Kha Ly nói cô nhận ra mùi hương đặc trưng trên người tiểu Điềm.
“Cậu sắp tới kì phát tình rồi, nên hạn chế ra đường thì hơn”
Tiểu Điềm xem lịch điện thoại, cỡ đầu tuần sau nhỉ? Không sao, cũng còn lâu mà. Cậu cất đơn xin nghỉ phép lại vào tủ, tiếp tục làm việc của mình.
“Tiểu Điềm sao cưng thơm thế?”, đồng nghiệp Ất xáp lại khi vừa đến giờ giải lao.
“Tiểu Điềm sắp tới kì rồi?”, đồng nghiệp Giáp ngẩn đầu khỏi khay đồ ăn, hỏi tiểu Điềm vừa ngồi xuống cạnh anh ta.
“Mùi hương thoang thoảng cảm giác mát ghê. Không biết ai sắp phát tình nhỉ?”, đồng nghiệp nào đó đang đứng chờ tới lượt khẽ xuýt xoa. Mãi đến khi tiểu Điềm dứt khoát bỏ bữa ăn, lăn lại về phòng thì tiếng xì xào mới dứt.
Lục tủ tìm thuốc ức chế. Cậu bi thống phát hiện vẫn chưa để dự trữ ở công ty.
“kha Ly, cậu có thuốc ức chế không?”
Kha Ly chậc lưỡi “thuốc của tôi là loại cũ, ức chế hiện tại nhưng lúc phát tình sẽ kéo dài hơn bình thường một chút”.
“Không sao, ra về tôi về nhà cũ, sẽ lấy thuốc mới dự phòng”, nhận lấy viên thuốc, tiểu Điềm không ngần ngại uống vào.
Mùi hương giảm đi rõ rệt.
Ra về, tiểu Điềm nhờ Kha Ly chở qua bệnh viện lấy thuốc ức chế từ bên lão thất.
“Lão thất, anh đến lấy thuốc”, tự nhiên đẩy cửa phòng bác sĩ mà vào. Không may, cảnh xuân tỏa ra trước mặt muốn đâm mù mắt chó của cậu.
Lão thất đang hôn bảo bối nhà mình, vội dứt ra mà khó xử hằng giọng… 囧 đang trong giờ hành chính đấy… Hai cái người kia thôi ngay đi! Nội tâm tiểu Điềm gào thét dữ dội.
“Hm… Mùi của anh… Anh dùng thuốc ức chế loại cũ sao?”, lão thất khẽ cau mày, khó hiểu nhìn anh trai. Tiểu Điềm gật đầu thẳng thắng “phải, anh dùng tạm của đồng nghiệp, thuốc chỗ anh hết rồi”.
“Vậy anh phải nghỉ ở nhà hơn một tuần lễ, may mắn thì một tuần thôi, xui thì kì phát tình sẽ kéo dài đến hơn một tuần đấy! Còn nữa, đừng lại dụng ức chế, hãy dùng gì gì đó tạm để phát tiết chứ nếu như dùng thuốc thì anh sẽ bị như ngày trước, lờn thuốc là tèo luôn đó”, lão thất nghiêm mặt dặn dò, còn đưa tiểu Điềm thuốc xổ, để có thể xổ hết thuốc ức chế cũ trong người ra.
Nhắc đến phát tình, tiểu Điềm tự hỏi tại sao gần đến kì của mình thì xung quanh đột nhiên gặp phải hai ba Omega đang trong kì phát tình ấy nhỉ? Đã phát tình thì nằm yên đi, còn đi tới đi lui… Khổ ai? Khổ người đụng phải.
Đây là hàng xóm khác lầu của tiểu Điềm, chàng trai đã uống ức chế để tự đi mua lương thực cứu đói nhưng không may, cơn phát tình nhấn nuốt viên thuốc và bộc phát giữa đường đi siêu. May mắn siêu thị vắng người, xui xẻo chàng trai ngã trước mặt tiểu Điềm. Vội vã giúp người gặp nạn, cầu trời giữa đường đừng gặp lưu manh Alpha, cậu cũng là Omega nhỏ bé yếu ớt đó!
“Lầu… Lầu 25… Phòng … Ân…”, cố gắng giữ lí trí mà nói vị trí căn hộ rồi chàng trai cắn mạnh môi để bản thân ngất xỉu.
Tiểu Điềm 囧, hì hục hì hục lôi người vào thang máy, nhìn nút ↑ với số tầng đi lên, cậu thầm mong giữa đường đừng ai chặn lại thang máy… Không thì khổ cả đám nữa.
Lục tìm chìa khoá, không có, lục lại lần nữa, thật sự không có! Mặt tiểu Điềm hết xanh lại trắng, cậu hít một hơi thật sâu, gõ cửa gõ cửa. Quả nhiên, trong phòng có người khác.
“A? Phùng, lại phát tình rồi?!”, người đàn ông hốt hoảng ôm lấy chàng trai từ tay tiểu Điềm, cảm ơn cậu rối rít rồi hứa hẹn mời một bữa ăn.
Từ chối lời mời một hồi, tiểu Điềm mới đi tợi thang máy để trở về phòng mình, hình như tủ lạnh còn lương thực.
ĐINH!
Chạm mặt nhau trong thang máy, A Ngạo thoáng lúng túng rồi cố trầm ổn lại mà nhìn hướng khác, tiểu Điềm hừ nhẹ, đưa lưng về phía anh. Thang máy chậm chạp đóng lại, chặn sự cứng ngắc hoàn toàn ở bên trong. Hai người im lặng, thiết nghĩ trừ tiếng gió còn lại chỉ là tiếng hít thở của đôi bên.
Tiểu Điềm cảm giác, Omega vừa rồi hình như ảnh hưởng đến bản thân cậu, cậu cảm thấy mình sắp không xong rồi. Khi cửa thang máy vừa mở ra, cậu không còn hơi sức vội chạy về nhà. Một mùi hương ngọt đến ngào ngạt tỏa ra mạnh mẽ, tiểu Điềm như bị trút hết sức lực, vội vã vịn tường ngăn không ngã xuống. Cậu suýt quên rằng, sau lưng còn có một Alpha với ánh mắt dần đỏ rực như sói thấy mồi.
Omega khi mới phát tình chính là viên kẹo ngọt đến ê răng nhưng vô tình có sức hút đầy mị lực. A Ngạo lần đầu bị chi phối mãnh liệt như vậy, con mãnh thú bên trong anh muốn nổi dậy, cắn phá, đánh dấu và độc chiếm tiểu Điềm ngay trước mặt.
“Anh… Anh cút!!”, tiểu Điềm bị bàn tay hữu lực của A Ngạo kéo đi, cậu giằng co không được, gào khóc không xong, tức giận đến đau cả người, tiểu Điềm vào thời kì phát tình rất cáu kỉnh và dễ tổn thương. Cậu trực tiếp cắn mạnh lên vai người đang lôi kéo cậu, vùng ra muốn thoát nhưng vẫn bị sức mạnh của Alpha lôi kéo vào phòng.
Cún con thấy cậu thì vui mừng chạy đến nhưng nhìn thấy chủ nhân kì quái lại lủi trốn đi.
Tiểu Điềm bị đè lên đất, nghe tiếng cửa đóng lại, mặt cậu lập tức trắng bệnh đi, cơ thể không ngừng run rẩy, cậu sợ hãi co cuộn người lại, đạp chân muốn thoát khỏi sự kìm hãm thô bạo của A Ngạo. May mắn thay, chỉ có tiếng áo bị xé rách cùng tiếng tát thanh thuý vang lên trong phòng.
A Ngạo chợt bừng tỉnh. Với một bên má nóng rát.