[ABO] Thức Thời

Chương 18: Đau không





Thời Niên an an ổn ổn vượt qua thời đại học của cậu, cậu lấy thành tích ưu tú tốt nghiệp.

Lúc ăn tiệc chia tay, lão đại ký túc xá vỗ vai Thời Niên nói mấy năm nay rất phục cậu, vừa kiên định vừa kỷ luật tự giác tính cách lại tốt.

"Mấu chốt là cậu còn đẹp trai nữa!" Lão đại uống đến đầu lưỡi cũng bự, "Bên khoa nông học không thiếu omega nhờ đối tượng của tôi hỏi thăm cậu, nhưng nhóc con này thì lại không rung rinh vì sắc đẹp, ngầu lòi!"

"Lão đại cậu nói vậy khiêm tốn quá rồi." Lão nhị cũng có hơi mơ hồ rồi, "Bọn họ có thể đẹp hơn Tiểu Thời của chúng ta? Tiểu Thời của chúng ta chính là hot boy khoa, nhân xưng Tiểu Diệu Nhiên của khoa rượu, nhưng tôi cảm thấy Tiểu Thời còn xinh đẹp hơn thần tượng tên Diệu Nhiên kia, thần tượng kia quá dear*, không giống Tiểu Thời của chúng ta vừa đẹp vừa men, nấc..."

*dear: chỉ idol nam phong cách ngọt ngào hơi nữ tính

Thời Niên rót cho mình ly bia, tuy rằng họ ngày thường toàn giao tiếp với rượu vang nhưng cơ bản đều coi đó là một thủ đoạn mưu sinh, cũng giống các mấy anh coder mỗi ngày viết code nhưng không phải là họ thích code, dù sao đám Thời Niên chẳng yêu rượu vang gì nhiều, ngày thường có ra ngoài uống thì đều chọn uống bia, hoặc là mix bia với rượu, tóm lại uống sương sương thì đau dạ dày, say bét nhè thì ngủ li bì không dậy nổi.

Số lượng trốn học không nhiều lắm thời sinh viên của Thời Niên đều là vì đêm trước uống quá say, lúc tỉnh lại tiết đầu tiên cũng đã qua.

"Không nói nhiều nữa, tóm lại các cậu tới Giang Châu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ chiêu đãi." Thời Niên nói xong câu này ngửa đầu uống sạch bia, mấy thành viên ký túc xá ồn ào nói được, sau đó sôi nổi uống cạn ly.

Trong quán ăn cạnh đại học thuộc trấn nhỏ Tây Bắc xa xôi này, Thời Niên ngã lên bàn, kết thúc cuộc sống đại học của cậu.

Thời Niên về tới Giang Châu, trước tiên cậu đi thuê một căn nhà. Tuy rằng ở Giang Châu cậu có nhà của mình, nhưng nhà của cậu ở ngay đoạn đường có tiền thuê cao, cậu không nỡ thu hồi tự ở, hơn nữa nhà cũng cách nơi cậu đi học hơi xa.

Cậu đăng ký chương trình học cấp ba, hai ngày nay sách tài liệu được gửi đến cậu xem trước, kiến thức bên trong đối với hắn mà nói thì vấn đề không lớn, đa phần là cậu đã học rồi, chỉ còn blind tasting* là cậu phải thi, Thời Niên cũng không quá lo lắng.

*blind tasting: nếm mù, một trong những phần thi trong chứng nhận sommelier để kiểm tra độ nhạy của mũi và lưỡi

Gần đây cậu tìm một công việc, làm lễ tân cho một nhà hàng tây.

Chí của Thời Niên không nằm ở ủ rượu cho nên cũng không đầu quân vào những xưởng rượu trang trại rượu, cậu chỉ muốn thi cho có cái bằng rồi chuyển sang làm giảng viên sau đó tốn thêm hai năm lại lấy bằng cấp bốn, đến lúc đó lại làm cái gì thì tùy cậu chọn.

Công việc lễ tân tuy rằng không hề liên quan đến chuyên ngành của cậu nhưng được cái là không cần phí đầu óc, thời gian làm việc cũng cố định, không cần tăng ca, mỗi ngày một bộ đồng phục, nên cậu không phí tâm tư hôm nay mặc gì.

Thời Niên có ngoại hình, tính tình lại tốt, các nhân viên đều rất thích cậu, ngay cả lúc ăn cơm đầu bếp đều thường trộm thêm cơm cho cậu, mỗi lần sư phụ béo dùng mắt ra hiệu với cậu kêu cậu đừng để người khác phát hiện thì cậu đều dở khóc dở cười.

