A Vận

Chương 7



Sau khi chỉnh lại hơi thở, ông bắt mạch, khám bệnh, rồi kê đơn.

Ông bảo Chu bà bà chỉ vì làm việc quá sức, lại ăn uống không đủ, nên bệnh ập đến mới gục ngã như vậy.

Đại phu dặn dò phải nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ, rồi rời đi.

Chu Văn Uyên tiễn đại phu xong cũng đi bốc thuốc.

Đến khi hắn quay lại, trời đã tối. Hai chúng ta ngồi trong bếp đốt lửa nấu thuốc.

Trong bóng tối, ánh lửa bập bùng chiếu sáng, mang lại hơi ấm đặc biệt trong đêm thu.

Ban ngày đã mệt, giờ ngồi cạnh bếp lửa, ta không kiềm được mà ngủ gật. Đến khi tỉnh dậy, thấy Chu Văn Uyên đứng cạnh.

Hắn đưa ta một tờ giấy nợ mới, số bạc ghi trên đó nhiều hơn tiền thuốc và chẩn đoán ban ngày hai lượng.

Thấy ta thắc mắc, hắn giải thích: "Ta muốn mượn thêm hai lượng bạc, mua đồ ăn ngon cho bà. Số tiền này ta sẽ trả trong một năm, không, nửa năm. Nếu còn dư, ta sẽ trả thêm lãi cho cô nương."

"Được thôi," ta đáp, "Ngươi chỉ cần chăm sóc tốt cho bà là được."

Chu bà bà sau khi uống thuốc, hơi thở đã đều đặn hơn. Ta để lại cho Chu Văn Uyên hai lượng bạc, rồi trở về nhà của mình.



Ta ngủ một giấc thẳng đến sáng, đây là lần đầu tiên từ khi sống lại mà ta cảm thấy ngủ ngon và an tâm như vậy.

Đã đến lúc bắt đầu làm việc rồi.

Ta mang theo giỏ đi chợ, trước tiên đến chợ đồ cũ mua một chiếc xe đẩy nhỏ. Làm đồ kho cần nhiều nguyên liệu, với sức lực hiện tại, ta không thể mang vác nổi.

Có xe đẩy rồi, ta đến phiên chợ sáng mua sắm nguyên liệu: củ sen, đậu phụ, thịt bò, thịt gà, ớt, hoa tiêu. Lần đầu làm, ta không dám mua quá nhiều, lỡ không bán được mà hỏng thì uổng phí công sức.

Về đến sân nhà, ta bắt đầu rửa rau, thái nguyên liệu, xử lý hai con gà và bốn năm cân thịt bò đã mua. Mất một hồi lâu để chuẩn bị, ta bắc nồi lên bếp, đun dầu, xào gia vị, điều chỉnh màu sắc và bắt đầu làm nước dùng.

Nước dùng là linh hồn của món kho. Chỉ riêng việc chuẩn bị nước dùng đã ngốn mất hai canh giờ. Sau khi nấu xong, ta chia nước dùng thành ba phần: một phần để kho rau củ, để món chay không bị tanh hoặc quá ngấy; hai phần còn lại dành riêng để kho thịt bò và thịt gà.

Nước dùng cơ bản chỉ là nền tảng. Khi kho rau hoặc từng loại thịt, cần thêm gia vị riêng biệt và canh lửa cẩn thận, như vậy món ăn mới có hương vị và độ ngon khác nhau.

Sau một buổi sáng bận rộn, cuối cùng ta cũng biến tất cả nguyên liệu mua về thành những món đồ kho thơm lừng, bóng bẩy, hương vị đậm đà, vừa miệng.

Đồ kho mới nấu xong cần để nguội. Ta lấy những giỏ tre mua ban sáng, rửa sạch bằng nước giếng, phơi khô dưới ánh mặt trời. Khi đồ kho nguội, ta lót giấy thấm dầu dưới đáy giỏ rồi sắp xếp đồ kho vào đó.

Xong xuôi, ta dọn dẹp chiếc xe đẩy mới mua, lau chùi cẩn thận, giờ trông sạch sẽ và ra dáng hơn nhiều.

Khi ta ra ngoài bán hàng thì đã qua giờ Ngọ. Lúc này, những người làm thuê, lính tráng và các nhân viên ở các cửa tiệm bắt đầu ra ngoài mua đồ ăn.



Ta hắng giọng rao hàng: "Bán đồ kho đây! Đồ kho mới làm, thơm ngon, giá rẻ! Đồ kho ngon tuyệt, vừa nấu vừa bán, đảm bảo tươi mới!"

Ta đi dọc các con phố rao bán, nhưng hiệu quả không tốt lắm. Nghĩ lại, kiểu rao bán này không phải cách lâu dài.

Người ở trấn này có thu nhập khác nhau, thịt lại đắt, không phải ai cũng sẵn lòng mua. Hơn nữa, việc đi rong thế này khó có thể giữ được khách hàng quen.

Cuối cùng, ta quyết định cố định quầy hàng ở con phố sau huyện nha. Nơi đó có nhiều hàng quán hơn, người ăn uống cũng đông đúc hơn.

Buổi chiều, có hai viên sai dịch đến mua đồ kho. Ta múc thêm cho họ mỗi người hai lạng thịt bò và trò chuyện vài câu. Họ tên là Điền Dũng và Lý Quang, đều là bộ khoái ở huyện nha.

Ta bảo nếu thấy đồ kho của ta ngon, thì hãy thường xuyên ghé mua. Ta đảm bảo đồ ăn luôn sạch sẽ. Họ bảo ta nói năng già dặn, không giống cô bé mười ba tuổi.

Dần dà, ta thân quen với hai người, thường làm thêm vài món ăn để biếu họ.

Nhờ vậy, quầy hàng của ta làm ăn tốt hơn những người khác. Hơn nữa, vì hai bộ khoái thường xuyên ghé qua, không ai dám gây khó dễ cho ta.

Quan trọng hơn cả là, bán hàng rong vốn không cố định, mỗi người đều tự dựa vào bản lĩnh của mình mà tồn tại.

Cứ như vậy, ta ngày qua ngày bày hàng ở trấn Vân Thủy, thỉnh thoảng thay đổi một chút, làm thêm vài món ăn vặt mới.

Không phải chăm sóc ba con sói mắt trắng kia, ta chỉ cần lo cho bản thân, cuộc sống đã thoải mái hơn rất nhiều so với kiếp trước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv