Nửa tháng sau, bộ phim mà Thịnh Tinh gửi đến cục truyền hình để xem xét lại được gửi trả về lần thứ hai, có nhiều ý kiến đòi sửa đổi còn nhiều hơn lần trước.
Diệp Hoài Ninh thuận mắt nhìn lướt qua, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.
Theo như trình độ soi mói kiểu này, cho dù phim của bọn họ có sửa kịch bản cả ngàn lần đi nữa, thì khả năng cao là ngay cả vòng kiểm duyệt cũng không qua nổi.
Ngón tay Diệp Hoài Ninh gõ nhẹ lên mặt bàn, suy nghĩ một lát, phân phó Đường Mẫn dẫn một tân binh năm ngoái bọn họ vừa kí hợp đồng tới.
Người mới tới này là sinh viên tốt nghiệp đào tạo chính quy từ Học viện Điện Ảnh. Diệp Hoài Ninh không nói quanh co, vào thẳng vấn đề, hỏi: "Phó viện trưởng Đặng trước kia ở học viện của cậu là người thế nào?"
Tân binh sửng sốt một chút rồi nói sự thật.
Vị phó viện trưởng kia tên là Đặng Gia Lai, hiện đang là chủ nhiệm thẩm định phim ở cục truyền hình, giống như những gì Diệp Hoài Ninh suy nghĩ, danh tiếng của ông ta không tốt, ở trường cũng không ít lần dùng đủ các loại thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ sinh viên, thích nhất là tìm những Alpha thân thể cường tráng, cao lớn anh tuấn mà xuống tay.
"Nghe nói mấy khóa trước có một sinh viên năm cuối nhảy lầu ở trường, chuyện này có liên quan đến ông ta, hình như là bị ông ta lừa gạt cuối cùng rơi vào kết cục không tốt. Sự tình sau đó bị nhà trường đè xuống, mãi không giải quyết được, cũng không nghe tin tức gì nữa."
Diệp Hoài Ninh lại hỏi: "Vậy còn cậu, lão ta có từng quấy rối cậu không?"
Tân binh đỏ mặt, úp úp mở mở nói: "Có ạ, nhưng em không đồng ý, ông ta cũng gây khó dễ cho em, xém chút nữa là em không thể tốt nghiệp."
Diệp Hoài Ninh gật đầu một cái: "Nếu cho cậu tố cáo ông ta, cậu dám tố không?"
Đối phương sửng sốt.
Diệp Hoài Ninh cười một cái: "Cậu cứ yên tâm, công ty sẽ ủng hộ cậu, sau này chắc chắn sẽ không bạc đãi cậu đâu."
Đuổi người đi rồi, Diệp Hoài Ninh lại phân phó trợ lí của mình đi thăm dò vụ việc học sinh nhảy lầu mà tân binh kia vừa nói, Đường Mẫn lo lắng nhắc nhở cậu: "Diệp tổng, làm như vậy có phải là quá mức rồi không, tôi nghe nói chủ nhiệm Đặng có người chống lưng cũng lớn lắm."
Diệp Hoài Ninh không để tâm lắm: "Em sợ gì ông ta, nếu không làm gì được lão thì em sẽ đi nhờ ba chào hỏi ông ta vậy."
Lão gia tử nhà cậu sẽ bao che bênh vực cho cậu thôi, mặc dù ông đối với đứa con này không tốt lắm, nhưng chắc chắn sẽ không để mặc cho người ngoài tùy ý khi dễ.
Đúng thật là Diệp Hoài Ninh trước giờ không sợ đắc tội người khác, điểm này từ trước đến nay Đường Mẫn luôn biết rõ.
Hơn nữa cô cũng biết, có thể làm cho Diệp Hoài Ninh giận thành như vậy không chỉ đơn giản là do phim của công ty bị trả về không được duyệt, mà nguyên nhân chính là do vị chủ nhiệm Đặng kia có ý đồ với Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu người này chính là cái vảy ngược duy nhất của Diệp Hoài Ninh.
Chương trình tạm ngưng ghi hình, Quý Nhiêu về phòng nghỉ, Tiểu Trương đem điện thoại trả lại cho hắn, đi nhận giúp hắn một phần cơm mang tới.
Lúc Diệp Hoài Ninh gọi điện tới, Quý Nhiêu vừa mới xé bọc đũa ra, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười vang lên bên đầu dây kia: "Ăn cơm tối hả?"