Nếu không phải tính toán vì tương lai của mình, Thời Niên vẫn rất thích công việc này.

Trước ngày chính thức nhập học một ngày, Giang Châu đổ mưa to.

Thời Niên vốn định từ chức, tuy rằng chương trình học mỗi tuần chỉ có hai buổi mà toàn xếp vào cuối tuần, nhưng chương trình học phải liên tục một hai tháng, cứ xin nhà hàng nghỉ mãi cũng xấu hổ.

Nhưng giám đốc nhà hàng lại không chịu thả Thời Niên đi, nói bây giờ nhân viên vừa đẹp trai vừa không ra vẻ giống Thời Niên thật sự quá khó tìm, hơn nữa Thời Niên đi rồi họ tạm thời cũng chưa tuyển được người thay thế, không bằng đổi ca với mọi người, lại kiên trì, chờ họ tuyển được người, Thời Niên lại đi.

Thời Niên suy xét một hồi cũng đồng ý, tuy rằng phí đăng ký tốn hơn một vạn, nhưng Thời Niên không ngây thơ cho rằng chỉ cần một vạn đồng này là có thể thi đậu, chương trình học chỉ bao gồm 94 loại rượu, tuy rằng chứng chỉ có thể đủ dùng, nhưng thật sự có thể làm được blind tasting thì chút rượu này là hoàn toàn không đủ, cậu còn cần tự mua rượu hoặc là tham gia các buổi tiệc thử rượu, tất cả đều cần tiền, mà công việc này đúng lúc có thể cung cấp cho cậu tiền tài để duy trì.

Hôm nay là thứ sáu, theo thường lệ sẽ là một buổi tối bận rộn, nhưng bởi vì mưa to bất ngờ, cả thành phố đều tĩnh lặng trong tiếng mưa rơi.

Chị gái nhận chức đứng ở cửa đón khách bởi vì mưa to nên bị nhốt trên đường, tới giờ mở cửa rồi còn chưa tới, giám đốc kêu Thời Niên làm đi, nói cậu là bộ mặt của nhà hàng, lúc này nên là đạo nghĩa không thể chối từ.

Thời Niên thật ra thấy không sao cả, làm gì cũng giống nhau, hơn nữa hôm nay rõ ràng là có thể thanh nhàn, đứng nửa ngày cũng chỉ đứt quãng tới hai ba bàn.

Lúc 7 giờ tối giám đốc vội vàng tới, kêu cậu ra cửa sau đón vài người khách quý.

Nhà hàng tây này ở Giang Châu xem như có chút danh tiếng, danh nhân đến đây cũng có một ít, nhà hàng ngoài mở cửa đón khách cửa trước còn có một cửa khác, chuyên dành cho những khách hàng VIP không muốn xuất đầu lộ diện, Thời Niên luôn làm việc ở quầy lễ tân, những vị khách này cậu cơ bản cũng chưa tiếp xúc bao giờ.

Thời Niên mới đứng được một lúc đã thấy cách đó không xa có một chiếc xe, Thời Niên không rành về xe cho lắm, nhưng chiếc xe quý này quá táo bạo, chỉ nhìn thôi đã biết giá cả không rẻ.

Sớm có người bung dù đón, cửa xe chậm rãi mở ra, một người đàn ông bước ra, lại có một người đàn ông khác bước ra, anh ta sửa sang lại quần áo, rồi xoay người vươn tay.

Trong xe một bàn tay đặt lên bàn tay này, Diệu Nhiên treo nụ cười trên mặt từ trong xe chui ra.

A, phiền tới.

Thời Niên chết lặng đứng đó, nhìn mấy người đàn ông đến đây thì dựa theo quy trình khom lưng, chào, sau đó dẫn đường, gọi món.

Khi rời khỏi phòng riêng, Thời Niên khẽ thở ra, cậu nghĩ nhất định là mấy năm nay ngoại hình và khí chất của cậu lại nâng cao một bước, cho nên không bị nhận ra.

Đương nhiên cũng có thể bị nhận ra, nhưng đối phương không muốn nhận ra.

Dù sao bất luận cái nào, từ khi Thời Niên lui ra khỏi phòng đều không quan trọng nữa.

Thẳng đến khi Thời Niên tan ca, cậu cũng không thấy mấy người kia nữa.

Ngày hôm sau Thời Niên sửa soạn đôi chút liền đi học.

Nhưng khi đẩy cửa lớp học cậu hơi hối hận. Tuy rằng người bên trong cũng không mặc trang trọng quá, nhưng mặc áo cổ tròn quần đùi ngang gối dép Crocs như cậu thì đúng là độc nhất.



Thời Niên rất tự giác ngồi ở vị trí gần cuối, nhưng đi học vốn dĩ cũng không có nhiều người, Thời Niên vẫn rất bắt mắt.

Thôi, tới đâu hay tới đó, chỉ là đi học mà thôi, nhiều lắm làm ngày mai mặc đẹp một chút, lúc Thời Niên nghĩ vậy, giảng viên đào tạo kỳ này cũng đến.

Người này tên Kha Doãn, trước khi Thời Niên đăng ký học đã xem tư liệu của y, y trong giới đào tạo rượu vang còn rất nổi danh, tuổi không tính là lớn nhưng đã được xem như giảng viên thâm niên, đặc biệt là lý lịch của y hết sức ngầu.

Hơn nữa lúc này thấy người thật rồi, y còn đẹp trai hơn hình trên mạng nhiều, vóc dáng lại cao, coi như xuất sắc trong nhóm beta.

"Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, chúng ta dùng chút thời gian làm tự giới thiệu đi." Kha Doãn cười nói.

Mọi người đương nhiên cũng không ý kiến gì, tuy rằng này một buổi học đại khái cũng tương đương hai ngàn đồng, mà chút thời gian này là mất trắng mấy trăm tệ.

Đến lượt Thời Niên, Thời Niên đứng lên gật đầu với mọi người, cậu nói tôi tên Thời Niên, hơn hai mươi tuổi, là một nhân viên phục vụ.

Trong lớp học thoáng an tĩnh, Kha Doãn nhướng mày, sau đó nói câu "Khá tốt.", Thời Niên không biết chỗ nào vui, nhưng cậu thấy Kha Doãn mỉm cười với mình, vì thế Thời Niên cũng cười đáp lại.

Sau khi cười xong, chương trình học chính thức bắt đầu rồi.

Buổi tối Thời Niên vẫn đi làm, cậu vẫn bận rộn đến 10 giờ nhà hàng đóng cửa, sau đó là kiểm kho, đến 10 giờ rưỡi cậu mới kết thúc công việc.

Sau khi chào mọi người, Thời Niên đi ra sau hẻm tìm chiếc xe đạp 28 inch* của cậu, đây là phương tiện giao thông cậu vừa lòng nhất, bảo vệ môi trường còn tiện nghi, một vấn đề duy nhất chính là lúc chạy trừ chuông không kêu thì còn lại cái nào cũng kêu.

*xe đạp 28 inch: kiểu xe đạp thịnh hành những năm 70, 80, đường kính bánh xe là 28 inch không giống với các loại xe đạp thông thường chỉ khoảng 26 inch, như vậy xe này có thể đi nhanh hơn



Thời Niên rất quý chiếc xe này, cậu khoá xe đến hai vòng, lúc khom lưng mở khóa, cậu cảm thấy chỗ mông kỳ kỳ, như có người chạm vào cậu.

Cậu đúng là đen đủi, lại gặp phải lưu manh, Thời Niên không giỏi đánh nhau, nhưng không phải là cậu không giỏi liều mạng, cậu không có lập tức đứng dậy, mà là cầm cái khoá xe trong tay.

Sau đó trong nháy mắt, bỗng nhiên đứng dậy sau đó trực tiếp xoay người đập đối phương.

"Cậu làm gì?!" Đối phương ôm đầu rống giận.

"Tôi làm gì? Anh con mẹ nó cho rằng mông ông nội đây dễ chạm hả?!" Thời Niên nắm chặt cái khóa trong tay, kỳ thật cậu có hơi sợ, sợ ra tay mạnh quá, đánh người ta bị thương nặng, lại sợ ra tay nhẹ quá, chọc giận đối phương.

"Lại còn không dễ chạm còn không phải tôi chạm rất nhiều lần à." Tay ôm trán của đối phương có máu thấm ra từ kẽ tay, "Trên giường cậu ngoan như vậy, đều là giả vờ hả?"

Đèn đường mỏng manh rốt cuộc chiếu sáng mặt đối phương, Thời Niên thấy máu trên trán Liên Thanh đã chảy tới cằm, cậu há miệng thở dốc, gian nan hỏi:

"Anh không đau sao?"

"Đau chứ!"

"À." Thời Niên ném khóa xe vào rổ, "Đáng đời."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv