A Ngu Nhà Họ Liễu

Chương 3



Hắn vác ta đi một mạch về doanh trướng của mình.

Tiếng động từ trướng hồng dần xa, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng nũng nịu: "Quân gia, chỉ cần ngài có tiền, ta hầu hạ chẳng thua gì cô ta đâu..."

Bên ngoài, không biết từ lúc nào tuyết đã bắt đầu rơi, lớp tuyết mỏng đọng trên tóc khiến ta lạnh đến hắt hơi một cái.

Hắn dừng chân, rút một tấm da lông trắng sáng từ đâu đó, trùm lên đầu ta.

"Da sói tuyết," ta khẽ thò đầu ra, vuốt ve lớp lông mềm mại mà lẩm bẩm.

Đây là da của một con sói tuyết rất lớn.

Phía sau đầu con sói có một lỗ tròn, là dấu vết của một cú b.ắ.n chí mạng mà chỉ thợ săn đỉnh cao mới làm được.

"Ngươi nhận ra thứ này sao?" Hắn quấn ta lại như một con tằm trong kén, đặt lên sạp mềm.

Ta cúi đầu, tay mân mê lớp lông sói: "Phụ thân ta là một thợ săn rất giỏi."

Hắn bật cười, nét mặt thoáng dịu lại.

"Thật đáng tiếc, nếu có cơ hội để phụ thân ngươi tòng quân, chắc chắn ông ấy đã có thể trở thành một xạ thủ nỏ thần xuất sắc dưới trướng Tướng quân."

Phải, thật đáng tiếc.

Phụ thân mất tích nửa năm, đến vài ngày trước mới tìm được thi thể. Cổ bị khoét lấy xương, phơi xác ba ngày rồi ném vào bãi tha ma.

"Phụ thân ta đã mất rồi."

Tay vuốt lớp lông sói, ta khẽ đáp, đầu mũi cay xè, nước mắt lại dâng đầy trong mắt.

Động tác cởi áo của hắn khựng lại, trầm mặc một lúc, rồi xoay người bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta không khỏi bất an.

Không biết liệu có phải mình nói gì khiến hắn phật ý, không muốn giữ ta lại nữa.



Ta sợ bị giao vào tay kẻ khác, càng sợ không thể thông qua hắn mà làm sáng tỏ chuyện liên quan đến xương cổ.

Không kịp xỏ giày, ta chạy ra mép trướng, ghé mắt nhìn ra ngoài.

Dưới ánh trăng lạnh, tuyết bay tán loạn. Hắn quay về từ bếp lửa không xa, gương mặt lạnh tanh, hai tay nâng niu thứ gì đó, dùng áo choàng che chắn cẩn thận.

Thấy ta đứng ở cửa trướng, hắn nhíu mày, bước nhanh hơn. Một tay nhấc bổng ta đặt lại lên sạp, quấn chặt trong tấm da sói.

"Quân doanh không như núi rừng, đừng chạy lung tung."

Hắn nhẹ nhàng lấy ra từ trong áo choàng một chiếc bát lớn màu đen, bên trong chứa thứ nước màu hồng nhạt tỏa ra hương thơm ngọt ngào.

"Ngọt và nóng đấy.”

"Mụi muội ta hồi nhỏ hay khóc, uống cái này xong là không khóc nữa."

Hắn xé một mảnh vải bông, gấp lại làm miếng lót quanh mép bát rồi đưa vào tay ta.

Qua lớp vải, hơi ấm từ bát nước truyền đến lòng bàn tay.

Nhưng bàn tay to lớn của hắn lại đỏ rực, đầu ngón tay đỏ lên vì nóng.

Ta vô tình làm đổ một chút nước ra tay, lập tức in lên đó một vệt đỏ. Có hơi đau, nhưng ấm áp.

Ngoài trời tuyết vẫn rơi, từ xa vọng lại tiếng khóc thấp thỏm của những cô gái trong các doanh trướng khác.

Ta là người may mắn, đã chọn đúng người.

Ôm bát nước trong tay, ta cẩn thận nhấp một ngụm.

Thấy ta chịu uống, đôi môi mím chặt của hắn mới thả lỏng, ngồi khoanh chân lên sạp, cởi áo ngoài, tự rót một bát trà lớn uống cạn, rồi khẽ "hà" một tiếng.

Tư thế đó làm hắn giống một kiếm khách giang hồ.



Ta ngẩn người nhìn hắn, dè dặt cất tiếng hỏi.

"Ngài thật sự là quân sư sao?"

Hắn liếc nhìn ta: "Cảm thấy không giống sao?"

Ta đặt bát nước lên chiếc bàn nhỏ cạnh sạp, giữa làn hơi nước bốc lên, khẽ gật đầu:

"Trong thoại bản, quân sư đều là thư sinh yếu ớt, còn ngài trông như có thể một đ.ấ.m g.i.ế.c c.h.ế.t ta. Ngài không giống quân sư, mà giống Tướng quân hơn."

Hắn cười tự giễu, chậm rãi nói:

"Trước đây ta đúng là Tướng quân. Năm ta đỗ Võ Trạng nguyên, từng dẫn năm trăm binh lính tiêu diệt một toán phản tặc ở biên giới Nam Thùy. Sau khi thắng trận trở về, Bùi Tướng quân coi trọng ta, nói rằng ta giỏi binh pháp, liền giữ ta lại làm quân sư bên cạnh."

Một mình dẫn dắt năm trăm binh lính tiêu diệt hàng ngàn phản tặc.

Hắn chính là Thẩm Nam Ẩn, người nổi danh dùng binh như thần, sau một trận đại thắng thì bặt vô âm tín.

"Vì sao chứ? Như vậy là không công bằng."

Ta buột miệng hỏi.

Hắn bật cười nhạt: "Công bằng ư? Trên đời làm gì có công bằng? Chỉ có thể nói rằng Bùi Tướng quân quá coi trọng nhân tài.”

"Không chỉ có ta, vài tháng trước, khi Tướng quân đi qua một ngôi làng nhỏ, gặp được một thợ săn không chỉ giỏi cung nỏ mà còn biết y thuật, liền lập tức đưa người đó về làm vệ sĩ nỏ thần.”

"Người thợ săn ấy muốn trở về nhà, ta đã khuyên ngăn nhưng không được. Đến lúc chuẩn bị hành quân về phía Nam, hắn đã chạy trốn.”

"Bị bắt lại, hắn bị khoét sống xương cổ, sau khi c.h.ế.t thì bị treo cổ thị chúng, phơi xác ba ngày rồi quăng vào bãi tha ma."

Hắn vừa nói vừa xoa thanh kiếm, ánh mắt lướt qua khúc xương cổ treo trên chuôi kiếm.

"Đúng vậy, chính là bãi tha ma gần nhà ngươi.”

"Tấm da sói tuyết ngươi đang ôm, cũng là thứ hắn tặng ta."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv