Phương thức ở chung của Hà Túc và An Tri phần lớn thời gian đều là một người ở trên lầu một người ở dưới lầu, buổi chiều ngẫu nhiên sẽ ở dưới lầu cùng xem một bộ phim.
Thời gian thân mật nhất mỗi ngày là trước khi đi ngủ, ban đầu An Tri xấu hổ cho Hà Túc chạm vào chân mình, càng về sau sẽ chủ động gọi Hà Túc lên.
Hà Túc đi học thủ pháp xoa bóp và mấy huyệt vị thả lỏng chân rất đặc biệt, An Tri có thể cảm nhận rõ ràng Hà Túc càng ngày càng thuần thục.
Mỗi lần Hà Túc đều dùng khăn ấm lau bắp chân vài lần trước mới xoa cho cậu.
“Anh đã từng học những thứ này sao?” An Tri dựa vào đầu giường, bắp chân của cậu gác lên đùi Hà Túc, Hà Túc quy củ ngồi ở mép giường, chuyên tâm xoa nắn bắp chân cậu.
Có lẽ do gần đây nhìn thấy quá nhiều, cậu cảm thấy vết sẹo trên đùi dường như cũng không có xấu xí như vậy nữa.
Hà Túc nghe thấy câu hỏi của cậu, thoáng dừng lại một chút, lúc há miệng lại là lạnh nhạt trước sau như một, “Ừm, tùy tiện xem qua một chút.”
An Tri mím môi chớp mắt nhìn chằm chằm Hà Túc. Cậu đã gặp qua rất nhiều người đẹp, trong muôn hình muôn vẻ người này không phải xuất chúng nhất, thậm chí chỉ xét về vẻ ngoài mà nói cũng không thu hút.
Khung xương Hà Túc đứng thẳng, mắt ưng mày kiếm, có chút hung dữ, nhìn qua không dễ sống chung. Trong con ngươi màu nâu xám giống như vực sâu trầm tĩnh, phần lớn thời gian đều không có ý cười. Ở chung nhiều rồi, An Tri thỉnh thoảng có thể từ trong đôi mắt vô cảm của Hà Túc nhận ra tâm trạng của anh đang vui vẻ.
Tựa như lúc này vậy, mặc dù Hà Túc đang cúi đầu, giọng điệu trả lời cũng không tính là thân thiện, An Tri lại cảm giác tâm trạng hiện giờ của người này không tệ.
Cậu biết Hà Túc nói “tùy tiện học một chút” chắc chắn không phải thật sự là tùy tiện học một chút. Mùa xuân ẩm ướt lạnh lẽo, cơn đau chân thường xuyên khiến cậu cả đêm không ngủ được, mỗi lần để Hà Túc ấn xong cậu đều có thể dễ chịu hơn không ít, hơn nữa bây giờ buổi sáng cậu ra ngoài với Hà Túc, tuy rằng chỉ là đi vài vòng, nhưng không đến mức để cho cậu ở nhà cả ngày, tinh lực không có chỗ tiêu hao.
*
Hà Túc đặt một chiếc giường nhỏ mềm mại và một bàn trà nhỏ trước cửa sổ sát đất. An Tri thích phơi nắng đọc sách ở chỗ này, hoặc ở đây ngẩn người một ngày.
Mấy ngày nay Hà Túc không biết loay hoay làm gì ở trong sân nhỏ, An Tri liền ở bên cửa sổ nhìn anh, chờ anh quay đầu lại thì cúi đầu giả vờ đọc sách, còn tưởng rằng anh không biết.
An Tri rất tò mò, có mấy lần không nhịn được muốn hỏi, suy nghĩ một chút lại lo mình nhiều chuyện, chỉ có thể ngắm nhìn bên cửa sổ.
Nhưng cậu nhìn thấy Hà Túc thường xuyên cầm xẻng nhỏ và các loại dụng cụ khác đào xới trong đất, chờ mấy ngày trôi qua, cậu mới nhìn thấy Hà Túc cầm mấy túi hạt hoa giống để bên ngoài.
*
Cậu cũng muốn trồng hoa, vì sao Hà Túc không gọi cậu, đây là nhà cậu mà.
Tiếng An Tri lật sách rất lớn, cậu còn nhích tới nhích lui, dường như ngồi thế nào cũng không vững.
Hà Túc ở bên ngoài nhìn tiếng động nhỏ của cậu, trong mắt lộ ra vài ý cười hiếm hoi, từ từ đi về phía cửa sổ, ngón tay gõ hai cái trên cửa kính, nhìn thấy An Tri kinh hãi ngẩng đầu, sau khi cậu nhìn thấy anh thì không vui dời ánh mắt, lấy ót nhìn anh.
Anh gõ thêm vài lần nữa, An Tri mới miễn cưỡng quay lại, cầm sách quơ quơ trước mắt anh, ý bảo anh có chuyện gì thì nói nhanh.
Hà Túc ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu, sau đó chỉ về phía vườn hoa nhỏ mà An Tri vẫn luôn tò mò.
Con ngươi của An Tri đảo một vòng, quyết đoán buông sách xuống bước ra, đến trước mặt người ta rồi mới khẽ ho một tiếng, “Sao vậy?”
“Dẫn cậu đi trồng hoa.”
*
Trong ánh mắt An Tri quả nhiên lóe lên một chút, gật đầu đi theo. Hà Túc đem tất cả công tác chuẩn bị ở giai đoạn đầu đều hoàn thành, để cho cậu làm chính là trồng hoa theo “ý nghĩa chân chính”, bỏ hạt giống vào lòng bàn tay cậu, bảo cậu ấn cái hố nhỏ đã đào xong bỏ vào.
Sau khi cậu rải mấy hạt, chú ý tới Hà Túc đang thay cậu lấp bùn đất ở phía sau, động tác trên tay lập tức ngừng lại, nắm hạt giống nhìn Hà Túc.
Hà Túc bị cậu liếc mắt một cái liền biết chắc chắn người này lại suy nghĩ nhiều, cũng đành vẫy tay với cậu, gọi cậu lại đây, “Tôi hơi mệt, cậu có thể lấp đất lên giúp tôi không? ”
Cậu lập tức gật đầu, ngoan ngoãn đi tới tìm Hà Túc, lại bảo Hà Túc vươn tay ra, bỏ hạt giống vào lòng bàn tay Hà Túc, cầm cái xẻng nhỏ của anh, ý bảo Hà Túc yên tâm, “Ừm! Tôi sẽ đến ngay, anh mệt rồi thì rải hạt giống xuống đi.”
Cậu ngồi xổm xuống lấp đất hăng say, vui vẻ phấn chấn làm, Hà Túc rải xong một vòng thì vòng trở về nhìn chằm chằm cậu, cũng không lên tiếng liền đi theo cậu, một lát sau thì nhắc nhở cậu đứng lên hoạt động gân cốt, đừng ngồi xổm mãi khiến chân tê.
Hà Túc lo lắng An Tri ở nhà buồn bực đến hoảng hốt, huống hồ cậu ngoại trừ buổi sáng cùng mình đi ra ngoài một chút, những lúc khác đều không muốn ra khỏi nhà, cho nên Hà Túc chỉ có thể tận lực tìm chút chuyện cậu hứng thú để cậu làm.
Chậm rãi ở bên cạnh cậu, theo vòng tuần hoàn dần dần tiến tới, bất cứ chuyện gì cũng phải ở trong mức độ mà An Tri có thể tiếp nhận được kéo từng chút ra ngoài.