Hôm nay lúc đi quay ngoại cảnh, xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
Lúc đứng trên một nơi lá rụng dày đặc, Tần Thu không cẩn thận giẫm lên, trật chân.
Lúc ấy không cảm thấy gì, còn cười tới lúc quay xong phần ngoại cảnh. Nhưng lúc trở lại khách sạn, trở về phòng ngồi xuống, liền cảm giác được không thích hợp.
Mắt cá chân đau đến lợi hại, một chút lực đều dùng không được.
Tần Thu không còn cách nào, đành phải gọi điện thoại cho Nam Viên.
Nan Viên nghe vậy, không nói hai lời liền tới.
Ngồi ở mép giường, Tần Thu nửa giơ chân phải lên, kéo ống quần lên tới đầu gối, giày tất cũng cởi, lộ ra cẳng chân cùng bàn chân mảnh khảnh trơn bóng.
Chỉ thấy nơi mắt cá chân, rõ ràng đã sưng đỏ lên.
Nam Viên nhẹ nhàng đụng vào,Tần Thu liền đau đớn run lên.
Nam Viên tức giận nói: "Nghiêm trọng như vậy, thời điểm quay em không cảm giác được à? Có phải nên khen em một câu thật sự chuyên nghiệp hay không hả?"
"Lúc ấy không có đau như vậy mà, có thể chạy có thể nhảy đó." Vừa nói, Tần Thu một bên ở giữa không trung quơ quơ chân, giống như nghĩ muốn chứng minh lời nói của mình là thật.
Nam Viên cho cậu một cái liếc, sắc mặt không vui: "Có thể chạy có thể nhảy, sao em không trực tiếp bẻ gãy chân luôn đi? Nhìn em còn cử động được đi?"
Tần Thu cười hắc hắc, ý đồ manh hỗn quá quan(*).
Nam Viên lúc nãy vừa nghe Tần Thu nói trật chân, phải đi tìm bộ phận chăm sóc khách hàng tìm bình xịt trị thương, lúc này đang xịt vào mắt cá chân của Tần Thu.
Khói phun ra lành lạnh, nhưng khi chạm vào chỗ bị bong gân, lại bắt đầu nóng lên.
Tần Thu không được tự nhiên rụt chân.
Nam Viên lấy cái ghế tới, để Tần Thu gác chân lên.
"Em bị bong gân rồi, một tuần nữa cũng chưa chắc lành đâu." Nam Viên nhìn chân Tần Thu, kết luận.
"Vậy sao được?" Tần Thu không vui, "Không thể để toàn bộ đoàn phim đợi một mình em a! Vết thương nhỏ thôi, đến lúc đó bôi chút thuốc, kiên trì một chút, em không sao đâu!"
"Không được!" Nam Viên nói, "Trước khi vết thương lành, em đừng mơ bước xuống giường!"
Nam Viên sốt ruột gõ gõ bàn.
Đùa nhau à, bị thế này rồi, chân đều sưng thành bộ dạng kia, còn muốn quay phim? Nghĩ mình là người sắt à?
Hắn chỉ nhìn thôi, đã đau lòng chết được.
Không nhiều lời, Nam Viên liền gọi điện thoại cho Từ Khiếu, nói tình huống của Tần Thu, đồng thời xin Từ Khiếu nghỉ phép một tuần.
Chờ cúp điện thoại, Nam Viên lắc lắc di động trong tay: "Đừng từ chối, nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Tần Thu mạnh mẽ lên án loại chủ nghĩa bá quyền này, nhưng không có sức phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe sắp xếp.
Nam Viên đứng dậy, nói với Tần Thu: "Em còn chưa ăn cơm chiều đi, anh đi gần đây nhìn xem, mua cho em một phần đem về."
Tần Thu còn đang đắm chìm trong chủ nghĩa bá quyền của đối phương, không để ý đến hắn. Miễn cưỡng nằm trên giường, giả bộ ngẩn người.
Nam Viên nhíu mày, chậm rãi đến gần cậu.
Ở trên trán dịu dàng hạ xuống một cái hôn.
Có có một câu nhẹ nhàng.
"Ngoan một chút."
Tin tức tố của Alpha mang theo ý tứ trấn an quấn lên Tần Thu, Tần Thu vốn cũng không có giận, đột nhiên bị lời nói như dỗ tiểu hài tử làm cho đỏ mặt, vô lực đem người đẩy ra.
Trừng mắt liếc hắn một cái: "Còn không mau đi, em sắp chết đói rồi!"
Nam Viên đi rồi.
Tần Thu nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, lần này là thật sự bắt đầu ngẩn người.
Trong không khí còn lưu lại một tia hương vị tin tức tố còn chưa bay đi. Tần Thu có chút tham luyến ngửi ngửi.
