*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Pea
___
Trong căn phòng hỗn loạn tin tức tố Alpha này, Lâm Minh Phỉ không đeo khẩu trang mà trông vẫn bình tĩnh. Tất cả là nhờ gen Alpha cao cấp và mạnh mẽ, mà xưa nay chỉ có anh đi trấn áp tin tức tố người khác.
Khung xương của tiểu Omega trong tay nhỏ hơn hầu hết các Alpha một cỡ. Nắm trong tay cảm giác mong manh, dễ vỡ. Nhưng dáng vẻ lại rất đẹp, nhất là đôi mắt kia, long lanh, ngân ngấn nước, như một động vật nhỏ không rành thế sự.
Lâm Minh Phỉ không yên tâm.
“Cần tôi gọi bảo vệ giúp em không?”
Khẩu trang mang lại hiểu quả tức thì, Hạ Đồng cảm giác sự khó chịu giảm hẳn đi, cậu liền vui vẻ: “Không cần đâu, cảm ơn ạ.”
Đôi mắt to tròn như Bambi uốn cong hình trăng lưỡi liềm, ngây thơ quyến rũ. Ai nhìn vào cũng sẽ có tâm trạng tốt, Lâm Minh Phỉ nhếch môi: “Vậy tôi đi khám đây, em cẩn thận.”
*Bambi:
Hai người tại chỗ chào tạm biệt.
Hạ Đồng ôm Đức Bang đi được một đoạn thì đụng phải Trịnh Lâm Xuyên đang quay lại.
“Em làm sao vậy! Đi chậm như thế! Tôi đã tìm em rất lâu!” Trịnh Lâm Xuyên sốt ruột nói, thô lỗ kéo cậu đi về phía trước.
Hạ Đồng ở sau gáy hắn nho nhỏ khinh thường.
Trịnh Lâm Xuyên chẳng phải người tốt lành gì, cậu rất ít khi đối đầu trực tiếp với hắn. Một là vì có Đức Bang hỗ trợ, hai là cậu thấy không cần thiết.
Không phải sợ hãi, chính là cảm thấy không cần thiết. Trịnh Lâm Xuyên trong mắt cậu chẳng khác gì một con đười ươi bất tài còn hung dữ.
Hạ Đồng chụp X-quang xong, Trịnh Lâm Xuyên không chờ đợi được nữa liền cầm tấm phim đến khoa sản tìm bác sĩ xem kết quả.
Bác sĩ liếc nhìn tấm phim không nói gì, suy tư nhìn thiếu niên xinh đẹp đang yên lặng ngồi bên bàn.
Mái tóc mềm mại màu hạt dẻ vì vội vàng chạy mà trở nên rối bời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lại đầy vẻ bối rối. Vị bác sĩ đột nhiên thấy đau lòng, trìu mến sờ sờ đầu nhỏ lông xù của Hạ Đồng.
“Mười bảy tuổi, khoang sinh dục vẫn chưa phát triển, cho nên căn bản không có khả năng phát triển nữa.”
Hạ Đồng bị bác sĩ sờ có chút sợ hãi. Thầm nghĩ mình có nên biểu lộ một chút buồn bã không, bởi vì Trịnh Lâm Xuyên dường như sắp bùng nổ.
Trịnh Lâm Xuyên quả thực đập bàn: “Đã một năm rồi, em ấy sao có thể không phát triển chút nào! Phim của mấy người có chính xác không đấy?”
Ánh mắt bác sĩ nhìn hắn nhiều hơn vài phần khinh thường, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp nên vẫn kiên nhẫn nói: “Mặc dù phim sẽ có chút sai sót, nhưng không đáng kể. Nếu cậu vẫn muốn đo chính xác kích thước của khoang sinh dục, cậu có thể tiến hành một cuộc kiểm tra xâm lấn.”
“Vậy thì làm đi.” Trịnh Lâm Xuyên nói.
Bác sĩ cho rằng minh nghe nhầm, hắn ta chỉ muốn chọc tức thành viên của gia đình khó tính này chút thôi. Bởi vì thông thường hầu hết các Alpha đều từ bỏ khi nghe đến kiểm tra xâm lấn vì đau lòng cho bạn đời.
Nhưng Trịnh Lâm Xuyên không giống như đang đùa.
“Kiểm tra xâm lấn khá phiền toái...” Bác sĩ do dự nhìn Hạ Đồng: “Bạn nhỏ, tôi xin ý kiến từ cậu.”
Ngay khi Hạ Đồng vừa định nói, Trịnh Lâm Xuyên đã cướp lời: “Nhà chúng tôi đều do tôi quyết định, làm đi, làm ngay bây giờ.”
