Ngân Hồ tỏ vẻ rất gato khi chủ nhân bỏ mặc mình, đi "sủng ái" bạn cơ giáp từ trên trời rơi xuống kia, quyết không bỏ qua cơ hội cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Arthur bực mình quát:
- Cậu im miệng lại coi!
Trong lòng Arthur cũng có chút thất vọng, có điều y thấy giáp bảo vệ màu xám bạc trông có vẻ cũ kĩ của Mị Ảnh cực kỳ dày, tuy thân mình hơi cồng kềnh, nhưng hai chân hai tay đều rất mạnh mẽ, bàn chân được thiết kế đinh thép đặc biệt, có thể găm chặt xuống mặt đất, giúp gia tăng sức bám trên mặt đất. Xem ra đây chính là một cơ giáp thiên về phòng thủ. Không giống với các cơ giáp khác, khoang điều khiển của Mị Ảnh không nằm ở đầu mà là ở phần ngực cơ giáp, phần bụng được trang bị súng trái phá* ion ba nòng, hai tay không có đao ánh sáng hay đao bấm, mà chỉ có hai nắm đấm thép cực kỳ rắn chắc.
Thời gian diễn ra trận đấu rất gấp rút, gần như không có thời gian để Arthur suy tính thêm gì khác, y nhanh chóng trèo lên cơ giáp, ngồi vào khoang điều khiển, khởi động kết nối tinh thần lực. Gần như cùng lúc đó, Gritte cũng khởi động Cuồng Bưu của mình.
Mị Ảnh và Cường Bưu cùng nhảy vào trong hồ, trận đấu đã bắt đầu!
Bởi vì trước đó Arthur không hề biết hôm nay sẽ có trận đấu cơ giáp người thật nên sự hiểu biết của Arthur về Mị Ảnh mới dừng lại ở lần thăm dò lúc trước, chỉ biết nó là một cơ giáp cấp B, còn tới khi y ngồi vào khoang điều khiển mới biết rõ những tham số cụ thể của nó. Nhưng mà, sau khi ngồi vào trong khoang điều khiển cơ giáp và kết nối tinh thần lực, nhìn thấy tham số của Mị Ảnh xong, y không thể không thấp giọng mắng đồ lừa đảo!
Thường thì tuy tên của cơ giáp không nhất thiết phải liên quan tới tính năng đặc biệt của nó, nhưng phải đến tám mươi, chín mươi phần trăm là vậy. Cho nên khi biết tên cơ giáp này là Mị Ảnh, Arthur đã nghĩ rằng tên cũng như máy, đặc điểm nổi trội của nó chính là tốc độ. Cơ giáp Ngân Hồ cấp A của Arthur trừ việc là cơ giáp có trí năng rất cao ra, đặc điểm lớn nhất của nó là nhẹ nhàng linh hoạt, sức tấn công cực mạnh, đặc điểm này có thể giúp Arthur phát huy toàn bộ sở trường của bản thân.
Đối với cơ giáp mà nói, tốc độ và giáp bảo vệ thường có tỉ lệ nghịch với nhau, trừ phi sử dụng hợp kim sinh vật vô cùng đắt đỏ, nếu không, muốn cơ giáp có tốc độ nhanh thì không thể không hi sinh độ dày của lớp giáp bảo vệ để giảm bớt sức nặng của cơ giáp; trái lại, nếu muốn gia cố tính năng phòng thủ, nhất định phải tăng cường độ dày của giáp bảo vệ. Cơ giáp nặng nề đương nhiên không thể di chuyển nhanh chóng được.
Nhưng mà tuy tổng tham số của bạn nhỏ Mị Ảnh này lên tới 19 điểm, trong đó giáp bảo vệ và lực tấn công đều đạt 8/10, nhưng tốc độ... mẹ nó chứ, chỉ có 3/10 thôi! Cơ giáp có chỉ số tốc độ 3/10 thì tên là Mị Ảnh làm cái quái gì chứ?! Rõ ràng là chơi y mà! Lúc này Arthur chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào to hai chữ lừa đảo thôi! UvU
Càng khiến Arthur điên tiết hơn là, Cuồng Bưu của Gritte là cơ giáp thiện về tốc độ, tốc độ nhanh tới mức khủng bố với tham số 9/10. Cũng có nghĩa là, nếu thực hiện cùng một động tác, tốc độ của Cuồng Bưu nhanh gấp ba lần Mị Ảnh, cũng có nghĩa là, Cuồng Bưu nhà người ta đấm Mị Ảnh nhà mình ba đấm, Mị Ảnh chỉ kịp đánh trả nó một đấm! Cho dù một đấm kia của Mị Ảnh có lực sát thương cao hơn đi chăng nữa, với tốc độ né tránh linh hoạt của đối phương, Mị Ảnh vẫn sẽ đấm trượt!
