A Vận

Chương 11



Hắn viết văn thư hòa ly với ta. Trước khi hắn lên kinh, ta đưa cho hắn hai mươi lượng bạc như đã hứa từ đầu.

Hắn nhận bạc, nhưng lại nói: "Ngày sau ta sẽ đưa nàng nhiều hơn."

Ta đáp: "Ta không cần, đây là tiền công của ngươi."

Hắn nhìn ta chăm chú, trầm giọng nói: "Trình Vận, nàng thực sự không biết ý của ta sao? Ta thích nàng. Ba năm trước, khi chúng ta cùng nhau nấu thuốc cho bà bà, nàng ngủ quên, ta đã ngẩn ngơ nhìn nàng rất lâu cho đến khi nàng tỉnh dậy.”

"Những năm qua, chúng ta sống như một gia đình, cùng đón năm mới, thường xuyên qua lại. Ta đã sớm xác định nàng là người ta muốn chung sống cả đời. Chiếc vòng tay mà bà bà tặng nàng cũng là để dành cho cháu dâu của bà.”

"Nửa năm qua, ta giận vì nàng thành thân với ta không phải vì tình cảm, mà chỉ để giành tự do. Nhưng ta giận không lâu rồi cũng nguôi. Hiện tại nàng không có tình ý với ta, nhưng không có nghĩa sau này cũng vậy. Ta tôn trọng ý của nàng, đồng ý hòa ly, nhưng trong tương lai, ta vẫn muốn cưới nàng."

Những lời của hắn khiến ta bối rối. Một lúc lâu sau, ta mới cất được tiếng: "Ta chưa từng nghĩ sẽ lấy chồng. Ta không còn người thân, luôn coi ngươi và Chu bà bà là gia đình. Ngươi lên kinh lần này, tương lai chắc chắn rộng mở, rồi ngươi sẽ gặp được người tốt hơn. Về phần ta, ta chỉ muốn sống yên ổn tại trấn Vân Thủy."

Chu Văn Uyên rời đi. Nửa năm sau, nghe nói kỳ thi liên tục nối tiếp, hắn không quay về, hẳn là thi cử thuận lợi thì mới được tham gia các vòng sau.

Nhưng ngay cả sau khi kỳ thi Đình kết thúc, hắn vẫn chưa trở lại.

Trong nửa năm hắn vắng mặt, ta thường nhớ đến hắn, cũng nhớ những lời hắn nói khi đứng tựa vào khung cửa trước lúc ra đi.

Tuy vậy, những tổn thương sâu sắc từ kiếp trước khiến ta không dám dễ dàng tin tưởng ai.

Tin tức hắn đỗ Cử nhân, ta và Chu bà bà nghe được từ người khác.



Vài tháng sau, hắn sai người đến đón Chu bà bà lên kinh. Bà bà muốn ta đi cùng, nhưng người của hắn không nhắc gì đến ta. Có lẽ, cuối cùng hắn đã buông bỏ tình cảm với ta.

Ta cười khổ, giúp Chu bà bà thu dọn hành lý, rồi tiễn bà lên xe ngựa đi kinh thành.

Ta vẫn sống ở trấn Vân Thủy, không còn cố ý tìm hiểu tin tức từ kinh thành nữa.

Hiện tại, ta thuê một gian cửa tiệm không lớn không nhỏ, chuyên tâm mở một quán ăn nhỏ. Quán chủ yếu bán canh dê, đồ kho và một số món ăn đặc sắc khác. Thức ăn ở quán ta luôn sạch sẽ, ngon miệng, nguyên liệu tươi mới, giá cả hợp lý. Ta chưa bao giờ bán đồ ăn để qua đêm.

Nhờ vậy, công việc làm ăn ngày càng phát đạt, đến mức ta đã thuê thêm một người phụ việc.

Kinh doanh thuận lợi, nhưng cũng không tránh khỏi bị người khác ghen ghét, giống như khi ta còn bày hàng rong. Giờ đây, với một cửa tiệm cố định, ảnh hưởng đến các hộ kinh doanh xung quanh rõ rệt hơn.

May thay, nhờ có sự bảo vệ của Điền đại ca và Lý đại ca, chưa từng có ai dám đến quấy rối.

Cuộc sống như vậy thật sự rất tốt đẹp.

Chỉ là đôi lúc, ta chợt nhớ đến hắn, nhớ đến dáng vẻ kiên cường ngày nào.

Hôm nay, khi đang bận rộn trong quán, ta nghe thấy vài thực khách nói chuyện: "Huyện lệnh nhà ta sắp về hưu rồi, kinh thành sẽ phái một huyện lệnh mới đến."

Ta nghe được đến đây, thì phía trước có người gọi: "Chủ quán!"

Ta vội vàng chạy ra tiếp khách, không nghe được đoạn sau, rằng: "Vị huyện lệnh mới này là người từ trấn Vân Thủy chúng ta đỗ đạt mà ra đấy!"

Ta đứng trước quầy, hỏi: "Khách quan muốn dùng món gì?"



Người khách cất giọng quen thuộc: "Cho ta một phần bò kho củ cải, và... ta muốn thê tử ta cùng ta về nhà."

Ta ngước lên, nhìn thấy Chu Văn Uyên trước mặt. Giờ đây hắn đã trưởng thành, chín chắn và điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Ta cứ nhìn hắn, đôi mắt nhòa đi rồi nước mắt lặng lẽ rơi.

Hắn bước lên, ôm ta vào lòng thật chặt.

Chu Văn Uyên nói rằng, từ lâu hắn đã muốn trở về trấn Vân Thủy để làm quan, nhưng trước đó đã đón Chu bà bà lên kinh thành, chỉ mong bà được hưởng những ngày tháng an nhàn.

Không ngờ Chu bà bà chỉ ở kinh thành mấy tháng đã bắt đầu nhắc đến trấn Vân Thủy, nhắc đến ta.

Hắn cũng nghĩ, trong lúc hắn không ở đây, ta có thể tự suy ngẫm rõ ràng xem ta coi hắn là người nhà hay thực sự có tình ý với hắn.

Ban đầu, hắn định sau một thời gian sẽ đích thân đến đón ta lên kinh, nhưng không ngờ huyện lệnh hiện tại lại sớm xin về hưu.

Ngay khi biết tin, hắn lập tức nộp đơn xin điều chuyển trở lại trấn Vân Thủy.

Ta và Chu Văn Uyên cuối cùng cũng thành thân, lần này là thật.

Chúng ta sống ở trấn Vân Thủy thêm mười năm nữa. Trong khoảng thời gian đó, ta sinh được hai đứa con.

Đến năm thứ mười, Chu Văn Uyên được điều chuyển về kinh thành. Ta bán lại quán ăn, lần này quyết định cùng hắn lên kinh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv