Thời Niên cúi đầu nhắn tin với Liên Thanh không chú ý ba mẹ của Khương Hoán đã đến cửa hàng, chờ cậu ngẩng đầu lên phát hiện mẹ Khương Hoán đang cười ha hả đứng trước mặt cậu.
"Con chào cô!"
Thời Niên vội vàng cất điện thoại đứng lên, nói thật số lần cậu gặp mặt mẹ Khương Hoán không nhiều, nhưng đã ăn rất nhiều cơm mẹ Khương Hoán làm, đối với mẹ Khương Hoán tự nhiên cậu có loại sùng kính.
Mẹ Khương Hoán là O thứ hai trong khu này, người còn lại chính là mẹ Thời Niên, theo đạo lý mà nói hai người nên thân nhau hơn, mà trên thực tế quan hệ cả hai cũng không tốt, ít nhất mẹ Thời Niên không thích mẹ Khương Hoán cho lắm, bà cảm thấy mình gả cho beta ít nhất là vì tình yêu, mà mẹ Khương Hoán gả cho một A thiếu thốn tình cảm chính là vì nghèo khổ vất vả. Hơn nữa mẹ Thời Niên còn đẹp hơn mẹ Khương Hoán rất rất nhiều là đằng khác, trong xương bà khinh thường khi phải đánh đồng với mẹ Khương Hoán.
"Thời Niên ngoan, cô đã lâu lắm rồi mới gặp con, con lại cao lên rồi." Mẹ Khương Hoán cười híp mắt sờ đầu Thời Niên, cứ như hồi nhỏ vậy, "Con tới tìm Khương Hoán chơi phải không? Vậy hai đứa mau đi chơi đi, hôm nay thời tiết rất tốt, không lạnh không nóng, chơi lâu một tí hẵng về."
"Cậu ấy may đồ." Khương Hoán ở bên cạnh không nhịn được chen vào nói, "Đều không phải là con nít nữa, chơi cái gì mà chơi, nói như tụi con mới lên tiểu học vậy..."
Khương Hoán đang nói chuyện, ba hắn kêu hắn ra sau cửa hàng hỗ trợ lấy vài thứ, Khương Hoán nhanh chóng đi, trong cửa hàng chỉ còn lại có mẹ Khương Hoán và Thời Niên.
"Hóa ra là may đồ, cô tưởng là hai đứa muốn đi đâu chơi chứ." Mẹ Khương Hoán nhìn mặt Thời Niên cười nói, "Thời Niên càng ngày càng giống mẹ con, rất đẹp, không giống Khương Hoán, quá gầy..."
Thời Niên biết mình đẹp, cho nên cũng không khiêm tốn chút nào, trực tiếp "Dạ" một tiếng, sau đó cậu nhìn bóng lưng Khương Hoán rời đi nhỏ giọng hỏi mẹ Khương Hoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Khương Hoán hình như đột nhiên gầy đi.
Mẹ Khương Hoán trầm mặc một chút, sau đó nhìn quanh sân sau, thấy Khương Hoán với ba hắn vẫn đang tìm đồ, bà mới yên lòng thấp giọng nói với Thời Niên: "Thời Niên ơi, cô chú cũng coi như là nhìn con trưởng thành, con với Khương Hoán tuổi tác tương đối cũng ngang nhau, cô không xem con là người ngoài mới nói với con."
Nghe đến chỗ này, Thời Niên có chút hối hận khi hỏi chuyện này, bởi vì nghe giọng của mẹ Khương Hoán, hoàn toàn không giống nguyên nhân giảm cân hoặc bị bệnh, nếu như không phải sợ rằng chỉ là chuyện có chút khó nói thôi.
Cậu một chút cũng không muốn biết chuyện "người trong" mới có thể biết, cậu rất muốn nói với mẹ Khương Hoán rằng hay là xem con là "người ngoài" đi.
Nhưng lúc này đã chậm, Thời Niên không thể làm gì khác hơn là ngồi ngay thẳng, nghe mẹ Khương Hoán kể bí mật của Khương Hoán cho cậu nghe.
Hóa ra Khương Hoán vốn đang bình yên học đại học, đến năm tư sắp tốt nghiệp, trong một buổi học xảy ra sự kiện O đột nhiên phát tình, tình hình lúc ấy tương đối hỗn loạn, thuốc ức chế cũng không kịp đưa tới, cũng may trong buổi học đó beta thân thể cường tráng chiếm đa số, cộng thêm A mặc dù bị ảnh hưởng, nhưng phần lớn vẫn đang ở sơ kỳ phát tình còn giữ được lý trí, đều bị tự nguyện hoặc là nửa tự nguyện mang đi, chỉ có Khương Hoán xuất hiện bất ngờ.
Căn cứ vào giải thích của mẹ Khương Hoán, Khương Hoán là bị mắc chứng rối loạn pheromone cấp độ mạnh, biểu hiện cụ thể chính là hết sức nhạy cảm với pheromone, cho nên rất dễ bị pheromone ảnh hưởng, vô luận là O hay A.
Việc này cũng giải thích tại sao Khương Hoán vừa thấy Thời Niên đã nói trên người Thời Niên có mùi pheromone của A, cho dù Thời Niên đã tắm một tiếng đồng hồ dưới vòi sen.
Nhưng trước tai nạn đột ngột lần này ai cũng không biết Khương Hoán có căn bệnh này, chính Khương Hoán cũng không biết.
Khương Hoán từ nhỏ đi học trường phổ thông, bên trong đều là beta bình thường, trừ Thời Niên đẹp một chút, ngoài ra đều là kiểu ném vào đám đông là không tìm thấy.
Thật ra hắn chưa bao giờ cảm nhận pheromone huyên náo, thậm chí hắn chưa từng đến gần bất kỳ một O nào.
Lúc nói đến Khương Hoán chưa từng đến gần O, mẹ Khương Hoán bình tĩnh nhìn Thời Niên, việc này làm cho Thời Niên dường như cảm nhận được phía sau câu này hình như còn có thông tin khác.
Nhưng Thời Niên đúng lúc cúi đầu xuống tránh ánh mắt của mẹ Khương Hoán.
Tóm lại Khương Hoán tấn công O, còn đánh mấy cá beta khác bị thương, nhưng cũng may hắn không có đánh dấu O, bởi vì hắn trực tiếp bị đánh ngất xỉu.
Thuốc ức chế cũng vô ích, chỉ có thể dựa vào võ lực giải quyết hắn.
Nhà trường muốn cho hắn nghỉ học, nhưng hắn cũng đọc đến năm thứ tư rồi, hơn nữa sự thật chứng minh hắn thật sự là vì bệnh tật mới xuất hiện chuyện này, chẳng qua là bất ngờ mà thôi.
Nhưng ảnh hưởng thì rất không tốt, Khương Hoán cơ bản chẳng thể đến trường nữa.
Trạng thái tinh thần của hắn cũng không tốt, ngày càng sa sút, ba mẹ Khương Hoán thấy hắn như vậy, dứt khoát cho hắn nghỉ học, kêu hắn về nhà điều dưỡng, cũng tránh đầu gió, chờ năm sau lại đến trường cho có hình thức, rồi có thể thuận lợi tốt nghiệp.
"Thì ra là như vậy." Thời Niên nghĩ Khương Hoán thật gian nan, nếu đổi thành cậu, tám phần cũng sẽ trầm cảm, hồi tưởng hành động của Liên Thanh hôm đó, chỉ có thể xúc động một câu lực tự kiềm chế của hắn mạnh thật.
"Cho nên, Thời Niên có thời gian có thể dẫn Khương Hoán đi chơi nhiều một chút không con, con nhìn nó bây giờ đi..." Mẹ Khương Hoán nhìn ra sân sau, Khương Hoán đang cầm một hộp đồ đi qua đây, "Cô rất lo lắng cho nó, nó chỉ có mình con là bạn thôi."
Bạn sao?
Trước giờ Thời Niên chưa từng nghĩ Khương Hoán là bạn, cậu vẫn cảm thấy "bạn" phải có một định nghĩa rất nghiêm túc, nhưng cụ thể nên định nghĩa thế nào cậu cũng không rõ lắm, nhưng tóm lại không có tùy ý như vậy.
Chẳng qua chỉ cùng nhau lớn lên mà thôi, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng tán gẫu mà thôi, chẳng qua chỉ mang cơm cho cậu, giới thiệu công việc cho cậu... mà thôi.
Được rồi, Thời Niên cảm thấy mình là một tên khốn nạn, Khương Hoán chắc là bạn của mình, nhưng mình đối xử với bạn thật là kém quá.
Thời Niên trong lòng thề nhất định phải đối tốt với Khương Hoán một chút, tốt kiểu bạn bè.
Nhưng khi Khương Hoán đo kích cỡ cho cậu, luôn miệng nói Thời Niên hôi quá trời, đầu Thời Niên chỉ nghĩ: Khốn nạn.
Nhưng Khương Hoán đo kích cỡ rất kỹ càng chu đáo, vừa đo vừa ghi chép, mẹ Khương Hoán ở bên cạnh hướng dẫn, còn nói dáng người Thời Niên rất đẹp, đầy đặn vừa phải, không giống Khương Hoán.
Thời Niên nhìn Khương Hoán đang cúi đầu đo vòng eo cho cậu, lúc hắn khom lưng xương sống cũng lòi ra, từng đốt một.
"Con cũng cảm thấy Khương Hoán quá gầy." Thời Niên nói tiếp, "Không đẹp trai bằng trước kia."
Khương Hoán rõ ràng hơi khựng lại, hắn thẳng người lên, xoay người lại ghi chép, sau đó kêu Thời Niên giơ cánh tay lên, hắn từ phía trước dùng thước ôm Thời Niên.
Hắn quá gầy, cánh tay lại dài, tới khi hắn ôm Thời Niên, ngực vẫn trống rỗng.
"Cậu phải ăn nhiều một chút." Thời Niên nhỏ giọng nói với Khương Hoán, "Như bây giờ khó coi."
Khương Hoán buông tay ra, thước dây rớt xuống, hắn cúi người xuống nhặt lên, sau đó khẽ "Ừ." một tiếng.