Dù Arthur có chỉ số tinh thần lực lên đến 480 cũng đến bất lực với một cơ giáp chậm chạp tới mức này, chẳng khác nào anh hùng không có đất dụng võ! Huống chi đây là lần đầu tiên y phối hợp với Mị Ảnh, xét về độ ăn ý chắc chắn thua xa Gritte và Cuồng Bưu. Vậy nên ngay từ khi trận đấu bắt đầu, Arthur đã hoàn toàn ở thế yếu, gần như bị đánh tới mức không kịp đỡ!
Rõ ràng Gritte cũng phát hiện tốc độ là tử huyệt của Mị Ảnh, gần như gã hoàn toàn phát huy thế mạnh về tốc độ của cơ giáp, vây lấy Mị Ảnh như gió lốc, tấn công đủ mọi góc độ, tay trái nắm đấm, tay phải cầm đao, liên tục tấn công Mị Ảnh như vũ bão.
Arthur ngồi ở khoang điều khiển trong ngực Mị Ảnh, trơ mắt nhìn đối thủ đấm một phát trúng mặt, ngay sau đó, thanh đao sắc bén quét qua vai trái Mị Ảnh. May mà Mị Ảnh có lớp bọc thép cực kỳ chắc chắn, hơn nữa trong tay đối phương không phải là đao ánh sáng làm từ hợp kim ion, nếu không phát đao này rất có thể sẽ chém đứt cánh tay trái của Mị Ảnh.
Arthur không thể không điều khiển Mị Ảnh gắng sức trốn tránh, vùi cả thân máy và khoang điều khiển vào trong nước để giảm thiểu phần nào sức tấn công mãnh liệt của đối phương. Nắm đấm thép của Gritte đập thẳng vào thân cơ giáp, toàn bộ khoang điều khiểu chấn động kịch liệt. Arthur cảm thấy dạ dày trào ngược, muốn ói vô cùng, y gắng sức tìm khoang cứu sinh trong cơn choáng váng.
Có điều, y dùng tinh thần lực dò xét khắp nơi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng khoang cứu sinh đâu. Cuối cùng, y không nhịn nổi nữa, chửi ầm lên:
- Chết tiệt! Mẹ nó chứ, thiết kế kiểu quái gì vậy? Sao đến cả cái khoang cứu sinh cũng không có hả?!
Mị Ảnh vẫn luôn lặng thinh từ đầu tới giờ bỗng lên tiếng, giọng nói cứng nhắc của máy móc có phần lạnh lùng kiêu kì:
- Mặc dù học viện quân đội Tạ Luân không phải trường học nổi tiếng gì, nhưng từ trước tới nay chỉ có anh hùng chết trận, không có kẻ hèn tháo chạy!
Arthur đã buồn nôn tới mức sắp ngất, thảo nào khoang điều khiển của cơ giáp khác đều ở đầu, khoang điều khiển của Mị Ảnh lại ở ngực. Thiết kế như vậy quả thực đảm bảo tính vững chắc của khoang điều khiển, nhưng cũng vì lẽ đó nên không thể sử dụng khoang cứu sinh.
Giáp bảo vệ vững chắc, thân máy cồng kềnh, lòng bàn chân được thiết kế đinh sắt để cố định trên mặt đất, tất cả những thiết kế này đều nói lên rằng chạy chính là chết! Nói cách khác, quấn lấy kẻ địch tới cùng, nếu không hạ gục được kẻ địch, bản thân mình cũng sẽ toi đời!
Những cú đấm của Cuồng Bưu ngày càng hung ác hơn, Arthur có thể tưởng tượng, Gritte đang ngồi trong khoang điều khiển của Cuồng Bưu, trong lòng là mối hận khó phai, vừa cười ác độc vừa tấn công y một cách điên cuồng, có xu thế không giết chết y sẽ không bỏ qua! Năng lượng lớp giáp bảo vệ của Mị Ảnh đã bắt đầu báo động đỏ, gần như đứng không vững, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào...
Chẳng lẽ hôm nay ông đây phải chôn thây ở nơi này, toi mạng cùng với cơ giáp lừa đảo này, táng mạng trong hồ nước lạnh như băng này sao?
Trong nháy mắt, Arthur nhớ tới gương mặt nghiêm nghị của cha, nhớ tới lời dặn dò tha thiết trước lúc chia xa của thượng tướng Otto, và cả bóng dáng thoáng qua của Francois vừa rồi...
Không, mình không thể chết được!
Mục tiêu ở ngay phía trước rồi, tất cả những hi sinh, tất cả những cố gắng, tất cả niềm hi vọng của Liên Bang đều được gửi gắm trong trận chiến này! Không thể gục ngã khi chỉ cách vạch đích một bước chân được!
Mình nhất định, nhất định không được chịu thua!
Nếu đã không thoát được thì chỉ đành liều mạng đánh cược một lần thôi!
Sự phẫn nộ và hoang mang lúc ban đầu không còn nữa, Arthur lâm vào bước đường cùng quyết tâm phải chiến tới cùng! Y buộc mình tỉnh táo trở lại, găm đinh thép dưới lòng bàn chân xuống đất, cố định cơ giáp dưới đáy hồ, phòng khi bị đối phương đánh ngã.
Sau khi đứng vững, thân máy không lắc lư kịch liệt như vừa rồi nữa, đồng thời Arthur phát hiện tuy năng lượng phòng thủ của Mị Ảnh đã báo đỏ, nhưng mức độ tiêu hao năng lượng rất chậm, cách chỉ số giới hạn khá xa, có thể thấy quả thực thiết kế giáp bảo vệ của Mị Ảnh rất độc đáo, năng lực phòng thủ không phải hạng xoàng.
Arthur từ từ hít sâu một hơi, dùng hai cánh tay máy rắn chắc bảo vệ phần đầu yếu ớt nhất, toàn bộ thân máy cong lại thành vòng cung, để lộ tấm lưng máy cứng rắn, thoạt nhìn giống hệt một con rùa cỡ lớn. Tuy rằng trông rất xấu, nhưng lại có tác dụng giảm thiểu tổn thương xuống mức thấp nhất.
Đám người quan sát trận chiến nhìn thấy hình dạng buồn cười của Mị Ảnh đều lên tiếng chế nhạo không ngừng, cho rằng thắng bại trong trận đấu này đã định, chẳng có gì đáng xem nữa, cơ giáp đồ cổ này căn bản không phải là đối thủ của Cuồng Bưu, thất bại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Có điều, vẻ mặt Francois trên đài lãnh đạo như có điều suy nghĩ, chăm chú quan sát trận đấu với ánh mắt sắc bén.
Brand đứng cạnh hắn nhìn thấy vẻ mặt chăm chú hiếm có của Nguyên soái, không khỏi tò mò, hỏi:
- Nguyên soái, chẳng phải trận đấu này thắng bại đã định rồi sao? – Tuy rằng biểu hiện của tên nhóc điều khiển Cuồng Bưu kia cũng coi như tạm được, nhưng làm gì đã đủ trình hấp dẫn sự chú ý của nguyên soái nhỉ?
- Thắng bại đã định? – Francois nhíu mày – Chỉ sợ còn quá sớm để nói câu này!
Quả nhiên, diễn biến trận đấu tựa như đang chứng thực lời nói của Francois. Trong tiếng cười mỉa mai của mọi người, "con rùa đen" Mị Ảnh nhận đủ mọi tấn công, đạn pháo, đao chém, quyền cước của Cuồng Bưu...
Nhưng mà, thời gian dần trôi, mọi người không cười nữa. Bởi vì bọn họ phát hiện, tuy cơ giáp đồ cổ kia trông xấu xí cồng kềnh nhưng lại hệt như một lô-cốt vững chắc, cho dù Cuồng Bưu có tấn công mạnh mẽ đến đâu, nó vẫn sừng sững không ngã. Trái lại, tốc độ tấn công như bão táp của Cuồng Bưu dần dần chậm lại. Gritte có khỏe hơn nữa thì cũng chỉ là con người, những thao tác tấn công liên tục trong thời gian dài khiến gã hao hết phần lớn thể lực, hơn nữa năng lượng của Cuồng Bưu cũng chẳng còn lại là bao. Mỗi cơ giáp đều được trang bị đá năng lượng dự bị, Gritte lau mồ hôi trên trán, tranh thủ thời gian bổ sung năng lượng.
Muốn bổ sung năng lượng, phải gỡ đá năng lượng cũ ra, thay đá năng lượng mới vào. Thời gian thay đá năng lượng không dài, chỉ tốn ba giây, có điều trong ba giây này, bởi vì thay đá năng lượng mà cơ giáp không thể tấn công, hơn nữa toàn bộ động tác vận hành cơ giáp cũng sẽ buộc phải gián đoạn.
