Một ngày sau khi kết thúc buổi tiệc tối kết thân, Hạ Liên Chử liền chuyển ra khỏi Hạ trạch, một mình chuyển vào sống trong căn hộ cạnh trụ sở quân đội.
Căn phòng trang hoàng có chút thiên về hơi hướng cổ xưa, trong phòng khách là bộ ghế sô pha bằng da tối màu mà những người lớn tuổi sẽ thích, căn hộ sử dụng đèn đa năng, ánh đèn màu vàng, không quá sáng, nhưng lại khiến cho Hạ Liên Chử cảm thấy ấm áp.
Sau khi chuyển ra ngoài, Hạ Liên Chử cảm giác rõ ràng bản thân tự tại hơn nhiều, quân bộ sự vụ phức tạp, hắn còn muốn tranh thủ thời gian cho việc huấn luyện, công tác bận rộn khiến hắn không còn nhiều tinh lực để suy nghĩ về những người mà hắn không nên nghĩ.
Vốn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, bèo nước gặp nhau, nháy mắt động tâm, rồi lại trở về làm người dưng, từ đó quên mất nhau.
Đây mới là kết cục nên có giữa hai người bọn họ.
Vào ngày thứ bảy đầu tiên kể từ khi Hạ Liên Chử chuyển ra khỏi Hạ trạch, cũng không tính là quá rảnh rỗi. Mười giờ tối hắn mới rời tổng cục quân bộ chuẩn bị về nhà.
Bên cạnh căn hộ có một siêu thị lớn, ở giữa có một con hẻm nhỏ rất hẹp và sâu. Hạ Liên Chử giống như thường ngày đi qua con hẻm đó, không như bình thường chính là, bước chân của hắn thả rất chậm, đồng thời hướng trong đường nhỏ liếc nhìn một cái.
Đường phố không tính là yên tĩnh, người đi đường qua lại nhanh chóng, xa xa người bán hàng rong đang bày sạp bán đồ, đèn đường sáng trưng, thế nhưng trong hẻm nhỏ lại là một mảnh đen khịt như mực, không một tia sáng nào có thế chiếu đến.
Hạ Liên Chử đứng ở đầu hẻm, cẩn thận lắng nghe, hắn nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng khóc yếu ớt theo gió truyền đến, tiếng sột soạt kỳ lạ xen lẫn tiếng chửi rủa khó nghe.
Hạ Liên Chử đi vào.
Cuối hẻm là một cánh cửa sắt, ven đường chất đống vật dụng tạp nham, đằng sau đống đổ vỡ hỗn loạn, có một đám người.
Có một người nằm trên mặt đất, nghiêng người nhìn thấy bên trong lộ ra một cánh tay, trắng bệch chói mắt. Ngón tay người nọ co ro, cánh tay vô lực yếu ớt chống cự.
Hạ Liên Chử tiến lên, một cước đá văng bọn côn đồ đang đè lên trên thân thể người nọ, tin tức tố của alpha cấp S được phóng thích, mấy tên côn đồ cắc ké sợ đến chạy trối chết.
Hạ Liên Chử nhìn rõ gương mặt nam tử ngã trên mặt đất, cổ áo của người nọ bị xé rách, trên ngực lộ ra một phần lớn làn da trắng như tuyết, trên đó còn lưu lại mấy dấu tay màu đỏ hằn lên trên dấu vết của chiếc vòng cổ màu đen, cảnh tượng này đâm thẳng vào khiến hai mắt Hạ Liên Chử ẩn ẩn phát đau.
Hạ Liên Chử nhìn chằm chằm Thư Ly, y cúi thấp đầu, tóc mái che đi đôi mắt, yên lặng đem quần áo bị xé rách kéo lên, tư thế rất đáng thương.
Hai người trầm mặc nửa ngày, Thư Ly đỡ tường chậm rãi đứng lên, hai chân y giờ phút này vô lực, gian nan từng bước từng bước muốn trốn đi.
Quá khuất nhục, quá oan ức, cũng quá buồn cười.
Hạ Yến Lễ soạn ra một kịch bản vụng về, kỹ năng diễn xuất của y quá kém cỏi, mà Hạ Liên Chử thờ ơ lạnh nhạt. Từ đầu đến cuối chỉ có một mình y, không có tôn nghiêm không có lựa chọn, chẳng có cái gì cả, chỉ là một con chốt nhỏ trên bàn cờ, mặc cho người định đoạt.
Chóp mũi chua xót, Thư Ly suýt nữa đã rơi lệ.
Y cố nén tâm tình, đem toàn bộ cảm xúc chôn giấu thật chặt, khẩn cầu có thể bảo vệ chút thể diện cuối cùng của mình.
Trong hẻm nhỏ còn sót lại mùi vị tin tức tố Hạ Liên Chử phóng ra khi nãy. Thân thể Thư Ly càng trở nên mềm yếu không còn chút sức lực, thời điểm đi ngang qua người Hạ Liên Chử, cổ tay đột ngột bị người nắm lấy. Cuối cùng không chịu được nữa, yếu ớt khụy xuống, bị người nắm eo ôm vào trong ngực.
Chóp mũi quanh quẩn mùi vị tuyết tùng nhàn nhạt, lạnh lẽo ác liệt, dày nặng ấm áp.
Trên mặt Hạ Liên Chử không hề tìm ra cảm xúc, ôm lấy y, không nói lời nào, cũng không thả người đi.
Thư Ly dãy dụa một chút, không tránh được, y ngẩng đầu nhìn Hạ Liên Chử, Hạ Liên Chử cũng nhìn y, ánh mắt nặng nề tối sầm lại.
Lửa giận trong đáy lòng càng bùng cháy dữ dội, lý trí căng thẳng đến cực hạn, lửa giận một đường thiêu đốt tới hai bên má, tiếng thở dốc gia tăng, Thư Ly nhíu mày, biểu tình thống khổ cùng ẩn nhẫn.
Hạ Liên Chử cảm thấy không đúng, thần sắc thay đổi, nắm cổ tay Thư Ly, khẽ hỏi: "Cậu..."
Thư Ly bám vào cổ áo của Hạ Liên Chử, đến gần, cúi xuống, hít sâu mùi vị tín tức tố trên cổ hắn, ánh mắt trở nên mơ hồ, nơi cổ họng có tiếng khóc nức nở tràn ra, trong nháy mắt, nước mắt cũng thuận theo rơi xuống không ngừng.
Y phát tình.
Ý thức được điểm ấy, Hạ Liên Chử lập tức đem áo khoác của mình cởi ra che ở trên người Thư Ly, ôm ngang người lên nhanh chóng chạy trở về căn hộ của mình.
Thư Ly co rúc ở trên giường bi thương mà khóc.
Lửa tình thiêu đốt đem tóc mái toàn bộ làm ướt, dính ở trên trán, khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả cổ và vành tai đều là một mảng hồng, môi cũng đỏ, ướt đẫm nước, hơi hé mở, lộ ra hàm răng cùng đầu lưỡi mềm mại gợi tình, tình sắc khiến lòng người gian nan run rẩy.
Hạ Liên Chử đứng ở bên cạnh, nhìn omega bị dục vọng dằn vặt hành hạ trên giường.
"Cậu phát tình?" Hắn mở miệng hỏi.
"Omega mỗi tháng đều có thời kỳ phát tình, chuyện này có gì kỳ quái sao?" Thanh âm trong giọng nói khàn khàn thấm đẫm dục vọng.
Y liếc nhìn Hạ Liên Chử. Một đôi mắt đáng thương, rõ ràng dục vọng đã đậm đến mức không che giấu nổi, mà người nọ vẫn cường liệt trấn định giả trang rằng mình không có chuyện gì. Rõ ràng bị kỳ phát tình dằn vặt đến sắp hỏng mất, mà ngữ khí nói chuyện vẫn còn mang theo gai nhọn.
Khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt triền miên dãy dụa trong tình dục, dĩ nhiên bại lộ toàn diện tình cảnh thật sự của y.
Hạ Liên Chử lo đến sốt ruột, nhưng vẫn bảo trì lịch sự hỏi y: "Cần hỗ trợ không?" Lời vừa nói ra khỏi miệng mới nhận ra câu nói của mình rất tối nghĩa.
"Nhị thiếu muốn giúp tôi như thế nào?"
