuyện cũng không sợ chuyện lớn, nếu người khác đã ngồi lên đầu cậu rồi, đương nhiên là cậu không thể giả bộ câm điếc nữa.
Cậu cũng học theo dáng vẻ của người khác, ngồi ngay bàn trà, lấy ra một ít đồ ăn vặt, không phải chỉ là cắn hạt hướng dương ăn khoai tây chiên xem phim tán gẫu thôi sao ai mà không biết.
Liên Thanh đúng sáu giờ rưỡi gõ cửa, Thời Niên cách mắt mèo nhìn hắn, phát hiện hắn quả nhiên có khác biệt rõ rệt so với một đám beta chung trọ.
Nói dễ nghe một chút thì là mày kiếm mắt sáng, nói khó nghe một chút thì là hung thần ác sát.
Thời Niên mở cửa, nhìn Liên Thanh nói: "Anh có thể đừng cau mày nhìn người được không?"
Liên Thanh rất kinh ngạc, hắn nói vừa rồi tôi nhìn cửa, không thấy người.
"Anh nhìn tôi là cau mày." Thời Niên chỉ chân mày hắn nói, "Bây giờ đó."
"Có không?" Liên Thanh đưa tay sờ giữa chân mày.
"Đương nhiên là có, không tin anh soi gương đi."
Liên Thanh còn mơ hồ nhớ phòng Thời Niên ở đâu, hắn xách túi đi vào phòng Thời Niên, mới đi hai bước đã bị Thời Niên gọi lại, Thời Niên nói đứng lại, chúng ta hôm nay nói chuyện trong phòng khách.
Liên Thanh không hiểu gì hết, hắn nói cậu chắc chứ?
Thời Niên nói chắc chứ, chúng ta ngồi phòng khách.
Qua sáu giờ rưỡi, bạn cùng phòng cũng lục tục về nhà, bọn họ thấy Thời Niên ngồi cùng một alpha trong phòng khách, đều rối rít nhìn qua, nhưng không ai tiến lên nói gì, ngược lại có một hai người vẫn chào hỏi Thời Niên, có điều khi Liên Thanh nhìn sang, những người này lại nhanh chóng trốn vào phòng.
Liên Thanh: Sao bọn họ chạy nhanh như vậy?
Thời Niên: Đã nói với anh rồi đừng có cau mày nhìn người.
Bạn cùng phòng hồi sáng cãi nhau với Thời Niên cũng trở về, theo phía sau là bạn trai của cậu ta, một omega.
Thời Niên thiếu chút nữa cười ra tiếng, hóa ra buổi sáng nói hồi lâu, chính là cậu ta.
Omega cũng nhìn thấy alpha trong phòng khách, còn là một alpha vô cùng ưu tú, cậu ta không để ý bạn trai ngăn cản, cố ý tiến tới trước mặt đối diện Liên Thanh, cậu ta cười ngọt, hỏi Liên Thanh trước kia có phải bọn họ từng gặp nhau không, vì sao pheromone quen thuộc như vậy.
Thời Niên ngồi bên cạnh nghĩ có thể không quen thuộc sao, ngày hôm qua không phải cậu cũng bởi vì pheromone này mà suýt phát tình à, ở đây giả bộ bé ngọt vô tri gì vậy.
"Hắt xì!" Lúc bé ngọt đến gần Liên Thanh rất không nể mặt hắt hơi một cái, hắn nói xin lỗi, sau đó nói có thể lùi về sau mấy bước được không, hắn có hơi dị ứng pheromone mùi hoa, cứ như dị ứng phấn hoa vậy á.
Thời Niên không ngửi ra pheromone của bé ngọt, bạn cùng phòng đương nhiên cũng không ngửi ra.
Mặt omega đỏ bừng, cậu ta nói pheromone của mình là mùi hoa mộc, không nồng tí nào.
Liên Thanh nói không phải vấn đề của cậu, là vấn đề của tôi.
Sau đó chính là một chuỗi nhảy mũi, khiến omega liên tiếp lui về sau, cuối cùng dưới sự xấu hổ trực tiếp tông cửa xông ra, bạn cùng phòng hung ác trợn mắt nhìn Liên Thanh một cái rồi vội vàng đuổi theo.
Thấy không, đây chính là kết quả của không tuân theo pháp tự nhiên, bất luận là B với O, hay là A với B, hoặc là AA, OO gì đó, đều là sai lầm, AO là sự hấp dẫn tự nhiên của pheromone, đây là ý trời, ai cũng không thay đổi được.
Cho nên omega bé ngọt này bị pheromone của alpha cao cấp như Liên Thanh hấp dẫn cũng không thể trách cứ hắn, có trách thì chỉ trách beta một khi tìm omega làm bạn đời, đương nhiên là phải gánh chịu sự nguy hiểm như vậy.
Thời Niên nghĩ như vậy, đưa bịch khăn giấy cho Liên Thanh, Liên Thanh nhảy mũi làm Thời Niên cũng muốn chê theo.
Bạn cùng phòng một mình trở lại, cậu ta vào cửa nhìn thấy Thời Niên và Liên Thanh, trong mắt đều muốn toát ra lửa, cậu ta hung tợn nói với Thời Niên: Quản tốt bạn trai của cậu!
Thời Niên cũng không yếu thế: Cũng mời cậu quản tốt bạn trai mình!
Bạn cùng phòng bực tức vào nhà, đóng cửa phòng một cái rầm.
Thời Niên ném hạt hướng dương trong tay vào túi, nhiệm vụ hôm nay coi như đã hoàn thành, nếu như ngày mai bạn cùng phòng còn tìm cậu gây sự, cậu vẫn còn phương án dự phòng khác.
"Ờ thì..." Liên Thanh dùng khăn giấy bịt mũi nhỏ giọng hỏi, "Cậu nói tôi là bạn trai cậu hả?"
"Ừ." Thời Niên gật đầu một cái, "Vừa rồi thôi, bây giờ không phải nữa."