Vi Hạo thức trắng cả một đêm chỉ để chờ đợi, nhưng mọi thứ hắn nhận được vẫn chỉ nhận được rằng mọi điều ở đó vẫn ổn, Thiên Việt vẫn ổn. Nhưng nhìn vào những bức thư kia Vi Hạo lại chẳng thể tin được những tin tình báo kì lạ kia, rốt cuộc hắn vẫn hạ lệnh, "Tập hợp một vạn binh lính cùng ta đến Sát Diệp. Kẻ nào trái lệnh, chém!"
Lâm Uyên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Vi Hạo, biết mình không khuyên được Vương gia, gật đầu lĩnh mệnh. Chưa đầy một canh giờ sau, đội quân Tây Bắc đã được tập hợp đầy đủ, sẵn sàng theo chân chủ soái của họ lên đường. Hắn chẳng chần chờ phút nào, cũng chẳng buồn giải thích lí do với họ, đã hạ lệnh xuất thành.
Đây là lần đầu tiên, tất cả mọi người thấy Vi Hạo lạm dụng quân đội vào chuyện tư, nhưng chẳng ai dám nói gì. Quân lính chịu ơn của Vi Hạo và Thiên Việt, lại được huấn luyện kĩ càng đến mức chỉ thuận theo lệnh của một mình Vi Hạo, hắn sai đâu đánh đó, không hó hé một lời. Bởi bọn họ hiểu rõ một lần, chỉ cần đi theo Vi Hạo, họ chắc chắn sẽ không bao giờ bại trận. Vi Dương cùng Sinh Cát sóng đôi đứng trước cổng thành nhìn Vi Hạo phóng ngựa lao vút đi, bắt gặp nét cô đơn trong bóng dáng của hắn, đều khẽ thở dài. Sinh Cát nói với Vi Dương, "Nhị ca, Vi Hạo ca ca thật sự rất yêu Thiên Việt."
"Ừ, chỉ hi vọng trời không phụ lòng người... Không hiểu sao ta cứ thấy bất an...."
Sinh Cát nghiêng đầu nhìn hôn phu của mình, lắc đầu cười, "Sẽ không sao, Ninh Tướng quân rất bản lĩnh, lại một lòng hướng về Vương gia. Ông trời sẽ không hại người tài đâu. Chàng đừng lo lắng."
Vi Dương nhìn Sinh Cát, miễn cưỡng gật đầu. Nhưng thứ nàng không hiểu lại là nỗi lo trong lòng hắn. Đêm qua Vi Hạo đã triệu hắn vào phủ, nói chuyện cả một đêm, Vi Dương đại khái đã hiểu nguyên nhân của việc đẩy Thiên Việt đi xa như vậy. Lần này Thiên Việt nguyên vẹn trở về thì không sao, nhưng chỉ sợ Thiên Việt có chuyện, e rằng ở Thiên Minh sẽ xảy ra đại chiến. Vi Hạo một khi đã nổi cơn thịnh nộ, e rằng đại huynh của y sẽ lật tung cả đất trời.
Vi Dương đã quyết ý đi theo Vi Hạo đến cùng... nhưng nếu vậy, Sinh Cát phải làm sao? Thôi vậy, đến đâu hay đến đấy. Ít nhất, y phải giữ vững Tây An đã. Chỉ e rằng, sự yên bình này chẳng được bao lâu....
Đoàn người cứ đi, tuyết trắng bay mù mịt cả đất trời.... Vi Hạo không ngờ, hắn quả thật đã đến chậm một bước....
"Vút".... "chát".....
"Vút".... "chát"....
"Ninh Đại tướng quân, ngươi xem người đi. Không phải oai hùng lắm sao? Bây giờ thì đến cả một tiếng cũng rên không nổi nữa rồi! Mau cầu xin gia đi! Gia tha cho ngươi!" Mộc Nhĩ Đề hung ác cầm roi quất vào người cậu, gằn từng tiếng chế giễu.
"Đại Vương, ngài nói gì vậy? Y làm gì còn xin xỏ được nữa? Đã câm rồi! Câm rồi!" Phó tướng của y đứng bên cạnh, châm thêm dầu vào cơn lửa mà mỉa mai không ngớt lời.
"Chắc hắn đang chờ Vương gia của hắn đến cứu đấy! Kỹ nữ thôi mà làm như mình có giá lắm. Hắn đi một tháng trời, có ai tìm hắn đâu? Ha ha ha..."
"Ôi, thế là Vi Hạo tìm được niềm vui mới rồi sao? Bị bán sang tận đây còn tưởng mình quan trọng lắm."
Những tràng cười đê tiện vang lên khắp căn ngục ẩm thấp, tiếng roi vun vút quất vào da thịt vang lên như dội thẳng vào tai làm ai nấy đều phải run sợ.
Thiên Việt bị treo ở đó, hai tay bị căng chặt về hai bên, cái áo trắng và quần đã thấm đẫm máu tươi, tanh tưởi đến đáng sợ. Mái tóc cậu rũ xuống loà xoà, khuôn mặt sưng húp vì bị tát, đôi mắt cũng nặng trĩu đến mức không thể mở lên nổi. Bọn người kia đợi cho những vết thương của cậu đã khô liền vội vàng xé những mảnh vải dính sát vào người xuống, cảm giác như bị lột sống một lớp da khiến Thiên Việt giật nảy lên, đôi mắt trợn ngược, miệng chỉ có thể phát ra những tiếng "ưʍ...."
Mộc Nhĩ Đề cầm một loại bột thuốc pha loãng với nước lạnh rồi tạt lên người cậu. Trời lạnh lẽo đến mức người ta chỉ muốn đóng băng, lại bị tạt nước lạnh khiến Thiên Việt ngất đến nơi. Bột thuốc bị hoà tan lập tức bám vào vết thương khiến chúng liền da lại như mới, nhưng bù lại mang đến những cơn đau vượt quá sức chịu đựng. Cậu có cảm giác như người ta đang dùng loại kim chỉ may giày đâm xuyên vào da thịt rồi vá víu cậu lại như một miếng da. Thiên Việt nghiến răng cố gắng ổn định biểu cảm của mình, không để mình trở thành trò hề cho bọn chúng.
Đã suốt một tháng nay, hằng ngày cậu đều bị lặp đi lặp lại cái trò hành hạ này. Hai ngày mới được ăn một bữa cơm với toàn cơm thừa, canh cặn khô khốc đến mức chỉ khiến người buồn nôn. Đầu ngón tay cứ bị đâm kim rồi rút ra khiến từng ngón tay tê dại đến mức không cử động được. Cổ họng rát buốt, muốn la hét cũng đã không còn cơ hội nữa.... Người Thiên Việt gầy rộc đi, làn da cũng trở nên bủng beo vì thiếu ánh sáng, đôi mắt cũng trở nên mờ ảo không thấy rõ mọi thứ. Chẳng ai nhìn ra được một Ninh Tướng quân được Vi Hạo nuôi đến tròn trịa trắng trẻo trước kia nữa....
"Chủ nhân.... Việt nhi đau.... người thật sự bỏ rơi em rồi sao?" Thiên Việt cay đắng nghĩ, mọi lời nói của chúng đã dần ảnh hưởng đến cậu, niềm tin của cậu đã lung lay như sắp đổ... Chủ nhân, em sắp chịu không nổi nữa rồi...
Mọi chuyện đều bắt đầu từ lá thư hôm đó...
Sau khi dẹp loạn xong, Thiên Việt được mời vào trong đại doanh trướng uống rượu cùng Mộc Nhĩ Đề và các hạ tướng dưới trướng của hắn. Thiên Việt vốn đã uống sẵn thuốc phòng độc mà Vi Hạo đưa nên không mấy lo lắng, sảng khoái mà uống hết chung rượu này đến chung rượu khác. Dù sao chỉ còn một ngày nữa là sẽ gặp được chủ nhân rồi, lấy lòng người ở đây thêm một chút nữa cũng chẳng sao, sẽ giúp được cho Vương gia của cậu nhiều hơn.
Bình thường tửu lượng Thiên Việt không tốt, Vi Hạo cũng cấm cậu uống. Nhưng đến doanh trại kẻ địch thì lộ càng ít sơ hở càng tốt, nên hắn mới rộng lượng đưa cho cậu một ít thuốc có tác dụng ngăn sự tác động của rượu. Tóm lại là, Vi Hạo đã sớm có thể chữa bệnh dị ứng rượu của cậu nhưng hắn không làm. Hắn không muốn Việt nhi cứ phải dựa vào thuốc men mà sống. Dù sao rượu cũng chẳng tốt cho sức khỏe , kiêng được thì cứ kiêng đi.
Nhưng ai mà ngờ được, càng uống càng đau đầu, dấu hiệu hệt như bị trúng thuốc mê. Đến chung lớn thứ ba thì đầu óc Thiên Việt đã không còn tỉnh táo là bao, nhưng vẫn kịp thời nhìn ra được nụ cười trí trá trên đôi môi của Mộc Nhĩ Đề. Gã phẩy tay ra hiệu, một đám giáp sĩ gươm giáo sáng loáng lập tức lao vào doanh trại nhằm về phía cậu mà chém gϊếŧ, chiến sĩ Tây Bắc vội vàng xông về phía trước định che chắn cho chủ tướng. Ai ngờ bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đã bị người ta gϊếŧ hại mà không kịp đề phòng, cách thức thực hiện y hệt biện pháp mà cậu từng nhìn thấy những người ở Ám Vệ các sử dụng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi đôi mắt nhắm lại, cậu thấy trưởng ám vệ được Vi Hạo cử theo bảo vệ cậu xuất hiện, hướng về phía Mộc Nhĩ Đề nói, "Xin ngài cẩn tuân theo giao ước với Vương gia."
Khi cậu tỉnh dậy thì đã thấy bản thân bị nhốt trong lao tù, mỗi ngày đều bị đánh đập hành hạ không khác gì súc sinh. Bọn chúng còn cho cậu uống thứ thuốc gì đó khiến giọng nói của cậu ngày một nhỏ dần đi rồi mất hẳn. Nhưng dường như chưa đủ thỏa mãn, bọn chúng đều xem cậu như con cá trong chậu mà treo ngược cậu lên ròng rọc rồi thả xuống chậu nước lạnh cóng, chờ đến khi cậu sắp hết hơi mới kéo lên. Lặp đi lặp lại mỗi ngày khiến tình hình của cậu chỉ có tồi tệ hơn.
Tuy thể xác bị hành hạ đau đớn đến mức không còn gì có thể miêu tả được nữa, nhưng thứ làm cậu càng đau lòng hơn là những lời nói mà chúng nói với cậu mỗi ngày. Chúng bảo với cậu, Vi Hạo vì muốn có được bộ sách bí truyền về những liệu pháp y thuật độc nhất trong thiên hạ mà đổi cậu cho bọn họ hành hạ trong vòng một tháng trời. Còn bảo rằng, thuốc giải độc mà Vi Hạo đưa cậu không có chất kháng lại thuốc mê của rượu, nếu không thì chúng làm sao có thể khiến cậu ngất đi được? Thêm vào đó, ám vệ, thuốc phòng độc đều là bí mật riêng của cậu và hắn, không có chuyện người ngoài biết được. Hơn nữa, ám vệ chỉ nghe lệnh trực tiếp từ hắn, hoặc khẩu lệnh của hắn thông qua Ảnh Tử. Đến cả cậu còn chẳng thể ra lệnh cho bọn họ. Vậy chuyện quân lính bị gϊếŧ trước mặt cậu là sao đây? Ai là người ra lệnh được cho ám vệ của Vi Hạo?
Ám vệ trong phủ Vi Hạo đều được uống một loại trùng cổ đặc biệt, nếu có ý làm những chuyện đi ngược lại với mong muốn hoặc cố ý nói dối Vi Hạo sẽ bị chất dịch chúng tiết ra hành hạ tới chết. Không những thế, hàng tháng đều phải uống một loại thuốc được bào chế riêng vào ngày mười lăm. Thế mà đã hơn một tháng bọn họ vẫn sống yên ổn, lúc lấy thuốc giải Vi Hạo không hỏi tới tình hình của cậu sao? Nếu chúng nói dối sẽ bị phát hiện ngay, vậy vì lẽ gì mà ngài ấy vẫn chưa tới?
Thêm nữa, cậu còn nhớ đến chuyện Vi Hạo đuổi cậu ra ngoài hôm tiếp kiến sứ giả... rốt cuộc bọn họ nói gì?
Cậu đang vô cùng cố gắng để tin vào những điều mà gã nói là vu oan giá hoạ, nhưng cậu chờ đúng một tháng rồi ngài ấy vẫn chưa tới.... Ám vệ cứ đứng trước mặt như một nhân chứng sống, khiến bao nhiêu yêu thương cậu cố công gom góp để tránh cho mình dao động cứ sụp đổ từng chút từng chút một...
Tên phó tướng bỗng đưa tay ngăn lại kẻ đang châm kim chi chít trên các đầu ngón tay của Thiên Việt, "Dừng lại đi, hôm nay Vi Hạo đến đưa người về. Làm con kỹ nữ này bị thương nặng quá cũng khó bề ăn nói."