Hạ Liên Chử vốn định giúp Thư Ly đi lấy thuốc ức chế, nhưng khi tầm mắt đối diện với ánh mắt của Thư Ly, Hạ Liên Chử đột nhiên quên mất toàn bộ những lời mình muốn nói.
Omega ở thời kỳ phát tình thì cũng sẽ làm cho alpha phát tình theo, ví như tình huống Thư Ly hiện tại.
Ánh mắt y nhìn về phía Hạ Liên Chử, khóe mắt ngấn lệ, đôi môi khẽ nhếch lên một độ cong, làn da trắng nõn lộ ra một khối nhỏ, mỗi một phút mỗi một tấc đều như đang dụ dỗ.
Tuy rằng tận lực, nhưng Hạ Liên Chử vẫn bị câu dẫn.
Phút chốc ý loạn tình mê.
Hắn nhìn vào đôi mắt Thư Ly, khó giải thích được liền nhớ lại rất nhiều năm trước, thời điểm hắn gặp người kia, rõ ràng không giống nhau, tính cách cũng hoàn toàn bất đồng, nhưng chính là khiến Hạ Liên Chử luôn liên tưởng đến người kia.
Đôi mắt ngấn lệ, mỗi một tâm tình truyền tải qua ánh mắt đó đều như đang cầu cứu.
Hạ Liên Chử sững sờ, định thần lại, tay hắn đặt trên vành tai Thư Ly, nghiêng người muốn bao phủ lên thân thể y.
Một alpha, ngoại trừ cách cho y uống thuốc ức chế, còn có thể giúp một omega đang phát tình như thế nào?
Hạ Liên Chử lại gần, trong phút chốc Thư Ly liền dính sát vào hắn, hai chân quấn lấy eo Hạ Liên Chử, hai tay ôm cổ hắn, chóp mũi đụng chóp mũi, hô hấp ấm áp triền miên.
Hạ Liên Chử nhìn Thư Ly, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, hắn có thể thấy rõ những sợi lông nhỏ trên gương mặt Thư Ly, có thể đếm rõ từng sợi lông mi của y, cũng có thể thấy rõ ràng hình ảnh chính mình phản chiếu trong con ngươi của y.
Hạ Liên Chử cúi đầu muốn hôn lên môi Thư Ly.
Nhưng Thư Ly lại nghiêng đầu tránh né.
Nụ hôn rơi vào bên tai, đôi môi phủ lên vành tai, đầu lưỡi khẽ liếm, hàm răng gặm rồi cắn nhẹ.
Tiếng rên rỉ đột nhiên lớn hơn, khản đặc, tiếng thở dốc thấm đẫm dục vọng, tiếng rên rỉ mời gọi liền trở thành xuân dược lợi hại nhất. Đầu Hạ Liên Chử cũng trở nên choáng váng.
Hắn hiện tại chỉ biết là mình muốn, muốn chiếm hữu, muốn đặt người này dưới thân.
Đôi môi rời khỏi vành tai, thời điểm nụ hôn mang theo gai nhọn chếch đến trên cổ, Thư Ly lại đẩy hắn ra.
Khóe mắt của y đỏ hơn, đôi con ngươi đẫm lệ, hô hấp trầm trọng, ngữ khí nặng nề không nói thành lời.
Hạ Liên Chử hối hận rồi.
Thư Ly nhìn thẳng Hạ Liên Chử, từng chữ từng chữ khó nhọc nói.
"Cho tôi... Cho tôi thuốc ức chế."
Ngọn lửa nóng hừng hực của kỳ phát tình đã thuyên giảm đáng kể sau khi được tiêm một ống thuốc ức chế.
Thư Ly đắp chăn làm ổ trên ghế sa lon, miệng nhỏ nhấp vài ngụm trà đen Hạ Liên Chử pha cho.
"Cảm ơn." Thần sắc đã bình tĩnh lại, chỉ là giọng nói vẫn rất khàn.
Hạ Liên Chử ngồi đối diện, hắn muốn tỏ ra hờ hững, muốn trưng ra bộ mặt không có cảm xúc, bình tĩnh nói không cần, nhưng hắn không thể, trong lòng vẫn có một chút oán giận không rõ, không hiểu Thư Ly vì sao đến cuối cùng lại muốn cự tuyệt.
"Không đi bệnh viện sao?" Hạ Liên Chử hỏi.
Thời kỳ phát tình của omega nhiều thì bảy ngày ít nhất là ba ngày, đây mới là đợt sóng nhiệt hỏa động dục đầu tiên, phía sau còn có thể có đợt sóng thứ hai, thứ ba, hắn cũng không bảo đảm lần sau chính mình vẫn sẽ hảo tâm mà giúp đỡ Thư Ly, cũng không thể bảo đảm lúc Thư Ly kêu ngừng là hắn có thể thanh tỉnh mà dừng lại đúng lúc.
Thư Ly cau mày suy tư một lát, ngẩng đầu hỏi Hạ Liên Chử: "Trong nhà anh... còn nhiều thuốc ức chế không?"
Hạ Liên Chử đứng dậy, từ trong tủ ở trong thư phòng lấy ra một hộp thuốc, đặt ở trên bàn trà, đẩy tới trước mặt Thư Ly.
Thư Ly cúi đầu nhìn những ống tiêm được xếp ngay ngắn trong hộp thuốc, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Hạ Liên Chử thật sự nhìn không thấu người trước mắt, một omega được Hạ gia nuôi nhốt trong nhà lại phát tình ở trong con hẻm nhỏ bên cạnh căn hộ của mình, nội dung vở kịch quá mức lộ liễu dối trá, hắn không tin đây là trùng hợp.
Chẳng qua là vị anh trai tốt đẹp của hắn nhìn ra hắn đối với omega này có chút hiếu kỳ, cho nên cấp cho hắn một chút tiện nghi, biết thời biết thế đưa cho hắn một món nợ ân tình, lý do này Hạ Liên Chử cũng không tin.
Hạ Yến Lễ là hạng người gì hắn biết rõ, hắn tất nhiên cũng hiểu được, Hạ Yến Lễ căn bản cũng sẽ không tốt bụng hiểu lòng người như vậy. Thư Ly đến, tự nhiên là có mục đích riêng, hắn biết, nhưng vẫn để cho y vào nhà, còn ngu đến mức bị câu dẫn, không chỉ vậy, suýt chút nữa hắn đã mắc câu, lại còn bị người ta cự tuyệt.
Thực sự là quá ngu.
Hạ Liên Chử bình tĩnh nhìn Thư Ly. Thư Ly rũ mắt, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của chính mình.
Hô hấp Hạ Liên Chử hơi ngưng lại, thầm nghĩ trong lòng chính mình lần này nhất định phải vững vàng, không thể lại dễ dàng mắc câu.
Thư Ly mở ra hai cúc áo, sau đó đứng dậy, đi tới, ở trước mặt Hạ Liên Chử ngồi xổm xuống, vén tóc lên, ý định muốn hắn nhìn cái vòng cổ màu đen trên cổ mình.
Hạ Liên Chử bây giờ mới nhận ra, từ lúc bắt đầu đến bây giờ không hề gửi thấy mùi tin tức tố của Thư Ly.
Hắn đưa tay ra, xúc cảm đầu ngón tay chạm vào da khiến Thư Ly không khỏi run lên một cái, y ổn định thanh tuyến, nói với Hạ Liên Chử: "Giúp tôi tháo nó xuống."
Vòng cổ chậm rãi rơi xuống, tin tức tố dần dần tràn ra.
Hạ Liên Chử nhìn tuyến thể sau gáy Thư Ly, nhất thời khiếp sợ: "Cậu..."
Tin tức tố tràn ngập cả phòng, Thư Ly đứng lên, quay đầu cười với Hạ Liên Chử.
Nhìn nụ cười trên mặt người nọ Hạ Liên Chử chỉ cảm thấy đau lòng.
Hắn là tùng tuyết, lạnh lẽo ác liệt, dày nặng ấm áp. Còn y chỉ là một mảnh gỗ bị nước mưa ngâm đến mục nát, còn là loại gỗ giá rẻ và dơ bẩn.
"Trước đây, vì để cho tin tức tố của tôi có mùi hương trở nên giống..." Thư Ly tìm không được một đại từ thích hợp để thay cho cụm từ 'omega của Hạ lão tướng quân', chỉ có thể dùng 'nàng' để thay thế, "...nàng một chút, họ đã làm một vài thí nghiệm, nhưng đều không thành công."
Thư Ly bình tĩnh thuật lại, nhưng Hạ Liên Chử nghe đến đó đuôi lông mày liền cau lại.
"Vốn dĩ họ muốn để tôi trở thành một thế thân, nhưng bởi vì thí nghiệm thất bại, hết cách rồi, cũng chỉ có thể coi tôi thành một cái lọ chứa tin tức tố mà nuôi qua ngày."
Cho nên tuyến thể của y mới có nhiều lỗ kim như vậy, lít nha lít nhít, mật độ dày đặc nhìn thấy mà giật mình.
"Còn lần này thì sao?" Hạ Liên Chử trầm giọng hỏi y.
"Không cẩn thận chọc đại thiếu sinh khí, lão gia tử quá già rồi, cơ thể suy thoái, nhu cầu đối với tin tức tố cũng không nhiều, cho nên đại thiếu cưỡng chế rút lấy một lượng tin tức tố đủ nhiều, tôi bị ép phát tình, bị bỏ lại ven đường."
Khóe miệng Thư Ly hiện lên một vệt nụ cười nhạt nhòa, thật giống như y đang nói chuyện của một người khác.
"Nói tóm lại chính là tôi không còn giá trị lợi dụng nữa."
"Vật không có giá trị, bị vứt bỏ cũng là chuyện đương nhiên."
"Tại sao lại tới tìm tôi?" Hạ Liên Chử hỏi.
Ánh mắt Thư Ly chuyển dời lên gương mặt Hạ Liên Chử, thật chăm chú nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc: "Bởi vì Nhị thiếu là người tốt."
"Tôi không có nơi nào để đi, trên người cũng không còn thứ gì."
"Cho nên cậu tìm đến tôi? Cậu chắc chắn tôi sẽ thu lưu cậu?" Hạ Liên Chử hỏi.
"Vậy ra Nhị thiếu không muốn thu lưu tôi?" Thư Ly rũ mắt xuống suy tư một chút, y đứng lên, đem vòng cổ đeo lại thật tốt, ném chăn lên ghế sa lon, chậm rãi đi về phía cửa.
"Vậy không làm phiền Nhị thiếu."
Hạ Liên Chử nhìn bóng lưng đơn bạc của Thư Ly, không nói gì, càng không có mở miệng giữ người lại.
Không thể lưu, lưu lại liền trở thành một nhược điểm chí mạng, Thư Ly là nhân tố quan trọng, mà hắn không thể nào xác định được mục đích của người nọ. Chỉ có thể để y đi.
Đi cũng tốt, không bị người nắm chuôi cũng không có nỗi lo về sau, đi rồi sẽ thanh tịnh, mọi chuyện sẽ được giải quyết xong hết.
Thư Ly đi tới cửa, tay nắm chặt chốt cửa.
Chỉ cần thoáng dùng sức, y có thể mở cánh cửa này, đi ra ngoài, đi tới Hạ trạch, đi tới trước mặt Hạ Yến Lễ, nói mình tại kỳ phát tình bị chính Hạ Liên Chử đẩy ra, Hạ Liên Chử căn bản không hề bị mình câu dẫn, cũng không thích mình, nói cho Hạ Yến Lễ biết chính mình không giúp được gã, không làm xong việc được giao, thời điểm đó vô luận Hạ Yến Lễ sẽ dành cho y loại trừng phạt nào y cũng có thể tiếp nhận.
Chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa này, hết thảy mọi thứ đều có thể kết thúc.
Thư Ly hơi dùng sức, cửa mở ra một khe hở.
Đột nhiên, trên mu bàn tay bị một bàn tay khác đặt lên, thật sự quá ấm, rất vững chãi, ấm áp đến mức khiến chóp mũi đột nhiên thấy chua xót. Bàn tay kia nắm chặt tay y, đem chốt cửa kéo về hướng bên trong, khe hở đóng lại.
Giọng nói của Hạ Liên Chử vang lên từ phía sau, cách rất gần, truyền vào tai y theo hơi thở của hắn, mang theo tiếng thở dài bất đắc dĩ.
"Thôi, lưu lại đi."
- -----------------