[ABO] Hướng Tới Bình Minh

Chương 24: Kiếm Hoàng Kim



Mọi người quan sát cuộc chiến không chớp mắt, như si mê như say sưa, cuộc thi cơ giáp người thật với hai đối thủ có thực lực ngang ngửa nhau thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Joseph ngồi trong khoang điều khiển trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, đồng phục cả người cũng ướt đẫm, trong đôi mắt luôn kiêu căng lạnh lùng đã có chút kiêng dè, Thanh Điểu tấn công dồn dập như thủy triều lên khiến gã không sao thở nổi. Thật ra trong lòng gã đã cho rằng thanh niên Beta này sẽ trở thành đối thủ nặng kí nhất của mình từ lâu, hiện giờ y còn đang sử dụng cơ giáp Thanh Điểu, quả thực chẳng khác nào hổ thêm cánh. Vào lúc này, gã vô cùng hối hận vì phát súng bắn lén trong trận chiến mô phỏng lần trước không hạ gục được Arthur.

Có điều, gã là sinh viên xuất sắc của học viện quân sự đứng đầu Đế Quốc, hơn nữa còn xuất thân từ gia tộc Citrus cao quý, gã gánh trên vai toàn bộ danh dự của gia tộc, thậm chí là của hoàng tộc, sao có thể bị một Beta chẳng chút danh tiếng đánh bại được đây?!

Joseph nghiến răng, nhìn chằm chằm vào chiếc đao cổ tay đang tấn công mình như vũ bão của Thanh Điểu, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ dữ tợn. Cho rằng trình độ nhãi nhép này có thể đánh gục tôi ư? Tên nhóc Beta, nếm thử sự lợi hại tới từ vũ khí bí mật của tôi đi!

Tuy Arthur chiếm ưu thế trong trận chiến, nhưng sau khi trải qua bốn trận chiến quyết liệt, thể lực y tiêu hao nghiêm trọng, y biết mình buộc phải đánh nhanh thắng nhanh, không thề dây dưa thêm được nữa!

Vì thế, Arthur ra lệnh cho Thanh Điểu:

- Tiểu Thanh, đã tới lúc để gã biết thực lực thật sự của chúng ta rồi!

- Tuân lệnh!

Thanh Điểu hớn hở đáp:

- Kiếm Hoàng Kim chuẩn bị!

Đúng vào lúc này, Hải Yêu màu lam bỗng nhiên vọt về phía Thanh Điểu, Thanh Điểu lập tức nã pháo năng lượng về phía nó, pháo điện từ ở phần bụng cũng được bắn ra, lớp năng lượng của Hải Yêu lập tức chuyển thành màu đỏ rực, có điều tốc độ của Hải Yêu quá nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã xông tới trước mặt Thanh Điểu, ôm cứng lấy nó. Thanh Điểu giận dữ gầm lên một tiếng, đao cổ tay đâm thẳng vào lồng ngực Hải Yêu, nhưng điều này vẫn không thể ngăn cản động tác dữ dội của đối phương.

Hải Yêu cười gằn, khoang bụng bỗng lộ ra một loạt ống ngắm kim loại, phóng thẳng mấy ngàn dòng nước trắng như tuyết về phía Thanh Điểu.

Thanh Điểu vốn linh hoạt bỗng cứng đờ tứ chi, không thể nhúc nhích, lúc này Arthur mới nhận ra, Hải Yêu vừa bắn chất đông lạnh loại mạnh về phía mình!

Ngay sau đó, Arthur thấy cả người nhẹ bẫng, bị nhấc lên trên không trung, cánh quạt gió phía sau lưng Hải Yêu được khởi động, những cái cánh bằng thép cực lớn xoay tròn, tựa như gió lốc gào thét. Cánh tay máy của Thanh Điểu bị đông lạnh, dính chặt vào lồng ngực Hải Yêu, không nhấc ra được, đành bị nó kéo bay lên trời.

Cánh quạt gió thoạt nhìn như vật trang trí chính là vũ khí bí mật của Hải Yêu, Joseph cố ý để Thanh Điểu đánh trúng ngực mình rồi bắn chất đông lạnh về phía nó, đồng thời kéo Thanh Điểu cứng đờ lên không trung, sau đó ném mạnh nó xuống đất, khiến nó vỡ tan tành.

Arthur lập tức hiểu ý đồ của đối phương, gào lên với Thanh Điểu:

- Nhanh, lấy kiếm ra!

Đã nhiều năm Thanh Điểu chưa chiến đấu, bất chợt bị đối thủ ôm ngang bay lên trời nên có chút hoảng hốt, hiện giờ bọn họ đã cách mặt đất khoảng trăm mét, Thanh Điểu bị tiếng gào của Arthur làm cho tỉnh táo trở lại, nhanh chóng giơ cánh tay phải chưa bị đông cứng lên, tiếng máy móc ầm ầm vang lên, cây đao cổ tay bỗng dài ra, biến thành một thanh kiếm lớn màu vàng kim dài tới ba mét!

Thanh kiếm màu vàng kim này chính là vũ khí bí mật của Thanh Điểu, được tạo thành từ hai chất liệu kim loại cực kỳ hiếm thấy, vô cùng cứng rắn, đây là vũ khí cấp S Francois lắp đặt cho Thanh Điểu của mình!

Kiếm khí tung hoàng ngang trời, Thanh Điểu tay cầm kiếm, nhắm trúng cánh quạt gió bên trái Hải Yêu chém thẳng xuống!

"Rắc" một tiếng, cánh quạt gió làm từ thép gãy thành hai đoạn!

Lúc này chất đông lạnh đã chỉ còn một nửa tác dụng, Thanh Điểu nhanh chóng rút cánh tay trái bị đông cứng trong ngực Hải Yêu lại, đồng thời kiếm trên tay phải chém ngang chém dọc không ngừng, thanh kiếm màu vàng kim chói lòa trên bầu trời, chém tan tành khoang điều khiển trước ngực Hải Yêu.

Hải Yêu gào lên một tiếng đầy thảm thiết, hệ thống thao tác trở nên hỗn loạn, cánh quạt gió bị chém gãy khiến cả người nó mất thăng bằng, lao thẳng tới mặt hồ phía dưới!

Thanh Điểu cũng rơi từ trên độ cao hơn trăm mét xuống trong trạng thái mất trọng lực, Arthur nhanh chóng khởi động trang bị chống va đập; "rầm" một tiếng, Thanh Điểu đáp xuống hồ vững vàng tựa như một vị thần, thanh kiếm Hoàng Kim chém nát khoang điều khiển của đối phương, chĩa thẳng lên cổ Joseph.

Sự kiêu ngạo không ai bì nổi của Joseph đã không còn, thay vào đó là sự ảm đạm của kẻ thua cuộc, ngay cả mái tóc màu vàng kim cũng không sáng chói như ban đầu.

- Tôi thua...

Joseph gục đầu xuống, khóe miệng tràn ra dòng máu tươi, kiếm khí sắc bén mà bá đạo của Thanh Điểu đã khiến phổi gã bị thương.

Arthur lẳng lặng thu kiếm Hoàng Kim về, khí thế bén nhọn tàn nhẫn lập tức biến mất, không còn chút dấu vết.

Đám người ngồi xem lặng như tờ trong chốc lát rồi tiếng hoan hô khen ngợi bỗng vỡ òa, đây là tiếng vỗ tay cho Arthur thắng cuộc, cũng dành tặng cho Joseph thua cuộc.

Trong trận ác chiến 1 vs 1 vừa rồi, màn cơ giáp đại chiến đầy đặc sắc được trình diễn bởi hai thanh niên cực kỳ xuất sắc đã trở thành chủ đề bàn tán trong suốt khoảng thời gian dài, thậm chí nhiều năm về sau vẫn có người thường xuyên nhắc lại.

- Arthur, chúng ta thành công rồi nà!

Thanh Điểu hớn hở như chú chim sẻ.

- Đúng vậy, cảm ơn cô, Tiểu Thanh.

Tiếng máy móc ầm ầm lại vang lên, Thanh Điểu lại trở thành chiếc nhẫn xanh xinh đẹp trên vòng cổ, có điều trí tuệ nhân tạo vẫn đang làm nũng:

- Arthur, về sau người ta còn được gặp cậu nữa hông?

- Có duyên... nhất định sẽ gặp lại! – Arthur nhẹ giọng trả lời.

- Đáng ghét quá à, người ta ngủ say mấy chục năm, khó khăn lắm mới có cơ hội đánh một trận, tui còn chưa đã nghiền mà! Tui hông muốn về đâu! – Thanh Điểu lăn ra ăn vạ, khóc lóc không ngừng.

Đầu Arthur to ra như cái đấu, nên trả bảo bối gây cười này lại cho Francois càng sớm càng tốt, chứ để nó tiếp tục nghịch ngợm như vậy, sớm muộn gì y cũng mắc bệnh tâm thần phân liệt mất, có điều ngoài miệng y vẫn giả lả dỗ dành:

- Đừng khóc mà... Ngoan...

Thanh Điểu lau nước mắt, thút tha thút thít, nói:

- Không thì như này đi, Arthur nè, cậu gả quách cho Fran nhà tui, rồi cái để Fran tặng tui cho cậu coi như sính lễ ha, cậu chịu hông?

Arthur nhịn, lại nhịn, mới có thể kìm lại xúc động ném thẳng cái nhẫn này xuống hồ. Khoảng cách sinh ra cái đẹp, quả thật là chân lý bất biến ngàn đời! Trước kia khi chưa tiếp xúc với Thanh Điểu, y còn coi nó là niềm mơ ước, hiện giờ chỉ hận không thể cách nó càng xa càng tốt!

Arthur rảo bước tới trước mặt Francois, trả lại Thanh Điểu cho hắn, nói:

- Nguyên Soái, may mà tại hạ không làm trái lời hứa!

Nói ra cũng kỳ, Thanh Điều lúc nãy còn làm nũng ăn vạ khóc lóc om sòm, vừa về tới tay Francois cái là biến thành bé thỏ trắng ngoan ngoãn đáng yêu ngay, im lặng không nói gì.

Trong lòng Arthur phát sợ, không khỏi nhìn Thanh Điểu nhiều hơn chút, Francois lại tưởng y không nỡ xa Thanh Điểu, khóe miệng nghiêm túc ngàn năm khẽ cong cong, Thanh Điểu của hắn, dẫu cho bao năm trôi qua vẫn luôn đáng yêu như thế, khiến người ta vừa gặp đã thương!

Vừa rồi, biểu hiện của thanh niên trước mặt khiến Francois nhìn với con mắt khác, lúc hắn bằng tuổi y bây giờ chưa chắc đã có được sự ổn định và tỉnh táo đến vậy, quả nhiên là giang sơn đời nào cũng có nhân tài mà! Hiếm lắm Francois mới rung động trước người tài.

- Vừa rồi biểu hiện của cậu không tồi. – Nguyên soái gật đầu khen ngợi.

Brand đứng cạnh nhìn Nguyên Soái đầy kinh ngạc, Nguyên Soái trước giờ tiếc lời khen hơn tiếc vàng, thế mà nay lại mở miệng khen người ta? Mặt trời mọc đằng Tây rồi! Brand ở cạnh hắn ròng rã năm năm trời, số lần được nguyên soái khen chỉ đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay thôi! Thanh niên Beta này quả thực rất may mắn, khiến Nguyên Soái yêu thích ngay từ lần gặp đầu tiên, vừa cho mượn cơ giáp vừa mở miệng khen ngợi, bỗng Brand thấy có chút gato!

Ngoài Nguyên soái ra, hoàng đế Muller cũng rất tán thưởng Arthur, ông mỉm cười tự mình bước xuống dưới, đeo huy chương vinh quang lấp lánh ánh vàng lên ngực Arthur, vỗ vỗ bả vai y:

- Người trẻ tuổi, ta nhìn thấy hi vọng của tương lai Đế Quốc trên người cậu!

Hoàng đế Muller không hề biết sự thân thiết này chẳng khác nào đưa ông dạo quanh Quỷ Môn Quan một lần. Trong giây phút bọn họ đứng gần nhau, Arthur có vô số cơ hội ám sát ông ta, chỉ có điều, trong lòng y hiểu rõ, cho dù Hoàng đế Muller chết, Đế Quốc cũng sẽ không diệt vong. Hoàng đế già vừa chết, tên hoàng tử Repin miệng còn hôi sữa kia sao có thể là đối thủ của Francois? Tới lúc đó, toàn bộ quyền hành thực sự của Đế Quốc sẽ thuộc về Francois, giết hoàng đế chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, khiến Liên Bang càng lâm vào cảnh khốn đốn.

Cho nên y biết, mục đích lần này của mình không phải Hoàng đế Muller, mà là Nguyên soái Francois, chỉ khi Francois không còn, mới có thể tiêu diệt Đế Quốc một cách dễ dàng.

Biểu hiện xuất sắc của Arthur khiến những người đứng xem khen ngợi không ngớt, trong lịch sử Đế Quốc, suốt mười mấy năm qua, vị trí đứng đầu đều bị sinh viên của học viện Louis cuỗm mất, mà Joseph tới từ Louis năm nay còn xuất sắc hơn những đàn anh khóa trước, cơ giáp cũng mạnh nhất trong lịch sử thi đấu, ai ngờ gã lại bại dưới tay một Beta bình thường tên Arthur tới từ học viện quân sự Tạ Luân xa xôi hẻo lánh.

Các quý tộc vừa cười nhạo Arthur đều cảm thấy thấp thỏm không yên, cứ như bị giáng cho một bạt tai vậy. Có điều hoàng tử Repin lại như nhặt được bảo bối, đôi mắt ngời sáng nhìn chằm chằm vào Arthur.

Repin đương nhiên biết, em họ Joseph sẽ đứng về phía mình, nhưng nếu chỉ có sự ủng hộ của quý tộc thì chưa đủ giúp gã leo lên ngôi vị Hoàng đế, gã thực sự cần thêm sự ủng hộ của các quân quan tới từ tầng lớp dân thường, mà vị Beta trước mặt quả thực có thể giúp gã nhận được sự ủng hộ nhiều hơn từ nhân dân và quân đội. Cho nên gã nhất định phải có được người tài này!

Hoàng tử Repin cười mỉm, đánh giá Arthur một cách tỉ mỉ: Y có một gương mặt tuấn tú như vẽ, dáng người cao thẳng thon dài như cây tùng, đồng phục thị vệ màu đỏ trên người khiến y toát lên vẻ hiên ngang oai hùng khó nói thành lời; trải qua năm trận chiến kịch liệt, mái tóc màu nâu sẫm của y bị mồ hôi thấm ướt, đôi mắt màu lục tựa như phỉ thúy lại hiện vẻ hưng phấn, sáng ngời khiến người ta khó lòng rời mắt.

Với tư cách là Hoàng tử duy nhất của Hoàng đế, Repin mang trong mình huyết thống cao quý, xuất thân hiển hách, lại thêm ngoại hình tuấn tú bất phàm, từ khi tới tuổi thành niên, bên cạnh gã chưa khi nào vắng bóng mỹ nhân, dù là tình nhân cố định hay bạn giường mua vui cũng nhiều không kể hết, ai ai cũng là Omega xinh đẹp tuyệt trần. Bình thường gã chẳng thèm để mắt tới đám Beta, nhưng thanh niên Beta trước mặt lại khiến gã dấy lên hứng thú. Một quan vệ sĩ bản lĩnh xuất sắc, ngoại hình cấm dục không biết sẽ có dáng vẻ thế nào khi ở trên giường nhỉ? Chỉ nghĩ thôi đã nhiệt huyết sôi sục rồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv