Thẩm Ngọc thân hình đơn bạc, cộng thêm mấy ngày nay bị hành hạ không thôi, thân thể đã yếu ớt không chịu nổi, bị Vương phi lôi kéo lảo đảo muốn ngã.
“Tiện nhân.”
Vương phi con mắt như muốn nứt ra, hận không thể cắn một miếng thịt trên người Thẩm Ngọc, nàng còn không làm ra phản ứng gì, một bạt tai nặng nề liền rơi vào trên mặt Thẩm Ngọc, khiến y té ngã trên đất.
Y tai như ù đi tiếng ong ong, trước mắt biến thành màu đen.
“Đây là gấm hoa của ta, làm sao có thể mặc trên người ngươi cái này đê tiện nô tỳ. Cởi xuống cho ta, cởi ra.”
“Vương phi bớt giận, Thẩm phu nhân không có trộm đồ của người, đây là ro Trấn Bắc Vương ban thưởng a.”
Tống Thanh tuy cúi đầu nhưng giọng không có bao nhiêu cung kính.
Vương phi cười lạnh: “Trừ ở Vương gia ban cho, có cho tiện nhân này thêm mấy cái lá gan, nàng cũng không dám cướp y phục gấm hoa của Vương phi ta, cái này là gấm hoa ta cầu hoàng huynh ban thưởng, hàng năm cống phẩm cực ít, so với bảo vật còn muốn trân quý hơn, nàng xứng đáng mặc vào sao? Người đâu, lột xuống cho ta.”
Thẩm Ngọc vô lực kháng cự, người hầu hai ba cái liền đem y phục y lột xuống sạch sẽ, cũng may còn áo trong, không khiến y sỉ nhục chật vật.
Thẩm Ngọc thậm chí còn chủ động cởi xuống y phục, dâng đi lên, sau đó ra dấu tay.
Tống Thanh đối với Thẩm Ngọc là quen thuộc nhất, giải thích: “Nàng nói nếu Vương phi muốn, sẽ đưa cho ngài. Vương phi, năm nay có hai cuộn gấm hoa, là Vương gia đã phân phó xuống dưới đi lấy để may y phục cho Thẩm phu nhân, ngài cũng không mặc được, cần gì phải…”
Tống Thanh lời còn chưa nói hết liền bị Vương phi cắt ngang.
“Tiện nhân này đã từng mặc qua, Bổn vương phi làm sao có thể mặc lại vào? Đưa ta? Ngươi coi ta là cái gì? Ta cần ngươi đáng thương đồng tình sao?”
Vương phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng qua…ta là không ưa cái dáng vẻ nàng được Vương gia ban thưởng, liền không kịp chờ đợi mặc vào ở vương phủ rêu rao. Cầm đi đốt cho ta. Chớ để mang lại xui xẻo.”
Vương phi bực bội, cái này gấm hoa Vương gia bao năm qua đều là cho nàng, biết rõ nàng rất thích, hết lần này đến lần khác bị Thẩm Ngọc cướp đi, sợ là tiểu yêu tinh này bên gối nói tiếng gió bên tai Vương gia, muốn lấy đi món đồ vốn dĩ thuộc về nàng.
Đây là hướng tới Vương phi nàng khiêu khích sao?
Thẩm Ngọc nhìn người hầu đốt đi y phục của mình, nội tâm lại có thể gợn sóng không sợ hãi, y không hiểu giá trị của những thứ này, cũng không muốn hiểu rõ, cái y thật không ngờ đến là một người kim quý như Vương phi lại vì một bộ y phục mà nổi giận.
Y sở dĩ mặc vào, là bởi vì y nghĩ rằng y phục nào cũng giống nhau cả, cũng không có gì khác biệt lắm, mỗi đêm Trấn Bắc Vương lâm hạnh, y phục trên người y căn bản đều bị làm hỏng, bị Trấn Bắc Vương xé thất linh bát lạc.
“Chỉ La, ngươi phái người đi canh cửa vương phủ, Vương gia trở lại liền tới thông báo một tiếng.”
Đêm đã khuya, Vương phi phân phó bọn nô tài xong, trở về sương phòng, nàng đây là sợ Vương gia đột nhiên trở lại, sẽ bắt gặp nàng gây khó dễ cho Thẩm Ngọc, có người canh giữ liền quỷ thần không biết.
“Đem nàng mang vào.”
Thẩm Ngọc quỳ xuống bên ngưỡng cửa, Vương phi ở bàn trang điểm trước tháo hết trang sức trên đầu xuống, bông tai, vòng tay vàng ngọc đẹp đẽ, mọi thứ sang trọng hoa lệ vô cùng.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến cho ngươi thế nào xảy ra chuyện, dẫu sao Vương gia vào lúc này cũng là đang sủng ngươi đi.”
Vương phi liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc, sau đó ngáp một cái.
“Chỉ La, trông trừng nàng, không cho phép nàng nhắm mắt ngủ, nàng ta không phải tinh lực dồi dào sao, cùng Vương gia hàng đêm sênh ca sao? Ta ngược lại muốn nhìn một chút, cái này tiện nhân có tài cán gì a.”
Chỉ La kinh ngạc: “Công chúa điện hạ, cứ như vậy để nàng tiện nghi ư?”
“Tiện nghi?” Vương phi cười giống như một con rắn độc: “Ngươi có biết, ở trong cung có rất nhiều hình phạt, có một vài người xương cứng rắn, có dùng hình phạt gì cũng không cậy được miệng của chúng, duy chỉ có một loại, cứng hơn nữa xương thịt cũng không chịu đựng được, hơn nữa ngay cả máu cũng không còn một giọt a.”
Nhìn cái dáng vẻ Thẩm Ngọc, chịu đựng được mấy ngày.