Arthur vẫn luôn đau khổ phòng thủ không đánh trả nãy giờ chỉ chờ ba giây này thôi! Cơ hội đảo ngược tình thế tới rồi!
Mọi người chỉ thấy Mị Ảnh vẫn đang cuộn tròn như con rùa bỗng nhiên bật dậy, bàn tay bọc thép nhanh chóng vươn ra, nắm chặt lấy cái cổ của Cuồng Bưu, bàn tay bọc thép còn lại vung ra một cách hung hãn, nện lên mặt đối phương một đấm thật mạnh, mạnh tới mức khiến vỏ khoang điều khiển lõm vào luôn!
Suốt từ đầu trận đấu tới giờ, Gritte luôn ở thế chủ động, gã không ngờ đối phương vẫn còn sức đánh trả. Khoang điều khiển bị tấn công bất ngờ, chấn động dữ dội khiến cả người gã xóc nảy, động tác đổi đá năng lượng cũng bị ngắt quãng.
Không để đối phương kịp phản ứng lại, Mị Ảnh liên tục giáng những cú đấm thép nặng nề lên bộ phận yếu ớt nhất của đối phương. Giáp bảo vệ của Cuồng Bưu làm sao có thể vững chắc như Mị Ảnh được? Chẳng mấy chốc, năng lượng của lớp giáp bảo vệ đã biến thành màu đỏ, tiếng cảnh báo vang lên không ngừng.
Gritte bị chọc giận, tạm thời từ bỏ việc đổi đá năng lượng, điều khiển cánh tay bọc thép đánh trả. Arthur khẽ cười một tiếng, tinh thần lực vọt tới mức cao nhất, mọi người chỉ thấy thân mình cồng kềnh của Mị Ảnh nhảy vọt lên cao, xoay tròn 180 độ trên không, bàn chân to lớn cường tráng đạp thẳng xuống ngực Cuồng Bưu, thân máy to lớn của Cuồng Bưu lập tức bắn thẳng ra ngoài!
- OA! Chiêu đá móc bay người trên không này hay lắm! Quá đẹp luôn! – Tiếng khen ngợi vang lên không ngớt.
Có điều mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, nhân lúc Cuồng Bưu bị đạp bay lên không, Mị Ảnh ưỡn ngực, để lộ súng trái phá ion ba nòng ở phần bụng, "đoàng đoàng đoàng" ba tiếng nổ chói tai vang lên, ba viên đạn pháo khổng lồ rời khỏi nòng súng, gần như bắn trúng đầu Cuồng Bưu cùng một lúc, phá hỏng lồng năng lượng của đối phương, toàn bộ cơ giáp nổ tan tành, rời ra giữa không trung, linh kiện máy rơi ào ào xuống hồ như lá rụng.
May mà trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Cuồng Bưu kịp thời khởi động cơ chế cứu sinh, đưa Gritte đã hôn mê vào khoang cứu sinh, đẩy ra khỏi cơ giáp, gã mới bảo toàn được mạng sống.
- Quào! Ngầu quá đê!
- Trời ơi! Đẹp trai quá xá!
- Thằng nhóc điều khiển cơ giáp cổ lỗ sĩ kia là ai vậy? Trâu bò vãi!
Đám người vây xem reo hò đầy phấn khích, cứ tưởng là một trận đấu chán òm đã định trước thắng thua, nào ngờ tình thế lại hoàn toàn thay đổi vào lúc mọi người không ngờ nhất, quả thực còn giống trong phim hơn cả phim điện ảnh!
Cơ giáp Mị Ảnh mình đầy vết thương hiên ngang đứng thẳng trong tiếng reo hò của mọi người, khi cơ giáp dừng lại ở bờ hồ, một thanh niên thanh tú đẩy cửa khoang điều khiển ra, thả người nhảy xuống đầy phóng khoáng.
Gương mặt thanh tú xuất hiện vài vết bầm do trận đấu vừa rồi quá mức dữ dội, nhưng điều ấy không hề ảnh hưởng tới tư tế anh hùng hiên ngang của y. Y đứng thẳng đầy kiêu ngạo, tựa như thanh kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng sắc bén khiến người ta không dám tới gần!
Huhu chương này cháu Arthur ngầu bá cháy, tui cứ vừa trans vừa xuýt xoa TTvTT