A Vận

Chương 1



Từ nhà của Trình Trác đi ra, ta ho khan, phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Trước đó, ta đã tìm đến Trình Nhu và Trình Việt, nhưng đều bị chặn lại ngoài cửa. Trình Trác là hy vọng cuối cùng của ta, thế nhưng hắn cũng không gặp ta, chỉ sai quản gia là Trương bà bà, dùng chổi lớn đuổi ta ra ngoài.

Ta không còn một đồng xu dính túi, lại đúng lúc gặp trời mưa bão. Ta nghĩ mau chóng trở về thôn, ít nhất còn có nơi trú mưa.

Nhưng con đường quá dài, dường như ta đi mãi cũng không về đến nhà. Cuối cùng, kiệt sức, ta ngã quỵ trong một con hẻm nhỏ.

"A tỷ, a tỷ, tỷ tỉnh lại đi!"

Trong cơn mơ hồ, ta chậm rãi mở mắt, không ngờ trước mắt là linh đường của phụ mẫu. Giữa sân còn đặt hai cỗ quan tài của phụ thân và mẫu thân, đây chính là cảnh tượng năm phụ mẫu vừa qua đời.

Khi ấy, ta đã làm việc không ngừng nghỉ mấy ngày liền, mệt đến ngất trước linh đường. Trình Nhu khi đó mới tám tuổi, đang lay mạnh cánh tay ta, giọng nói non nớt đầy hoảng hốt.

Cơn đau nhè nhẹ từ cánh tay truyền tới, chân thực đến mức như đang nói với ta rằng đây không phải là mộng.

Chẳng lẽ, ta đã được sống lại rồi sao?

Ta nhớ rõ, vào năm này, phụ mẫu vào núi săn b.ắ.n thì gặp lở đất, để lại bốn chị em ta.

Ta là trưởng nữ nhà họ Trình, lúc này cũng chỉ mới mười ba tuổi. Phía dưới có hai đệ đệ, nhị đệ Trình Trác và tam đệ Trình Việt, hai đứa nó là một cặp song sinh, năm nay mười tuổi. Trình Nhu là nhỏ nhất, hiện tại tám tuổi.



Ta cố gắng trấn định tinh thần, cẩn thận quan sát mọi thứ trước mắt.

Lúc này mặt trời đã lặn, những dân làng đến viếng đã lần lượt ra về, chỉ còn lại bốn chị em ta quỳ trong sân, canh giữ linh đường cho phụ mẫu.

Trình Việt xoa đầu gối, lẩm bẩm: "Cuối cùng mọi người cũng đi hết, ta quỳ ba ngày, đầu gối sắp hỏng rồi."

Bất chợt, ta nhớ ra chính là vào ngày này, đại bá đã cướp đi ruộng đất và nhà cửa mà phụ mẫu để lại.

Ta vội vàng đứng dậy, bước nhanh vào phòng của phụ mẫu. Trong chiếc hộp gỗ đặt ở đầu giường, ta lục tìm và lấy ra giấy tờ đất đai và giấy sở hữu nhà cửa của gia đình.

Thời gian gấp rút, ta dùng một mảnh vải rách bọc hộp lại, nhân lúc không ai để ý, liền giấu nó vào góc chuồng trâu, còn cố ý đặt thêm mấy khối phân trâu khô lên trên để che giấu.

Vừa bò ra khỏi chuồng trâu, ta liền nghe thấy tiếng nói của đại bá và đường ca từ xa vọng lại. Ta vội vàng quay về linh đường, tiếp tục quỳ xuống.

Trình Nhu hỏi ta vừa đi đâu, ta chỉ đáp là đi giải quyết việc riêng.

Chẳng mấy chốc, đại bá đẩy cửa sân bước vào. Hắn gọi cả bốn chị em ta vào trong phòng, rồi nói rằng chúng ta tuổi còn nhỏ đã mất phụ mẫu, thật là đáng thương. Hắn nguyện ý thu nhận chị em ta, nhưng đất đai và nhà cửa của gia đình thì phải giao lại cho hắn trông nom.

Lời lẽ của hắn, giống y hệt như kiếp trước.



Kiếp trước cũng như vậy, phụ mẫu còn chưa được an táng, đại bá đã nhân đêm tối tới cướp đoạt tất cả của chúng ta.

Đầu tiên hắn dùng lời ngon ngọt, khiến Trình Trác cùng hai người kia bị mê hoặc, nghe lời răm rắp. Ta đưa ra vài lời nghi vấn cũng bị gạt phắt đi.

Đáng ngại nhất là đường ca, nhân lúc hỗn loạn, hắn đã trộm mất giấy tờ sở hữu đất đai và nhà cửa. Ta trở tay không kịp, hoàn toàn không đủ sức chống đỡ.

Bọn họ cuỗm sạch gia sản của chúng ta, chiếm hết nhà cửa, ruộng đất mà phụ mẫu để lại, nhưng lại không hề đối xử tốt với chị em ta. Bọn họ chỉ miễn cưỡng dọn một gian phòng củi cho bốn chúng ta ở, đến một bữa cơm cũng không cho ăn no.

Người nhà còn bạc bẽo như vậy, dân làng tất nhiên càng không đoái hoài gì.

Sau đó, dù chúng ta nghĩ trăm phương ngàn kế cũng không đòi lại được gia sản. Các đệ muội thì đổ lỗi cho ta, cho rằng chính vì ta mà bọn họ mất đi tất cả.

Kể từ đó, một mình ta gánh vác trách nhiệm chăm sóc ba đệ muội, chịu đủ mọi khổ sở. Thế nhưng, khi bọn họ lần lượt thành gia lập nghiệp, ta lại bị bỏ mặc, vì bệnh tật mà c.h.ế.t cô độc trong một đêm mưa gió.

Nhưng bây giờ, ta tuyệt đối sẽ không để đại bá cướp đi những gì phụ mẫu để lại cho chúng ta nữa.

"Đại bá, hẳn các người đi đường xa cũng mệt rồi, trong bếp còn chút thịt đầu heo, hãy ngồi xuống ăn trước, có gì no bụng rồi nói sau cũng chưa muộn."

Nói xong, ta quay lại gọi Trình Trác, Trình Việt và Trình Nhu, bảo bọn họ cùng đi chuẩn bị thức ăn.

Chúng miễn cưỡng bước theo ta ra ngoài. Ta liền vẫy tay gọi Trình Việt lại gần, hạ giọng: "Ngươi mau đi mời trưởng thôn tới. Nếu ngươi không muốn những thứ phụ thân để lại bị cướp mất, thì trên đường đi hãy kêu gào thật to, để ai ai cũng biết chuyện này."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv