Sân bay, mười giờ máy bay hạ cánh mặt đất, dòng người muôn hình muôn vẻ bước đi trong sân bay, xen lẫn trong đó là một đôi tình nhân hết sức bắt mắt, pheromone trên người bọn họ nồng đậm hơn người bình thường một chút, thân mật hòa làm một thể, hẳn là vừa mới trải qua một kỳ phát tình nóng bỏng.
Người xung quanh lướt qua vai bọn họ, phần lớn đều phải quay đầu liếc bọn họ một cái, không chỉ bởi vì hai người đẹp mắt, mà nguyên nhân hơn cả chính là một người trong đó lại là một omega.
Mấy năm gần đây, omega khó gặp, nếu không phải bên người Chung Văn Nhiễm còn có một Chúc Diệu Uyên đi cùng, phỏng chừng bây giờ đã có người tới muốn phương thức liên lạc của anh rồi.
Có điều không có ai là tốt nhất.
Đối với mấy ánh mắt quan sát soi mói như có như không này vốn Chung Văn Nhiễm đã hết sức không được tự nhiên, anh cau mày, sắc mặt dần tối lại.
Anh hơi nghiêng đầu, Chúc Diệu Uyên liền với tay xuống nắm lấy tay anh, trầm giọng nói: “Ra khỏi sân bay sẽ có xe đưa đón, cứ nhịn một chút, nhé?”
Ký hiệu hoàn toàn đã chữa khỏi được chứng pheromone rối loạn của Chung Văn Nhiễm, pheromone trên người anh bây giờ người khác đều có thể ngửi được.
Thật ra thì nếu như ở trạng thái thông thường, omega vốn có thể tự nhiên khống chế việc phóng pheromone, nhưng là anh vừa trải qua kỳ phát tình, thậm chí ba ngày điều chỉnh cuối cùng của kỳ phát tình cũng đều bị Chúc Diệu Uyên quấn rịt lấy không tha, mùi vị nồng nặc hơn một chút, không cách nào khống chế là tình huống rất bình thường.
Dưới tình huống này, thuốc ức chế pheromone không có tác dụng nào hết, tiêm vào còn tổn thương tới thân thể.
Vậy nên Chung Văn Nhiễm chỉ có thể cứ thế ra phố, dọc theo đường đi thu hoạch được vô số ánh mắt, cảm xúc vốn đã không quá mức ổn định lại càng thêm mấy phần lung lay sắp đổ.
Trước kia anh chưa từng bị mọi người nhìn chăm chú như vậy, hoặc là nói, nhận nhiều ánh mắt khác thường của mọi người đến thế.
Phòng thí nghiệm nghênh đón thực tập sinh, đôi lúc sẽ phải cần anh ra mặt làm thầy giáo tạm thời, các trường cao đẳng và đại học có hoạt động, anh tới với tư cách là một chuyên gia đến giảng đường có thể chứa hơn ba trăm người giảng dạy, cảnh đông đảo nhiều người cũng chẳng phải chưa từng trải qua, nhưng khi ấy đa số người đều mang vẻ mặt sùng bái hoặc bình thản, chứ chẳng phải như bây giờ, dùng một loại ánh mắt tục tĩu quét sạch toàn thân anh từ trên xuống dưới.
Anh mặc cho Chúc Diệu Uyên níu lấy tay mình bước nhanh theo hắn về phía cửa ra, nếu mà còn có người dám nhìn anh, Chúc Diệu Uyên sẽ ném cho một ánh mắt cảnh cáo, rồi kéo anh bảo vệ sau lưng mình.
Từ sau khi cha mẹ Chung Văn Nhiễm mất, đã rất nhiều năm anh không được trải qua cảm giác được người khác toàn tâm toàn ý bảo vệ như thế này.
Nhất thời anh không khỏi hoảng hốt, nhìn bóng lưng cao lớn của Chúc Diệu Uyên, loại cảm giác quen thuộc kia lại xộc vào lòng.
Nhưng khi suy ngẫm tỉ mỉ lại, đầu óc anh lại chỉ có trống rỗng, sao có thể nhớ lại được chút hình ảnh vụn vặt nho nhỏ nào.
Vội vã đi ra khỏi sân bay, quả nhiên đã có xe đang đợi.
Chúc Diệu Uyên che chở cho Chung Văn Nhiễm lên xe trước, rồi sau đó mình cũng ngồi vào ghế sau xe, người lái xe là một alpha xấp xỉ tuổi Chúc Diệu Uyên, mặc âu phục, kiểu tóc ngắn ba chia bảy hết sức chỉnh tề, thấy Chúc Diệu Uyên mang người lạ lên xe còn tò mò nhoài người về sau liếc một cái.
Chúc Diệu Uyên ho nhẹ một cái: “Lái xe mày cho đàng hoàng đi, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Alpha trẻ tuổi nghe thấy hắn nói thế, lòng hiếu kỳ ngược lại lại càng mạnh, cười trêu chọc: “Người của mày?”
Chung Văn Nhiễm vừa lên xe liền nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở mắt ra, lại thấy Chúc Diệu Uyên thản nhiên gật đầu, nụ cười mang theo đắc ý: “Mắt nhìn tốt hơn mày nhiều đúng chứ?”
“Mẹ mày,” alpha kia quay đầu đi, khởi động xe, biết được Chung Văn Nhiễm không phải người ngoài rồi liền nói, “Lão già gian ác Viên Bách Xuyên kia, lần này mày đến là muốn chỉnh lão rồi?”
Viên Bách Xuyên, một cái tên mà tất cả công dân đế quốc nghe nhiều thành quen, thường xuyên xuất hiện trên tựa đề các tờ báo lớn, bây giờ được thốt ra trong miệng alpha này giọng điệu lại khinh thường như thế.
Ánh mắt Chung Văn Nhiễm ngạc nhiên, ngay sau đó Chúc Diệu Uyên đè mu bàn tay anh lại, tỏ vẻ trấn an.
“Tao nào có năng lực chỉnh hắn,” ánh mắt Chúc Diệu Uyên âm trầm, “A Giang, có lời về đến nhà mày bàn tiếp, bây giờ không an toàn.”
Viên Bình Giang giễu cợt, hỏi ngược lại: “Nhà tao thì an toàn?”
Trên thực tế thì, nhà gã mới là nơi không an toàn nhất, nhưng Chúc Diệu Uyên biết nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên mới đến nơi hẹn trước, nhanh chóng liên lạc với hắn trước, dùng trình độ cao nhất để hạ khả năng Viên Bách Xuyên hạ thủ xuống thấp nhất.
Thấy Chung Văn Nhiễm vẫn mông lung mơ hồ, Chúc Diệu Uyên nắm chặt tay anh, trên mặt hiện chút vẻ đắng lòng, giới thiệu gã: “Vị này là Viên Bình Giang, con trai Viên Bách Xuyên… Có điều không phải con ruột.”
Chung Văn Nhiễm vẫn không thể hiểu nổi bọn họ, tại sao khi nói về Viên Bách Xuyên lại luôn có giọng điệu hận thù như thế, sau khi chọn lọc từ ngữ hợp lý mới mở miệng hỏi: “Sao lại biết không phải con ruột?”
“Bởi vì lão ấy à, vốn dĩ không có năng lực sinh sản. Ngày nào đó nhặt được tôi trong khu dân cư nghèo, giống như nhặt con chó con mèo vậy đó, mang theo bên mình nuôi lớn.” Trong mắt Viên Bình Giang mang theo ý cười vặn vẹo, “Rất kinh ngạc sao?”
Từ sau khi lên xe Chúc Diệu Uyên liên tục tiếp xúc với chuyện ngoài ý liệu, kinh ngạc nhất định là có, nhưng dường như đều không có quan hệ với gã nhiều lắm, anh gật đầu một cái, thái độ bình thản.
“Em và gã quen biết lúc trong quân đội,” Chúc Diệu Uyên nói, “Khi đó em cũng sắp giải ngũ, gã thì vừa mới nhập ngũ, có lần đúng lúc em gặp gã tắm rửa, nhìn thấy trên người gã có rất nhiều vết thương, vết thương lớn như roi quất đến nhỏ như va đập đều là Viên Bách Xuyên làm ra.”
Lúc này Chung Văn Nhiễm mới có chút phản ứng mãnh liệt hơn, tựa hồ là không đành lòng.
Chúc Diệu Uyên giơ tay lên, phủ lên lông mày anh, thở dài: “Đó cũng là lần đầu tiên em phát hiện, vị nguyên soái này của quốc gia chúng ta, không giống với trên tin tức mà ta được xem cho lắm.”
Chung Văn Nhiễm ngừng một chút, “Đúng là không giống cho lắm.”
Nhưng Chúc Diệu Uyên xuyên thấu qua ánh mắt anh có thể nhìn thấy sự nghi ngờ của anh, giống như đang tự hỏi tại sao lại phải nói cho anh những điều này, hắn hạ tay xuống, sắc mặt cũng chẳng như đưa đám mà vẫn như thường, chỉ là bàn tay nắm tay Chung Văn Nhiễm siết lại càng chặt hơn.
Xe chạy cả một đường thông suốt, tới nhà Viên Bình Giang, gã xuống xe giúp hai người thu dọn đồ đạc, giới thiệu phòng cho bọn họ rồi sau đó quay người rời đi.
Chung Văn Nhiễm và Chúc Diệu Uyên ở cùng một căn phòng, nghe nói là vì không ai biết anh đến, cho nên không có thu xếp một phòng cho khách khác.
May là mặc dù anh là một omega nhưng đã được Chúc Diệu Uyên ký hiệu rồi, đã là một đôi tình nhân “Danh chính ngôn thuận”, ở cùng nhau cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Buổi chiều sắp xếp xong là đi ăn cơm, Chung Văn Nhiễm tới nhà vệ sinh một chuyến nên tạm thời tách khỏi Chúc Diệu Uyên một lúc.
Sau khi xong liền xuống lầu đi tìm phòng anh, đúng lúc đụng phải hai người ở khúc ngoặt cầu thang, một người trong đó thế mà anh lại biết, chính là bác sĩ tâm lý của anh – Đan Văn Thịnh, còn một người nữa, là một bà lão beta chanh chua.
Ba người đụng nhau ở khúc ngoặt, ai chũng chưa chuẩn bị tâm lý, cổ họng bà lão rít lên, ngũ quan đã bị nếp nhăn che lấp rung lên mấy đợt, nói to: “Cậu là ai? Vào bằng cách nào?”
Đan Văn Thịnh thì rất ngạc nhiên mừng rỡ: “Không ngờ ở nơi như thế này có thể gặp nhau, ngài Chung.”
“Tôi là khách của Viên Bình Giang, tạm thời ở lại đây mấy hôm,” Chung Văn Nhiễm ung dung thong thả đáp lại, “Tôi cũng không ngờ tới sẽ gặp được ngài, bác sĩ Đan.”
Bà lão thấy hai người quen biết, lại nghe nói anh là khách của Viên Bình Giang, lập tức đổi dáng, nghi ngờ quan sát từ trên xuống dưới.
~ Hết chương 40 ~