Từ lúc trước mặt Nam Viên bại lộ giới tính Omega của mình, Nam Viên bắt đầu cực kỳ thích hướng cậu thả tin tức tố. Lúc có người ngoài thì còn tạm, nhưng sau đó chỉ có hai người, bắt đầu không kiêng nể gì, tin tức tố của Alpha không lúc nào không trêu chọc lòng cậu.
Tần Thu dần dần cảm thấy có chút không chịu được.
Dường như muốn hoàn toàn khuất phục trước bản năng, bị bản năng của Omega thao túng, hoàn toàn thần phục Alpha.
Loại cảm giác này, khiến Tần thu cảm thấy không vui, nhưng lại ngọt ngào chịu đựng. Giống như bây giờ, rõ ràng bất mãn Nam Viên tự tiện chủ trương xin Từ Khiếu cho cậu nghỉ phép, nhưng chỉ bị trêu chọc một chút, liền quên sạch sẽ, bây giờ còn không biết xấu hổ dùng sức ngửi tin tức tố của Alpha còn lưu lại trong phòng.
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên.
Tần Thu bừng tỉnh.
Ai tới?
Hẳn là không phải Nam Viên, Nam Viên có chìa khóa phòng, trở về căn bản không cần phải gõ cửa.
Tần Thu sửng sốt. Chợt biến sắc, từ trên giường nhảy dựng lên.
" "Đến đây đến đây!" Tần Thu vừa nói, một bên nhảy đến chỗ balo của mình, từ trong balo lấy ra thuốc ngăn mùi lần trước Nam Viên tặng, xịt thật lên người mình. Trong phòng, trên giường, cái bàn...... Đều được xịt.
Lần đánh dấu tạm thời trước của cậu và Nam Viên vẫn còn có hiệu lực, trên người cậu còn mang theo hương vị tin tức tố nồng đậm, không chỉ trên người cậu, trong phòng cũng có, nơi nơi đều bị lây dính mùi hương của trà lài.
Xác định cả phòng chỉ còn lại hương hoa bạch lan nhàn nhạt, Tần Thu mới để thuốc ngăn mùi vào balo, chạy nhanh đến cửa, mở cửa.
Mở cửa ra.
Từ Khiếu đứng ngoài cửa, trong tay còn một trái dưa hấu.
Thấy Tấn Thu một bộ Kim Kê Độc Lập(*), dở khóc dở cười, chạy nhanh để trái dưa hấu qua một bên, đi tới đỡ lấy Tần Thu.
"Như thế nào bị thương thành vầy, buổi chiều cũng không nói một tiếng, làm cho tôi giống như cái thứ đạo diễn bá đạo không nói lý ấy."
Tần Thu cười hắc hắc gãi gãi tóc: "Buổi chiều không nghiêm trọng như vậy, lúc ấy tôi không phải còn thể chạy nhảy sao? Buổi tối trở về mới cảm thấy đau."
Từ Khiếu dìu Tần Thu tới ghế ngồi.
Tức giận: "Được rồi, nhìn chân cậu sưng như móng heo ấy, nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi sẽ dời cảnh cậu lại một tuần, trước tiên quay của người khác đã."
Tần Thu áy náy nói: "Chậm trễ mọi người, thực xin lỗi."
Từ Khiếu khoát tay áo: "Cậu cũng không phải cố ý, quay phim thường xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn lắm! Huống chi đường trên núi xấu quá, khó đi thật sự."
"Tôi muốn lại đây xem cậu một chút, an ủi bệnh nhân của chúng ta chút a!" Từ Khiếu chỉ trái dưa hấu để trên bàn, "Cậu cũng coi như tai nạn lao động, bất quá chúng tôi không có tiền bồi thường cho cậu, chỉ có thể tặng cho cậu trái dưa hấu, tôi vừa mới mua dưới lầu đấy, nhìn cũng không tệ lắm."
"Cảm ơn Từ đạo!"
"Nhìn cậu như vậy, cũng không cắt được, tôi đi rửa giúp cậu rồi cắt luôn."
"Không cần phiền toái như vậy." Tần Thu có chút ngượng ngùng, "Chờ Nam Viên trở về, để cho anh ấy cắt."
"Thôi thôi." Từ Khiếu xua tay, "Tôi vẫn đừng nên phiền cậu ta, miễn cho cậu tôi lại trách ta trong ngoài không phải người. Dao ở đâu?"
"Nơi này có." Tần Thu lấy dao từ trong túi đưa qua.
Con dao này trước đây là đạo cụ trong đoàn phim, không phải đặc biệt sắc bén, nhưng những vật nhỏ vậy dùng cũng tốt, vì thế sau khi hơ khô thẻ tre, Tần Thu liền để con dao này trong túi của mình.
Từ Khiếu cầm dưa hấu xối dưới nước, sau đó lấy dao bổ ra tám miếng.
Đem dưa hấu đã cắt gọn gàng, độ dày kích thước đồng đều để trên bàn.
Từ Khiếu liền xoa xoa tay, tạm biệt Tần Thu.
