Thời Niên dựa lên giường nhìn hai chai rượu trên bàn ngẩn người.
Liên Thanh đưa cậu đến cổng tiểu khu, sau đó đưa rượu cho cậu, Thời Niên mỗi tay cầm một chai, lúc đi cũng không thể vẫy tay tạm biệt.
Nhưng hai người họ từ khi biết nhau đến bây giờ cũng chưa từng đối mặt tạm biệt nhau.
Toàn là đưa lưng về phía đối phương, sau đó lắc tay cho có lệ, cố ra vẻ tự nhiên rời đi.
Trong lòng Thời Niên không quá thoải mái, cậu luôn cảm thấy từ khi biết Liên Thanh cuộc sống của cậu bắt đầu lệch quỹ đạo.
Cậu vốn phải là một thiếu niên tốt tự tôn tự ái, sau đó lên đại học trở thành thanh niên tốt nghiêm túc, cho tới bây giờ nên là một con mọi xã hội* tốt nghiêm túc tiến lên.
*con mọi xã hội: cách nói châm biếm về nhân viên văn phòng bị deadline và áp lực dí cực như cún
Nhưng hồi tưởng lại, vô luận là thiếu niên, hay là thanh niên, mình cũng con mẹ nó lên giường với Liên Thanh rồi, còn là cái kiểu vấn vương không dứt, mỗi lần cứ cho rằng đã cắt đứt rồi, kết quả chỉ cần đối phương cong ngón tay một cái là lại dán sát rạt, cũng may tật xấu này không phải một mình cậu có, Liên Thanh cũng vậy.
Bây giờ cậu chỉ có thể cầu mình làm con mọi xã hội tốt, cậu phải dùng thời gian có hạn vùi đầu vào công việc, kiếm nhiều tiền, sau đó tìm một beta sống đến cuối đời.
Đây chính là cuộc sống Thời Niên muốn hướng tới nhất mong đợi nhất, đơn giản, bình đạm.
Để bá đạo tổng tài xa cách cậu, cậu cũng chưa từng muốn làm em gái bảo mẫu đâu.
Nhớ tới em gái bảo mẫu, Thời Niên nhìn áo vest của nhân viên phục vụ để trên sô pha, Thời Niên về nhà lúc cởi ra mới phát hiện trên ngực áo thậm chí còn có logo công ty của Liên Thanh, hơn nữa công ty của Liên Thanh nhìn một cái là biết tốn kém, cái áo vest này mặc dù size không vừa, nhưng chất liệu kiểu dáng thật ra không kém cái áo mình mua, cũng không trách được ai cũng xem mình thành người phục vụ, cũng là do mình ăn mặc quá giản dị.
Hóa ra trên mạng nói người đẹp khoác bao tải cũng khí chất động lòng người toàn là lừa đảo thôi, mặc dù mình không phải người đẹp nhưng dầu gì cũng là người đẹp trai, chỉ có đồ vest hơi phèn xíu thôi, mà đã bị người ta nhận nhầm, cho nên mới nói vẫn là người nhờ trang phục phật nhờ cà sa.
Thời Niên mở ứng dụng ngân hàng của mình, xem số dư bên trên, định đi may một bộ.
Phải phù hợp kinh tế, còn phải may đẹp, đương nhiên chất liệu cũng không thể kém, lúc Thời Niên lên mạng tìm thông tin liên quan phát hiện trừ các cửa hàng tên tuổi ra, còn có người đề cử vài nhà may tư nhân, mà có một nhà may ngay gần nhà cậu, nơi cậu từng có ba và mẹ.
Ngày mai được nghỉ phép, Thời Niên nghĩ, nếu quyết định thì phải đi nhanh, bằng không kéo dài thì sẽ quên mất, đến lúc lại phải mặc đồ vest nữa, mình vẫn không có đồ, vì vậy Thời Niên chụp màn hình địa chỉ, chuẩn bị ngày mai ngủ dậy thì đi, tốt nhất là quyết định trong một ngày.
Còn như rượu, nếu đã nhận, thì phải làm cho xong việc.
Thời Niên lên tinh thần, ra tủ lạnh dùng chung lấy đá viên cậu đã đông, lần trước uống cậu cảm thấy tiếc nuối vì không có đá, lần này cậu đã chuẩn bị tất cả.
Để đá vào thùng, cắm rượu vào, Thời Niên mở sổ nếm rượu của mình ra, đầu tiên ghi lại thông tin cơ bản của mấy chai rượu này.
Năm sản xuất, loại rượu vang, vùng sản xuất, thuận tay còn xem tài liệu, phát hiện chuyên gia ủ rượu là một người rất có danh tiếng quốc tế.
Xem ra Liên Thanh còn rất quan tâm rượu vang nhà mình.
Thời Niên nhớ mặc dù công ty này trước kia cũng làm rượu vang, nhưng dòng sản phẩm cơ bản đều là lấy đỏ chát là chính, dù sao với việc rượu vang chính là rượu vang đỏ trong mắt người trong nước thì rượu vang đỏ toàn là đỏ chát thôi.
Công ty này sản xuất rượu từ rất sớm, thị phần không nói là độc quyền, nhưng cũng được coi như là một nửa giang sơn, mà sản phẩm ư, rất khó khen thẳng, cơ bản chỉ chia thành hai loại là rượu nhái giá rẻ và rượu nhái giá cao, yếu tố quyết định giá cả không phải chất lượng, mà là đầu tư quảng cáo và bao bì.
Nhưng hồi trước nghe nói tiểu thái tử của công ty muốn làm một loại vang đỏ ngọt, lúc ấy mấy người trong ký túc xá trao đổi tin tức ngành công nghiệp còn nói khẳng định tiểu thái tử là quan mới nhậm chức, chuẩn bị dùng hết một trăm triệu ba cho, dùng để học bơi trong trào lưu thị trường hàng hóa.
Dù sao có lẽ đây chẳng qua chỉ là một mục tiêu nhỏ của các ba ba thế hệ giàu có.
Nhưng Thời Niên không thể không thừa nhận, vô luận là rượu vang tuyết 200 tệ hay là rượu vang thối hôm nay trong tiệc nếm rượu, về hương vị cũng khiến người ta cảm nhận được sự kinh hỉ, việc này làm cho Thời Niên không khỏi có chút mong đợi dành cho hai chai rượu giá cao còn lại.
Làm lạnh chừng hai mươi phút, Thời Niên lấy chai rượu trong thùng đá, dùng vải tỉ mỉ lau giọt nước bên ngoài, cậu lấy ra ly Potter mà Kha Doãn đưa, trong tay cậu chỉ có cái ly này là tương đối thích hợp, cậu tự luyện tập uống rượu không chú trọng quá nhiều, một cái ly Bordeaux một ly Burgundy đi khắp thiên hạ, sau đó có một lần tan học Kha Doãn nói nhận được một ly Potter bên nhãn hàng tặng, anh có rất nhiều, không dùng được, nên muốn cho Thời Niên, bởi vì anh nghe Thời Niên nói chuyện với bạn học rằng mình không có ly dành cho rượu mạnh, đương nhiên cũng không có ly Cordial, ly Potter vừa vặn đền bù chỗ trống này, nó vừa có thể dùng để uống rượu mạnh cũng có thể dùng để uống rượu ngọt, dù sao miệng ly đều hướng ra ngoài, có thể rất ngưng tụ mùi rượu trên đầu lưỡi.
Thời Niên vốn không muốn, cậu vẫn dùng câu nói kia, không công không nhận lộc, nhưng Kha Doãn trông rất chân thành, lại rất thoải mái, anh nói đây chẳng qua là quà lưu niệm mà nhãn hàng tặng thôi, sau này chờ họ chính thức hành nghề rồi, sẽ nhận được càng nhiều đồ hơn, xử lý cũng là một chuyện phiền toái, thay vì cho ăn bụi, không bằng tặng nó cho người cần, không phải sao?
Nhìn đi, người này rất biết nói chuyện, không giống Liên Thanh, được rồi, Liên Thanh cũng không nói bậy gì cả, chẳng qua là nghe không mát tai mà thôi, nói cho cùng cũng là do mình tương đối quái đản.
Sau khi khui rượu, Thời Niên chờ chừng mười phút, thì rót rượu ra ly.
Bây giờ rất nhiều người sẽ chú trọng trước khi uống rượu vang cần decant rượu, nhưng bản thân Thời Niên là không quá đồng ý với lập luận này, hoặc nên nói cậu đồng ý nên cho decant rượu nhưng không thể decant rượu một cách mù quáng, hồi trước cậu thấy một chai rượu mới AOC giá niêm yết 98 đề nghị decant hai tiếng cậu thật sự bày ra biểu cảm ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm.
*decant: hoặc cho rượu vang thở trước khi uống, nghĩa là rót rượu vang trong chai sang một cái bình khác (decanter) trước khi uống để rượu vang tiếp xúc với không khí sẽ được đậm đà hơn, được ví von như là 'đánh thức' rượu vang đang ngủ say; ngoài ra còn để lọc đi lớp cặn có trong rượu để thưởng thức trọn vị hơn
Cần gì chứ? Decant hai tiếng cho cồn bay hơi hả? Hay chỉ vì để vị chua nhẹ đi, thế thì đổi chai khác có hơn không...
Mà rượu vang tuyết thuộc loại rượu vang ngọt có ngọt độ rất cao mà hầu hết rượu vang tuyết đều là rượu vang trắng, bởi vì không chứa tannin, cho nên càng không cần cố ý decant, rót vào trong ly để đó một lát là được.
*tannin: chất có trong vỏ, hạt và cuống nho sẽ tạo nên vị đắng chát cho rượu vang
Thời Niên vừa uống vừa ghi lại tình trạng của rượu, màu sắc, khứu giác, vị giác, kết luận.
Sau đó sẽ mỹ hóa những nội dung "đầy đủ" này, mong rằng người đọc bài sẽ cho rằng khi uống rượu thì có thể lập tức lên thiên đường.
Chờ Thời Niên làm xong hết tất cả đã hơn mười hai giờ đêm, rượu còn chưa uống hết, nhưng cậu không muốn bỏ rượu đã nhét nút gỗ vào tủ lạnh dùng chung, vậy thì cơ bản rượu sẽ hỏng, vì vậy Thời Niên căn cứ vào nguyên tắc không lãng phí, uống liên tiếp.
Sau khi uống cũng có hơi say rồi, cậu lắc ly rượu trong tay, nhìn chất lỏng đung đưa trong tay, càng đung đưa, dục vọng của cậu cũng càng mạnh.
Chắc là do cồn, cồn khiến người ta hưng phấn, cồn cũng khiến người ta tê dại, lúc này cậu không biết xấu hổ nhớ tới điểm tốt của Liên Thanh.
Sức lực của Liên Thanh rất lớn, siết thật chặt eo cậu, Liên Thanh cũng thật nóng, lúc dán lên người cậu mỗi một tấc da trên đó cho dù cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của Liên Thanh.
Liên Thanh người đầy mùi rượu, mùi giống bây giờ vậy, Thời Niên bị mùi hương này bao bọc, sau đó cũng muốn lên thiên đường.