Thiên Việt nghe xong câu nói đó, đưa mắt nhìn gã như thể đang hỏi tại sao gã biết Vi Hạo sẽ tới đây, thì nghe được y hừ mũi khinh thường nói, "Còn hỏi? Chơi đùa ngươi đủ một tháng rồi. Vi Hạo đến lấy bí kíp, bọn ta cũng phải trả người."
Thiên Việt đã chờ Vi Hạo quá lâu, nhưng phút này lại hi vọng hắn tới trễ, dù chỉ hai ba ngày thôi thì cậu sẽ tin tưởng ngài ấy hoàn toàn. Chủ nhân của cậu say mê với y thuật ra sao, lại chú trọng thời gian đến thế nào không phải cậu không biết. Bây giờ hắn đúng hẹn đến đây, chẳng phải càng chứng thực mọi thứ đều là giao hẹn từ trước hay sao?
Thế nhưng, ông trời lại quyết định bỏ qua lời cầu xin của cậu, tên lính từ phía ngoài bước vào trong ngục, nói với phó tướng, "Tướng quân, Tây Bắc Vương đã đến Sát Diệp. Chủ soái mời ngài cùng ra ngài tiếp đãi."
Phó tướng trước khi đi cũng không quên đánh mạnh vào mặt Thiên Việt một cái, khinh miệt cười lớn, "Ngươi còn dám bảo hắn không có liên can đến chuyện ngươi bị bắt không? Ninh kĩ nữ, lão gia nhà ngươi đến rước ngươi kìa!"
Thiên Việt nào nghe được hắn nói gì nữa, chỉ thấy đáy lòng như có một cái gì đó đang dần nứt vỡ từ từ, niềm tin xây dựng biết bao năm cứ như vậy mà tan rã dần dần. Cố ổn định lại tâm trạng của chính mình, chủ nhân yêu thương cậu như thế... Ngài sẽ không làm những chuyện như thế đâu... sẽ không đâu....
Phó tướng rời đi được một lúc thì mấy tên cai ngục đã vội vàng chạy vào tháo những sợi dây xích trên người cậu, một tên kéo tóc cậu xuống, tên còn lại thô lỗ nhét khăn vào miệng cậu rồi nửa lôi nửa kéo dắt cậu đi vào cánh cửa bên hông của một doanh trướng rất lớn. Cậu nghe thấy giọng nói ấm áp vô cùng quen thuộc, nhưng nội dung của nó lại khiến cậu ớn lạnh cả sống lưng.
"Vương gia, ta đã thực hiện đúng theo giao ước. Cảm ơn ngài vì đã tin tưởng ta, đã thay ta nói lời tốt trước mặt Thiên tử để ta có thể tiếp tục giữ cái chức Sa vương này. Nào, ta mời ngài một chung."
Vi Hạo ưu nhã cầm ly rượu nhỏ lên, cười mỉm nhìn gã, khẽ bảo, "Không có gì, là chuyện đôi bên cùng có lợi. Người của ta đâu?"
"Xin Vương gia đừng lo, người hiện đã được cho đi nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ trao trả cho ngài, đảm bảo cơ thể vẫn nguyên vẹn."
"Tốt nhất là vậy. Giao cho ngài một tháng, nhưng hi vọng ngài luôn biết chừng mực." Ánh mắt Vi Hạo hung tợn liếc qua gã, như thể đang cảnh cáo điều gì đó, làm cho Mộc Nhĩ Đề sợ hãi đến mức run lên, lắp bắp bảo với hắn:
"Vương gia đừng lo, ta đã hứa thì ta sẽ làm. Ngày mai ta sẽ giao người cho ngài. Còn đồ vật ngài muốn đã được đưa đến phòng ngài rồi."
Thiên Việt chỉ được nghe đến đó thì đã bị một kẻ trong đội ám vệ xuất hiện lôi đi xềnh xệch. Những vết thương cọ xát xuống mặt đất khiến chúng rách bươm ra, tạo nên một vệt máu in hằn lên nền tuyết.
Thiên Việt bị người ta lôi đi trong ngơ ngác, mãi đến khi bị người ta lôi đến gần một doanh trướng thì lại nghe thấy giọng nói mà cậu khắc sâu vào trong lòng suốt bấy lâu nay. Chưa bao giờ cậu nghe thấy giọng hắn lạnh lùng như vậy, "Thiên Việt sao? Chỉ là một quân cờ mà thôi. Dưỡng hắn cả mười mấy năm nay, cuối cùng cũng đổi được bí kíp, đáng giá!"
Lúc đó một bóng dáng mềm mại uyển chuyển hắt lên thành lều, di chuyển lại về phía nam nhân đang ngồi kia, bóng hai người hòa quyện lấy nhau, giọng nữ yểu điệu cười khúc khích, "Vương gia, ngài đã khiến y thành kỹ nữ như vậy, vậy mà còn bảo y là quân cờ thôi ư? Ai mà tin."
"Cái lỗ chứa ấy đã sớm lỏng rồi, vừa khô cong vừa chật hẹp, chơi chán rồi, vứt đi là vừa. Dù sao bây giờ y đã câm, không thể uy hiếp bản Vương nữa vẫn là nữ nhân như nàng tốt hơn. Lại đây, hầu hạ bản Vương nào."
"Xì, thế mà người ta yêu ngài lắm đấy!"
"Vậy ư? Chỉ đành trách y ngu ngốc mà thôi. Một cái bồn chứa du͙ƈ vọиɠ cũng dám vọng tưởng đến bản Vương?"
Nữ tử hừ mũi cười thật lớn như mỉa mai cậu không biết điều mà mơ tưởng tình yêu thật tâm từ hắn của cậu.
Ngay sau đó là những tràng tiếng nói hoan ái thô tục đến mức người ta phải xấu hổ, tiếng mông thịt va chạm với bàn tay gợi lên những sở thích của Vi Hạo khiến Thiên Việt như sụp đổ hoàn toàn. Tất cả những thứ này như một mồi lửa thiêu đốt mọi thứ trong lòng cậu, từ niềm tin đến tình yêu và tất cả sức mạnh xây dựng dựa trên tình yêu của hắn. Thiên Việt đi ra khỏi chỗ chết với hai bàn tay trắng, thứ cậu có được suốt mười mấy năm nay chỉ có hắn.
Chủ nhân vừa là chủ nhân, vừa là gia đình, vừa là niềm tin và tất cả sức mạnh của cậu. Cậu cứ say mình trong tình yêu và những lời mật ngọt của y, cứ ngập mình trong mơ ước về căn nhà đỏ rực của hôn lễ, tự huyễn hoặc mình bằng những nụ hôn ngọt ngào và cái ôm ấm nồng sau những đêm ái ân mà quên rằng chủ nhân của cậu là một người sẵn sàng vì nghiệp lớn mà liều mạng của mình. Huống gì bây giờ chỉ là một người hầu giường suốt bao năm? Thì ra tình yêu của cậu chỉ là một trò đùa... Trò! Đùa! Vi Hạo! Ta hận ngươi!
Thiên Việt phun một ngụm máu rồi ngất xỉu ngay giữa nền tuyết. Tên ám vệ nhếch môi cười suиɠ sướиɠ, một kẻ đã phế có thể ở cạnh Vi Hạo được bao lâu nữa? Vậy là chủ nhân của gã sẽ sớm đạt thành tâm nguyện. Gã căm phẫn dẫm mạnh bàn tay cậu, thì thầm như cho chính mình nghe, "Ngươi đừng trách ai. Hãy tự trách chính mình vì đã yêu Vi Hạo đi thôi!" Dứt câu, gã lại xách cậu như con gà nhỏ mà đem về hầm ngục tiếp tục hành hạ dã man.
Những ngón tay bị kẹp chặt khiến Thiên Việt đang ngất xỉu cũng phải giật mình tỉnh dậy. Đôi mắt cậu trống rỗng, nước mắt mặn chát chảy dài xuống khuôn mặt xơ xác hao mòn. Nơi đây là đâu? Cậu là ai? Tại sao trái tim này lại đau như vậy? Tại sao cậu lại khóc? Cậu chẳng nhớ gì cả....
Thế nhưng cậu còn chẳng kịp suy nghĩ lâu, những ngón tay đã bị siết chặt đến mức khớp xương nứt gãy khiến Thiên Việt gầm lên một tiếng tê tâm. Tiếng kêu của một kẻ câm cứ như tiếng rít bén nhọn của hai thanh sắt cọ lên nhau, vừa đau đớn vừa đáng sợ.
Bỗng một tia máu văng ướt cả khuôn mặt cậu, những tên đang tra tấn lên cậu ngã ầm xuống, trở thành những cái xác không đầu. Ngay trước khi cậu chuẩn bị ngất xỉu một lần nữa, thì cơ thể gầy ốm đã được một vòng tay ấm áp ôm chầm lắm, giọng người đó run lên, "Việt nhi.... về nhà thôi..."
Tại sao... cậu lại thấy bình an như vậy? Về nhà sao? Nhà cậu ở đâu?
Đôi mắt cậu nhắm nghiền.... lặng lẽ...
~3373 words~