"Tôi đi trước, cậu nhắc Nam Viên xem lại kịch bản một chút, cảnh của hắn sẽ dời lên trước tiên, buổi sáng buổi chiều ngày mai hắn đều có cảnh quay."
"Được."
Cửa bị đóng lại thật mạnh.
Tần Thu nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Cũng may người tới là Từ Khiếu. Trong phòng có không ít đồ vật của Nam Viên, nếu bị những người khác nhìn thấy, không thể không có hoài nghi,
Quan hệ của cậu và Nam Viên, ngoại trừ Trình Hạo và Tạ Tấn Trạch, những người khác đều không biết.
Bất quá Từ Khiếu biết tình hình thực tế, ngày đó cậu và Nam Viên quay lại, chính là màn hôn ở đoàn phim, may mà Từ che miệng công nhân, mới không để quan hệ của bọn họ bại lộ.
Bất quá cho dù là Từ Khiếu biết, cũng chỉ biết cậu và Nam Viên bên nhau, mà không biết cậu là Omega.
"Cạch".
Cửa phòng lại bị đẩy ra.
Nam Viên ôm một cặp lồng đựng cơm đi đến.
Ngay sau đó đã ngửi thấy cả một phòng hương hoa bạch lan sặc mũi.
Hắn hiện tại đã có thể dễ dàng phân biệt được đâu là thuốc ngăn mùi đâu là mùi tin tin tức tố của Tần Thu, tự nhiên lập tức đã ngửi ra đầy phòng đều là thuốc ngăn mùi.
Mà Tần Thu cũng xuống giường, đang ngồi trên ghế bên cạnh bàn, trước mặt còn có một dĩa dưa hấu.
"Anh về rồi?" Tần Thu nghe thấy động tĩnh, quay đầu vừa thấy, quả nhiên Nam Viên đã về.
Nam Viên cau mày đi qua, để cặp lồng đựng cơm trước mặt Tần Thu, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Thu cười khổ lắc lắc đầu.
"Vừa nãy Từ Khiếu gõ cửa, đem dưa hấu tới tặng em. Em tưởng là những người khác, liền xịt thuốc ngăn mùi."
Nam Viên gật gật đầu, mở lồng cặp đựng cơm ra.
Lộ ra bên trong một phần chân giò và cơm trộn mê người.
Tuy rằng nhìn thấy quả thật rất mê người, ngửi cũng rất thơm, nhưng Tần Thu vẫn là rất muốn hỏi Nam Viên, có phải bởi vì thấy cậu bị trật chật, cho nên mới cố ý mua cho cậu chân giò ăn gì bổ nấy?
Nam Viên giống như nghe được tiếng lòng của cậu, mở miệng giải thích: "Gần đây không tìm được nhà hàng nào tốt cả, đi một đoạn xa, mới tìm được quán này, còn bị người bán hàng nhận ra, quấn quýt lấy anh đòi kí tên."
"Ồ." Tần Thu mặt không chút thay đổi cầm chân giò lên, cắn mạnh xuống một miếng: "Người bán hàng kia là nam hay nữ, Omega hay là Beta hả?"
Nước sốt đậm đà, thịt lại thơm mềm.
Ăn ngon!
Bất quá Tần Thu vẫn không cho Nam Viên sắc mặt hòa nhã, dám sau lưng cậu ghẹo fan, không thể tha thứ.
Nam Viên bất đắc dĩ trả lời: "Nam, Alpha."
AA? (Alpha vs Alpha:v)
Tần Thu trừng mắt liếc Nam Viên một cái: "Biến thái!"
Nam Viên buồn cười nhìn cậu, lấy khăn tay từ trong túi ra, đưa cho cậu lau miệng. Nâng cằm người kia lên, thân mật hôn lên cái miệng mới được lau xong.
"Ăn cơm đi, ăn ít dấm chua thôi." Nam Viên nói, "Cố ý mua chân giò cho em đấy, đều nói ăn gì bổ nấy, hy vọng chân em nhanh tốt lên nha!"
Tần thu: "!!!"
Quả nhiên nghĩ cậu là heo! Yêu đương gì, nói không nổi nữa!
Tần Thu căm giận ăn xong "Bữa tối tình yêu" Nam Viên mua, buông đũa, lau lau miệng, đứng dậy, trở về phòng, thuận tay đóng cả cửa lại.
Nam Viên bị bỏ lại bên ngoài, dở khóc dở cười, không biết mình làm gì chọc tới Tần Thu.
Cũng đứng dậy thu dọn rác.
Bất quá lúc đi đến phòng vệ sinh vứt rác, mở cửa phòng vệ sinh ra, một cỗ mùi hương của thuốc ngăn mùi xộc vào mũi, khiến Nam Viên hắt xì một cái.
Nam Viên nhịn không được nhíu mày.
Đối với phương diện này Tần Thu có phải biểu hiện quá mức nhạy cảm hay không?