Đã nói đến vậy, bác sĩ chỉ có thể nghiêm mặt kê đơn y lệnh: “Vậy thì cậu làm không đau hay bình thường?”
Trịnh Lâm Xuyên cau mày nói: “Không đau không phải là tiêm thuốc mê sao? Tôi nghe nói tiêm thuốc mê sẽ có di chứng, sinh con ra sẽ là đồ ngốc. Không tiêm.”
Bác sĩ đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về Hạ Đồng, trong giọng nói khiếp sợ không cần nói cũng biết: “Anh ta có thật sự là đối tượng của cậu không vậy?”
Hạ Đồng rốt cuộc cũng hiểu một chút, đôi mày thanh tú cau lại, tức giận đẩy cánh tay Trịnh Lâm Xuyên: “Em sợ đau, em muốn tiêm---”
“Nói không tiêm là không tiêm.” Trịnh Lâm Xuyên mặc kệ cậu, ‘Soàn soạt’ kí chữ kí, không kiên nhấn thúc giục: “Làm nhanh đi, tôi không tin em ấy thật sự là dị tật bẩm sinh.”
- --
Lâm Minh Phỉ dời tầm mắt khỏi người kiểm tra, không có kính râm che lại, đôi mắt phượng dài và hẹp tuyệt đẹp, khóe mắt sâu thẳm, lộ ra vẻ kiên định và sắc bén.
“Hồi phục tốt, tất cả đều tốt.” Sau khi nghỉ hưu, vị viện sĩ già hiếm khi ra ngồi chẩn, đeo kính lão viết bệnh án một cách thiếu linh hoạt: “Tôi có thể lấy ca bệnh của cậu làm ca bệnh kinh điển trong tài liệu giảng dạy của tôi không?”
“Chỉ cần không ghi đại danh là được. Tôi không muốn trở về đánh chuyên nghiệp lại bị nói bán thảm.” Lâm Minh Phỉ nhún vai.
“Cậu chuẩn bị trở về đánh chuyên nghiệp sao? Tôi nghe bảo nghề này của các cậu đổi mới rất nhanh.” Vị viện sĩ nhướng mi: “Người ta cần tiền kiếm sống bằng nghề này cũng dễ hiểu, cậu không thiếu tiền sao lại làm việc chăm chỉ như vậy làm gì? Cẩn thận bệnh cũ lại tái phát.”
“Đã nghỉ hai năm không thể lại nghỉ nữa. Bệnh cơ quan lúc nào cũng nặng hơn bệnh tâm lý. Nếu quá mức, tôi lại tìm đến ngài.” Lâm Minh Phỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Ngài biết khá nhiều về thể thao điện tử 3D.”
“Cháu trai tôi thích nó. Trước khi ra cửa, nó vẫn nói rằng ngắm bắn 3 lần là do Zero phát minh blabla.” Lão viện sĩ cười nói: “Tôi nghe không hiểu, Zero là người phải không?”
Lâm Minh Phỉ khẽ mím khoé môi, có vẻ xúc động, sau đó ẩn ý nở nụ cười.
“Có lẽ vậy.”
Ra khỏi phòng, Lâm Minh Phỉ treo kính râm lên cổ áo không đeo nữa. Thế giới trong mắt anh rõ ràng và đầy sắc màu, anh đã không nhìn thấy tất cả những điều này trong hai năm qua.
Hai năm đối với người bình thường mà nói có lẽ chỉ trong nháy mắt, nhưng với một tuyển thủ thể thao điện tử, nó đủ dài để bị cả ngành lãng quên.
Anh lấy điện thoại di động ra và kiểm tra WeChat. Mọi người trong danh sách đã thay đổi tiền tố. Anh kéo từ trên xuống dưới. Ngoại trừ chính mình, anh không nhìn thấy thêm một “Polaris” nào.
*Tiền tố: Một chữ cái hoặc một nhóm chữ được để ở đầu. Cái thành viên trong đội esport thường sẽ để tên đội ở phía trước tên mình.
Thảm hoạ đến nơi, từng người bay đi, héo tàn rất triệt để. Đoán chắc sẽ không ai tin rằng đây là chiến đội vương bài từng khuynh đảo thế giới.
Lâm Minh Phỉ mím môi, chọc vào một cái tên không có tiền tố.
Polaris-Zero vỗ vỗ Timer[hoa] và nói thân mến, em thật lợi hại.
Lâm Minh Phỉ:...
Cái tên Thời Nhã này sao càng ngày càng mạnh bạo vậy?
Polaris-Zero: [Đang ở nhà chồng à?]
Timer[hoa]: [Không phải *ngại ngùng*, đang đợi anh Lâm tìm người ta.]
Polaris-Zero: [Gọi tôi là gì?]
Timer[hoa]: [Gọi anh đội trưởng, là đội trưởng, được chưa? Chết tiệt.]
Polaris-Zero: [Ngày mai ra ngoài gặp nhau.]
Timer[hoa]: [Được thôi, tôi hiện tại liền để trống lịch trình cho anh.]
Lâm Minh Phi khẽ nhếch môi, ném điện thoại vào túi. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa phòng kiểm tra.
- -
Hạ Đồng ôm người máy AI màu hồng nhạt bất động, cái đầu nhỏ rũ xuống, toàn thân toát ra vẻ bất bình. Y tá trong phòng kiểm tra không đành lòng thúc giục cậu. Thực tế, đối mặt với lá đơn “Từ chối không đau”, bé Omega tuấn tú này đã rất đau lòng rồi.
Lúc này, một Alpha trẻ tuổi mặc quần yếm, áo len giản dị tiến tới, một tay nhét túi quần, cúi người chào hỏi Hạ Đồng, “Này, tôi gặp lại em rồi.”
Alpha này có bờ vai rộng và đôi chân dài, trông đẹp trai như một nam minh tinh. Y tá nhất thời không thể dời mắt, chỉ có thể đưa tay lên che đi khuôn mặt hơi nóng của mình.
Hạ Đồng nghe tiếng ngẩng đầu, “Ô, thật trùng hợp.” Cậu cong mắt cười, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt lại tối sầm.
Lâm Minh Phỉ nhìn y tá.
“Em ấy làm sao vậy?”
Y tá cho rằng hai người là bạn, bắt đầu than thở: “Đối tượng của vật nhỏ dễ thương này không bằng cầm thú, bắt em ấy kiểm tra xâm lấn còn không cho tiêm thuốc mê. Ẻm sợ đau nhưng không mang theo tiền, không biết phải làm sao đây!”
Lâm Minh Phi cầm lấy tờ đơn từ y tá liếc mắt một cái, nhớ lại chuyện tiểu O này bị sặc tin tức tố Alpha ở khoa cấp cứu nhưng bị bỏ mặc, nhíu mày lại.
“Như này đi, em tự kí vào đơn đồng ý không đau, chi phí gây mê tôi sẽ trả.” Anh suy nghĩ một chút rồi nói với Hạ Đồng.
“A?” Hạ Đồng kinh ngạc mở to mắt.
Cái miệng nhỏ nhắn màu anh đào khẽ mở, hơi nước trong mắt như muốn trào ra. Thực sự là một nhuyễn manh dễ bị lừa gạt. Lâm Minh Phi gật đầu, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Sao vậy?”
“Anh là Alpha phải không?” Hạ Tống nhìn anh chằm chằm, con ngươi màu sô cô la ôn nhu chăm chú.
“Đúng vậy.” Lâm Minh Phỉ bật cười.
“Cùng là Alpha, sao anh cùng Trịnh Lâm Xuyên không giống nhau chút nào.” Hạ Đồng lầm bà lầm bầm.
Lâm Minh Phỉ thực sự không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Anh chỉ nghĩ Omega nhỏ này thật ngốc: “Người khác người. Sẽ không có gì lạ khi gặp ”.
Hạ Đồng trầm mặc.
“Em yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác.” Lâm Minh Phỉ nói.
“Em không lo lắng về điều này.” Hạ Đồng cụp mắt xuống, một sự cứng rắn vô hình truyền vào giọng nói trong trẻo và sáng sủa của cậu: “Em chỉ đang nghĩ xem tại sao anh ta lại yêu cầu em làm kiểm tra thì em phải làm kiểm tra. Anh ta không cho em dùng thuốc mê, em liền không thể sử dụng thuốc mê, dựa vào đâu chứ?”
Cậu ôm chặt cánh tay của người máy nhỏ: “Cái kiểm tra này ta không làm, ta muốn đi hỏi Trịnh Lâm Xuyên mội
chút!”
“Vịt ngoan, vịt ngoan! Chị ủng hộ em đòi một lời giải thích!” Y tá đã sớm căm phẫn, kích động nắm tay: “Thực sự không được thì đá hắn! Trên đời nhiều Alpha tốt không kém gì hắn đâu! Cái người bên cạnh em cũng không tệ!”
“Khụ, tôi không cần.” Lâm Minh Phỉ dở khóc dở cười, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Cố lên, tiểu khả ái.”
Hạ Đồng được cổ vũ, cúi đầu thật sâu, “Cảm ơn chị y tá, và cảm ơn –” Cậu nói với Lâm Minh Phỉ, “Em có thể gọi anh là gì?”
“Lâm Minh Phỉ, song mộc lâm.”
“Anh Lâm!” Hạ Đồng cười hiện lên hai cái má lúm: “Vậy em đi đây!”
Cậu quay lưng bỏ đi, nhưng câu ‘anh Lâm’ giòn tan vẫn văng vẳng bên tai anh rất lâu. Lâm Minh Phỉ nhìn bóng lưng của cậu, giơ tay sờ sờ trái tim một chút.
Ngứa.
- -
Hạ Đồng chạy lon ton, tình cờ bắt gặp Trịnh Lâm Xuyên đang gọi điện ở cuối hành lang. Hành lang trống trải, nội dung rơi vào tai Hạ Đồng không sót chữ nào.
“Mẹ, con đã sớm nói không có hiện thân của trí tuệ và sắc đẹp trên thế giới này. Hạ Đồng chính là một món hàng dỏm không chạy, đống tiền kia coi như đổ xuống sông xuống biển.”
“Dù sao cũng không thể sinh con được, không bằng để con vui đùa một chút, chơi đủ rồi liền vứt nó đi, được không?”
“Sợ mang tội vứt bỏ cái gì? Nó báo lên Hiệp hội Bảo vệ Omega cũng vô ích, ba chúng ta không phải quen người trong ấy sao!”
Hạ Đồng ánh mắt hơi ngưng tụ, cậu bĩu môi, đi tới từng bước nhỏ, thẳng thừng nói:
“Trịnh Lâm Xuyên, cái báo cáo kia nói một tuần mới có.”
Trịnh Lâm Xuyên ngắt điện thoại, không nghi ngờ cậu: “Lâu như vậy? Cái bệnh viện này làm ăn kiểu gì không biết?”
“Đúng vậy, hiệu suất thật thấp.” Hạ Đồng hiếm thấy phụ họa một câu, thần sắc vi diệu.
Cả hai cùng quay về nhà, Trịnh Lâm Xuyên trên đường nhận một cú điện thoại bảo đi uống rượu nên đã ném Tiểu Tống ở ngã tư. Tiểu Tống lon ton về nhà, từ trong gầm giường lôi ra một chiếc vali.
Khi thu dọn quần áo, cậu nghiêm nghị hỏi: “Đức Bang, tại sao họ lại thoải mái với tôi như vậy?”
Đức Bang chuyển động quay lại trên mặt đất, vươn bàn tay tròn trịa về phía cậu, châm chọc: “Bởi vì ngươi không đủ mạnh, ngươi chỉ có thể dựa vào bọn hắn.”
“Vô lý!” Hạ Đồng tức giận, hai má phồng lên: “Tôi muốn chạy trốn khỏi nhà! Tôi không muốn ăn bám họ! ”
“Nhưng ngươi không có năng lực sinh tồn, chim hoàng yến nhỏ à.” Đức Bang vô tình vạch trần.
Hạ Đồng hừ nhẹ, cậu đột nhiên nhanh trí, chạy vào phòng Trịnh Lâm Xuyên.
Trịnh Lâm Xuyên là một đứa con phá của, yêu thích các loại hàng xa xỉ, cố tình lại có mới nới cũ, đồ cũ chồng chất trong ngăn kéo, thời gian dài không quản lý liền đóng bụi. Hạ Đồng trút hết khuy măng sét cùng đồng hồ nổi tiếng vào vali. Cậu cũng để lại một lời nhắn cho Trịnh Lâm Xuyên, hư tình giả ý biểu đạt ý chính: “Không cần anh chủ động, tự tui rời khỏi nhà. Sau này anh mạnh khoẻ thì tui sẽ là trời nắng.”
Dựa theo tính cách của Trịnh Lâm Xuyên, phát hiện đống đồ bị mất này đoán chừng phải là mấy tháng sau.
“Ai biểu anh bắt nạt tui.” Hạ Đồng không cảm thấy có lỗi và mang theo tất cả các chứng chỉ của mình. Cậu bước ra khỏi cổng nhà họ Trịnh một cách bình thản, không hiểu sao lại cảm thấy không khí bên ngoài trong lành hơn nhiều.
Cậu có một khả năng đặc biệt. Cậu luôn có thể nhanh chóng thoát khỏi sự trầm cảm và trở nên vui vẻ, hạnh phúc.
“Bây giờ tôi có giống một Omega độc lập và hùng mạnh không?” Cậu hỏi Debon một cách dứt khoát.
“Không giống.” Đức Bang lóe lên đèn LED, nghiêm túc trả lời: “Như một cô công chúa Disney đang trốn chạy.”