Quý Nhiêu đưa điện thoại gác lên bàn trang điểm, mở loa ngoài, thuận miệng đáp: "Đang chuẩn bị ăn đây, em thì sao?"
"Em còn chưa ăn đâu, anh chờ em, mấy phút nữa em tới rồi, có đem đồ ăn ngon cho anh đây."
Diệp Hoài Ninh đột nhiên tới tham ban mà không nói trước tiếng nào, Quý Nhiêu cũng không nghĩ cậu sẽ tới thì cậu đã đến nơi rồi.
Biên đạo của tổ chương trình đến chào hỏi mấy câu với Diệp Hoài Ninh, thuận miệng nói đùa với cậu: "Mùa này mấy hạt giống mới không được tốt lắm, mấy Omega không thấy ai dáng dấp đẹp bằng Diệp tổng cả, nếu Diệp tổng mà đến dự thi, có khả năng sẽ trực tiếp đặt sẵn vị trí Center để ra mắt đấy."
Diệp Hoài Ninh buồn cười nói: "Lẽ nào mấy mùa trước lại có Omega nào tốt hơn tôi sao?"
Biên đạo cười haha mấy tiếng, Diệp Hoài Ninh nhìn thấy Lâm Sâm đang ngồi trong góc phòng yên tĩnh dùng cơm, chẹp miệng: "Làm gì mà không thấy ai tốt chứ, người ngồi đằng kia nghe nói nhân khí cũng cao lắm mà, thực tập sinh của công ty tôi còn không bằng được đâu."
Lâm Sâm dường như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hoài Ninh, tầm mắt dừng lại một chút rồi lại dời đi.
Diệp Hoài Ninh tự nhiên có thêm hứng thú nhìn chằm chằm đánh giá đối phương.
So với việc nhìn thấy qua màn ảnh thì bên ngoài lại có phần đẹp hơn, an tĩnh nhã nhặn, xen lẫn trong một nhóm người thực tập sinh thì lại càng thêm nổi bật hơn.
Thảo nào Quý Nhiêu lại để ý như vậy.
Biên đạo ở một bên như nhớ ra cái gì, nói với Diệp Hoài Ninh: "Diệp tổng cậu đừng để ý, tổ tiết mục của chúng tôi thấy cậu ấy cũng được, thuận thế mượn chút hào quang của thầy Quý nên mới đẩy thuyền, đều là vì độ hot của chương trình cả thôi."
Diệp Hoài Ninh cười như không cười: "Tôi có gì mà để ý đây, thầy Quý của mọi người thấy vui, tôi còn có thể ngăn cản anh ấy sao?"
Quý Nhiêu ở trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi, hộp cơm để trên bàn trang điểm cũng chưa ăn muỗng nào.
Nghe được tiếng bước chân, hắn chậm chạp mở mắt ra, khuôn mặt tươi cười vui vẻ của ai kia phản chiếu xuất hiện trên gương.
Diệp Hoài Ninh khom lưng choàng tay ôm lấy cổ Quý Nhiêu từ phía sau, dán đến bên tai hắn cười: "Valentine vui vẻ."
Quý Nhiêu đảo mắt nhìn xuống màn hình di động, là ngày 14/2.
Diệp Hoài Ninh chú ý tới động tác của hắn: "Em biết mà, chắc chắn là anh không nhớ rõ ngày đâu."
Quý Nhiêu bắt được tay cậu nhéo nhẹ một cái, thuận miệng trả lời một câu: "Lễ tình nhân vui vẻ."
Diệp Hoài Ninh đặc biệt gọi riêng một phần cơm từ nhà hàng 5 sao đem tới, đều là những món hợp khẩu vị của Quý Nhiêu, so với hộp cơm của tổ chương trình thì ngon hơn nhiều.
Trợ lí tự giác rời đi còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
Quý Nhiều liếc nhìn thời gian rồi nói với Diệp Hoài Ninh: "Còn nửa tiếng nữa chương trình phải tiếp tục ghi hình rồi."
Diệp Hoài Ninh đang bưng chén canh chậm rãi uống: "Anh cứ quay đi, em ở bên cạnh nhìn, sẽ không quấy rầy anh đâu."
Không đợi Quý Nhiêu nói lại, cậu đã bồi thêm một câu: "Công ty em cũng có mấy người thực tập sinh tranh hạng ở đây, nhân em cũng muốn xem họ biểu hiện thế nào."
Quý Nhiêu đưa khăn giấy cho cậu, cười trêu chọc: "Hóa ra chuyện của thực tập sinh cũng phải khiến Diệp tổng đây tự mình bận tâm lo nghĩ sao?"
Diệp Hoài Ninh nhìn về phía hắn: "Em thấy anh có ý kiến gì phải không?"
Quý Nhiêu lấy đồ uống rót ra: "Không dám."
Một lúc sau, chương trình tiếp tục ghi hình.
Buổi ghi hình tối nay chính là phần công bố thứ hạng của vòng loại thứ nhất. Vì chương trình mùa này không có người dẫn chương trình nên trách nhiệm của các vị cố vấn cũng nặng nề hơn trước, tất cả đều cần phải có mặt và lần lượt thay phiên nhau đọc công bố vị trí thứ hạng.
Còn chưa bắt đầu ghi hình chính thức, các thực tập sinh đã an vị hết vào chỗ ngồi, mọi người ai nấy đều rất hồi hộp khẩn trương, mặc dù trong lòng họ đại khái cũng biết rõ rằng ai sẽ được ở lại hay ai sẽ bị loại cả rồi.
Quý Nhiêu và các vị cố vấn khác ngồi chung một chỗ, đang điều chỉnh lại micro.
Diệp Hoài Ninh ngồi phía dưới cùng biên đạo nói chuyện phiếm tán gẫu mấy câu.
Có một thương hiệu lớn của Diệp thị đã nhận tài trợ cho chương trình mùa này, tổ chương trình đều đối đãi với Diệp Hoài Ninh hết sức nhiệt tình, Thịnh Tinh cũng nắm chắc ít nhất được hai vị trí debut. Hơn hết độ nổi tiếng của các thực tập sinh của Thịnh Tinh cũng rất cao, đặc biệt là Từ Nhân Tỉnh người đang nắm giữ vị trí Center tạm thời, là một Alpha vượt trội trong mọi phương diện, so với Quý Nhiêu năm đó cũng không thua kém bao nhiêu, vả lại cũng không giống Quý Nhiêu nổ lực vượt qua từng thí sinh để nổi bật lên, Từ Nhân Tỉnh ngay từ những tập đầu đã nổi tiếng, cậu còn trẻ, chỉ vừa 18 tuổi mà thôi.
Biên đạo ngồi cùng Diệp Hoài Ninh hết lòng khen ngợi thực tập sinh dưới trướng này của cậu, Diệp Hoài Ninh không tập trung lắng nghe cho lắm, người của công ty mình thì cậu chính là người rõ nhất.
Đường Mẫn trước kia cũng đã nói qua với cậu, Từ Nhân Tỉnh người này không tệ, nhưng lại hay bốc đồng và tự phụ, vẫn còn là một cậu nhóc, nên cũng không thể so với Quý Nhiêu được.
Vòng công bố này kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ, Diệp Hoài Ninh cũng đợi ở nơi này từng ấy thời gian.
Khi công bố đến hai mươi vị trí đầu tiên thì chương trình tập này mới có chút kịch tính hơn, đặc biệt là top 11 cái tên debut do bốn vị cố vấn thay phiên nhau tuyên bố xếp hạng. Đến lượt Quý Nhiêu, hắn mới chậm rãi mở ra tấm card trên tay, một nụ cười nhẹ nhếch lên bên khóe miệng, hắn quét mắt về các thực tập sinh phía trước, nghiêng người tới micro hắng giọng một cái nói: "Sau đây tôi sẽ công bố thực tập sinh xếp vị trí thứ 6."
Sau khi đọc xong số phiếu bầu, Quý Nhiêu dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Giọng hát của cậu ấy rất trong trẻo, rất đặc sắc, khi ngân nga có thể khiến người nghe cảm thấy say sưa như được ôm ấp bởi tình yêu và được ban cố vấn mệnh danh là Hoàng Oanh mùa xuân..."
Dưới chỗ ngồi của thực tập sinh nổi lên một trận xôn xao, đặc biệt là một vòng người quanh Lâm Sâm đều sôi nổi bắt đầu vỗ tay ôm ấp chúc mừng cho cậu.
Diệp Hoài Ninh dựa lưng vào ghế tựa, nghiền ngẫm bốn chữ: "Hoàng Anh mùa xuân? Biên đạo Lưu à, đoạn lời thoại này là do ban tổ chương trình các vị viết sao?"
Biên đạo cười giải thích: "Đây đều là những lời khen tặng của cư dân mạng hết, chúng tôi chỉ là sao chép lại thôi."
Hết lần này tới lần khác cứ để Quý Nhiêu đọc trùng hợp như vậy.
Diệp Hoài Ninh trong lòng không thoải mái, trên mặt không có một chút biểu cảm, cười như không cười nhìn Lâm Sâm đi lên bục phát biểu cảm nghĩ.
Ánh mắt Diệp Hoài Ninh lại trở về trên người Quý Nhiêu, Quý Nhiêu cũng như các vị cố vấn khác đều mỉm cười nhìn chăm chú vào Lâm Sâm đang phát biểu trên kia, chỉ có Diệp Hoài Ninh liếc mắt một cái nhìn ra được sự bất cẩn của Quý Nhiêu, hắn đang che giấu một sự nghiêm túc mà hắn chưa từng dành cho bất kì ai khác.
Ánh mắt hắn nhìn Lâm Sâm và nhìn người khác là không giống nhau.
Diệp Hoài Ninh cúi đầu xuống, tâm trạng nặng nề, biên đạo bên cạnh còn nói gì đó, cậu một chữ cũng không nghe vào.
11 giờ rưỡi, buổi ghi hình cũng kết thúc, Từ Nhân Tỉnh giành được vị trí thứ hạng cao nhất của chương trình.
Diệp Hoài Ninh rời đi trước một bước, quay lại phòng nghỉ chờ.
Hai mươi phút sau, Quý Nhiêu cũng trở về tẩy trang, Diệp Hoài Ninh ngồi ở một bên chơi game trên điện thoại, không để ý tới hắn. Quý Nhiêu nhìn vào gương mấy lần để quan sát Diệp Hoài Ninh, âm thầm tự suy nghĩ xem mình lại vừa làm gì sai đắc tội tiểu tổ tông này.
Thay đồ, tẩy trang xong, stylist và trợ lí thu dọn hết đồ đạc lên xe bảo mẫu trước. Quý Nhiêu đi tới trước người Diệp Hoài Ninh, khoanh tay nhìn cậu.
Diệp Hoài Ninh gác lại điện thoại, cơ thể ngả về phía sau, dựa vào ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Quý Nhiêu, không lên tiếng.
Trên mặt cậu không tìm thấy nụ cười, trong mắt chứa lộ rõ vẻ không vui.
Không tiếng động giằng co giây lát, Quý Nhiêu cúi người xuống, hai tay chống hai bên người Diệp Hoài Ninh, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, dỗ dành: "Diệp tổng à, nếu giận anh thì phải cho anh một lí do nữa chứ?"
Ánh mắt Diệp Hoài Ninh lạnh đi, ngón tay chỉ chỉ vào ngực Quý Nhiêu: "Có nói với anh cũng vô ích, chỗ này của anh không có em."
Trong lòng Quý Nhiêu chưa từng có cậu mà có người khác, cậu biết.
Nhưng Quý Nhiêu là Alpha của cậu, cậu sẽ không nhường người này cho bất kì kẻ nào.
Quý Nhiêu bắt lấy tay của cậu, đưa lên môi hôn một cái, tháo cái khuy cài áo kim cương hình đóa hoa hồng trên ngực xuống, cài lên áo của Diệp Hoài Ninh, hết sức hài lòng mà nói: "Trâm cài áo hoa hồng này rất xứng với bông hồng nhỏ của anh đó, rất xinh đẹp, chúc em lễ tình nhân vui vẻ."
Diệp Hoài Ninh cười lạnh: "Này cũng là của thương hiệu tài trợ? Anh lại thuận tay tặng em như vậy."
Quý Nhiêu cười, kề sát lại bên tai Diệp Hoài Ninh nói: "Là tự anh chọn."
Đúng là của thương hiệu tài trợ, cũng đúng là chính hắn chọn, ở giữa một đống đồ trang sức như vậy, hắn lại nhìn trúng cái này đầu tiên, một trâm cài hình hoa hồng.
Diệp Hoài Ninh chẳng muốn so đo với hắn nữa, đứng lên: "Đi thôi."
Lúc rời đi, lại đụng phải mấy người thực tập sinh vừa mới ra ngoài ghi hình ở hành lang, nhao nhao tới chào hỏi hai người bọn họ, Diệp Hoài Ninh cười cười, Quý Nhiêu tùy tiện gật đầu mấy cái.
Lâm Sâm cũng có mặt ở đó.
Ánh mắt của cậu rơi vào cái trâm cài áo hoa hồng trước ngực Diệp Hoài Ninh, hơi dừng lại một chút.
Diệp Hoài Ninh đã cùng Quý Nhiêu đi xa.