A Ly

Chương 48



Miếu nhỏ ở khu mỏ bỏ hoang chỉ có tác dụng trấn áp yêu linh. Nhưng hàng năm không có người chăm chút nên trên đỉnh miếu đọng đầy tuyết, tới gần thấy cửa bong tróc sơn, bộ dạng cực kỳ cổ xưa. Mấy người bị gió tuyết thổi qua khiến lông mi và lông mày đều dính tuyết, cả người mang theo hơi lạnh đẩy cửa miếu và tiến vào trong.

Bên trong hoàn toàn tối đen, rộng chưa tới 30 m2, đèn pin lia qua là có thể nhìn rõ tình hình. Lôi Linh Nhi nhớ kỹ quy củ của người Miêu là vào cửa không dùng đèn pin mà dùng lửa.

Lúc này bọn họ vào cửa miếu thì địch trong tối ta ngoài sáng, một khi đốt lửa lên quả thực rất nguy hiểm. Nhưng miếu nhỏ này cho người ta cảm giác âm u quá mức, nếu có ánh sáng trong tay hẳn sẽ tốt hơn không nhìn thấy gì và phải sờ soạng.

Ngọn lửa lắc lư tỏa ánh sáng, trong không gian hoàn toàn đen nhánh này nó mang theo ấm áp khiến người ta an tâm không ít.

Bên trong miếu trống trải, tro bụi khắp nơi nhưng không có tượng La Hán đứng ở hai bên như miếu thờ bình thường. Ở giữa miếu chỉ có một tấm bia đá cao nửa người, trên mặt nó ố vàng, có không ít mạng nhện khe khuất đa phần chữ viết trên đó. Ở một góc tưởng của miếu bày một cái bàn lớn, phía sau bàn chừng ba thước có một điện thờ. Bên điện thờ có đặt một bức tượng nhưng bị che bằng phải đỏ đã phai màu nên không nhìn rõ bộ dáng.

Cửa miếu đã đóng nhưng gió tuyết vẫn theo khe hở của cửa sổ rót vào trong. Mồi lửa trên tay Lôi Linh Nhi bị thổi đến lắc lư sắp tắt nhưng kỳ quái là tấm vải đỏ kia lại chẳng hề động đậy. Nhìn kỹ chỉ thấy âm khí từ đó ập vào mặt.

“Giả thần giả quỷ.” Lão Dũng bước tới chỗ tấm bia đá, còn kém hai bước thì bỗng có tiếng mèo truyền tới thế là ông lập tức dừng lại. Ông hơi hơi cúi người, dùng bàn tay đã đeo bao tay gạt bớt mạng nhện trên bia đá xuống.

“Nơi này quả nhiên có liên quan tới Âm gia.” Ông hắc một tiếng.

Chỉ thấy trên mặt đá đã ố vàng có hai chữ “Sắc lệnh” viết bằng chu sa, chung quanh là những hoa văn rậm rạp vặn vẹo. Trên sàn nhà bên dưới bia đá có ba cây đinh thép, đầu đinh đều hướng lên trên và đã hơi biến thành màu đen giống bọc một tầng bụi bẩn.

“Bên trên này là máu gà trống.” Lão Dũng chỉ vào thứ màu đen dính trên đầu đinh và giải thích cho Vương Đại Đầu đang dán tới xem, “Theo cách nói của người nhà quê thì trên bia đá khắc trấn quỷ chú, bên dưới chôn đinh có dính máu gà như thế thì lệ quỷ cũng không dám bước qua một cửa này. Chỉ cần có thứ dám bước ra sẽ bị đinh này quấn lấy rồi bị trấn quỷ chú đánh tan hồn phách. Nhưng chú văn này không giống những gì bà cốt trong thôn vẽ mà giống với những chú văn A Ly hay vẽ hơn.”

“Đây chính xác là chú văn của Âm gia!” Lôi Linh Nhi lấy tay che gió để mồi lửa không bị tắt sau đó cũng ghé sát vào nhìn và khẳng định.

“Vậy trấn quỷ miếu này là do Âm gia xây sao?” Vương Đại Đầu nhíu mày, “Nếu việc thợ mỏ mất tích có liên quan tới bọn chúng thì Âm gia chính là đám ‘quỷ’ kia còn gì? Sao phải tự trấn chính mình làm gì?”

Lão Dũng thu lại cái tay đang sờ hoa văn trên bia đá và nói, “Muốn che giấu chính mình thì đương nhiên bọn họ không muốn khu vực núi rừng này bị khai thác quá độ. Năm đó thợ mỏ vô tình đào thông khu quặng kia hẳn đã gần với địa phận của Âm gia…”

“Em hiểu rồi, Âm gia sợ hang ổ của mình bị phát hiện nên đơn giản gây ra chuyện nháo quỷ kia đúng không?!” Vương Đại Đầu tỉnh ngộ.

“Người Miêu, người Mãn, người Di… Dân tộc thiểu số trong núi trước giờ đa phần đều thờ Sơn Thần, tin tưởng vạn vật đều có linh và đồng thời kính sợ truyền thuyết quỷ thần. Lúc xảy ra chuyện bọn họ thường lấy sinh lễ tế bái mong khoan dung tha thứ. Người bên ngoài muốn vào tra xét ngược lại sẽ bị dân bản xứ đuổi đi. Bọn họ sợ chọc giận quỷ thần sẽ gặp trừng phạt càng nghiêm trọng hơn.” Lão Dũng thở dài.

“Khu mỏ bị niêm phong, vùng này lại không người nào dám bước vào nên Âm gia tự nhiên có thể giấu kín hành tung của mình!” Vương Đại Đầu than thở.

Lôi Linh Nhi nói tiếp, “Nhưng chắc Âm gia cần người hiến tế nên mới thả tiếng gió để mọi người mang lễ tới đổi dưỡng quỷ phù. Tuy bình thường không ai dám tới chỗ này nhưng vẫn sẽ có những kẻ mang ác niệm trong lòng tự động mang tế phẩm tới cho bọn chúng…” Khuôn mặt cô tái nhợt lại vì lạnh nhưng lúc nói tới dưỡng quỷ phù cô không nhịn được chán ghét mà bĩu môi.

“Dù thế nào thì chúng ta cũng đã tìm đúng chỗ rồi!” Vương Đại Đầu kích động đến độ hai mắt tỏa sáng.

“Đại ca…” Anh quay đầu lại thì phát hiện Diệp Hàng đã không còn ở phía sau mình nữa.

Lúc này có một tiếng mèo gào rú vang lên, theo đó là hai tiếng “Phanh phanh” thật lớn và có thứ gì đó bị ném xuống đất.

Ba người lập tức đứng dậy.

Bọn họ chỉ thấy cái bàn lớn kia đã bị chia năm xẻ bảy, điện thờ phía sau cũng bị một tay của anh đập vỡ lộ ra vô số tấm ván gỗ che lấp đường vào mỏ quặng. Mảnh vải đỏ bị xé rách thì rơi rụng đầy đất, thần tượng bên trong đã bị Diệp Hàng kéo ra. Một bàn tay đã thối rữa lộ xương của anh đang cầm đầu tượng, xương ngón tay run rẩy thể hiện phẫn nộ cực độ trong lòng anh.

Trong miếu nhỏ, sát ý của Diệp Hàng ngút trời.

“Diệp đại ca!” Lôi Linh Nhi nhanh chóng chạy tới bên người Diệp Hàng và duỗi tay nhẹ ấn lên vai anh.

Dưới tay cô máu thịt thối rữa dính lên áo anh thấm cả ra ngoài, vừa sờ đã thấy dính nhớp. Dưới tấm áo của anh truyền tới tiếng xương nhẹ di chuyển khanh khách khiến mặt Lôi Linh Nhi đổi sắc!

Lão Dũng và Vương Đại Đầu cũng vội vàng đuổi tới. Hai người vô cùng kinh ngạc khi thấy thần tượng kia. Nó không giống những bức tượng người dân các nơi hay thờ mà là một pho tượng của một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Trên khuôn mặt kia là mày đen, môi đỏ, lúm đồng tiền rõ ràng, thoạt nhìn khá giống A Ly nhưng tóc lại màu bạc. Cảm giác này khiến người ta không rét đã run!

“Bồng!” Diệp Hàng nắm chặt xương ngón tay thế là cái đầu tượng khắc bằng gỗ đàn lập tức bị bóp nát, ngũ quan xinh đẹp của nó nổ tung rơi trên mặt đất!

Lão Dũng kinh ngạc hỏi, “Đây là ai?!”

“A Ly….. Tổ mẫu…” Diệp Hàng vỗ ngực khom lưng khàn giọng đáp.

Hóa ra là tộc trưởng của Âm gia.

“Đặt chính tượng của mình ở nơi người ta phải dập đầu thành kính là tưởng mình như thần chắc?” Vương Đại Đầu không nhịn được nở nụ cười lạnh.

Lão Dũng lại phát hiện ra Diệp Hàng không thích hợp thế là duỗi tay đi đỡ, “A Hàng?”

“——” Diệp Hàng run rẩy cả người sau đó ngã ngồi trên mặt đất.

“Mọi người tránh ra! Độc của anh ấy sắp tái phát rồi!” Lôi Linh Nhi lập tức đỡ Diệp Hàng ngồi dậy sau đó cô đặt mồi lửa xuống đất và khoanh chân ngồi đối diện anh. Cô lấy lại bình tĩnh sau đó giơ tay phải lên, giữa ngón tay là một cây kim bạc dài mảnh. Cô lấy tốc độ nhanh nhất mà đâm kim kia vào đúng giữa mày của anh!

“Rống ——!” Cả người Diệp Hàng đột nhiên cong về phía sau, đầu ngửa lên, mắt nhắm lại phát ra một tiếng rống đau đớn!

Mũ trùm rơi xuống để lộ khuôn mặt thối rữa của anh. Ngũ quan từng vô cùng tuấn tú giống như sáp nóng bị nung chảy lộ ra máu thịt nhầy nhụa cùng xương trắng dữ tợn. Đôi tay anh vì đau đớn mà run rẩy.

Lão Dũng và Vương Đại Đầu nhanh chóng lui về sau hai bước, cả hai đền nghẹn họng nhìn trừng trừng!

“Sao lại thế này?!” Lão Dũng kinh sợ hô lên.

“Sao lại thế này ư? Kỳ thực anh ấy đã sớm chết rồi!” Lôi Linh Nhi vung tay trái lên cắt áo của Diệp Hàng ra để lộ thân thể cũng đã thối rữa. Tiếp theo cô nhanh chóng lấy kim chuẩn xác đâm vào các huyệt vị thiên đột, nội quan, khích môn, chiên trung của anh!

Mỗi khi kim bạc vào huyệt Diệp Hàng đều đau đớn khó nhịn. Động tác của Lôi Linh Nhi liền mạch lại lưu loát, chóp mũi nho nhỏ rịn mồ hôi, “Nếu vẫn còn trái tim thì anh ấy sẽ không chết vì có huyết chú trên người. Huyết chú ấy hiện tại giúp linh hồn anh ấy không rời thân thể trong bảy ngày, tam xà cổ của người Miêu chúng ta lại giúp bảo vệ chút dương khí cuối cùng cho anh ấy nên thân thể này mới có thể động. Trại Mỗ nói trong bảy ngày nếu có thể tìm lại trái tim kia thì người vẫn có thể sống…”

“Nếu không tìm được thì sao?” Lão Dũng nhìn chằm chằm lỗ trống trên ngực Diệp Hàng và chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.

Lúc trước ông đã biết Diệp Hàng bị móc mất trái tim và trải qua chuyện cực kỳ thê lương. Là Trại Mỗ của Miêu trại dùng cổ trùng mới dưỡng thân thể anh tới bây giờ. Trong bảy ngày nếu lấy lại được trái tim thì anh có thể sống. Nhưng biết là một chuyện, nhìn tận mắt lại là chuyện khác. Giờ phút này thấy thân thể thảm không nỡ nhìn của Diệp Hàng ông mới thật sự cảm thấy sợ hãi.

Thân thể vốn rắn chắc, đẹp đẽ nay thối rữa nghiêm trọng, gần như không còn một chỗ nào hoàn hảo. Những chỗ hư thối bong ra có thể thấy cả xương trắng, thịt nát còn không ngừng chảy ra chất nhầy. Ở chỗ ngực của anh là một lỗ máu xuyên từ sau ra trước, xương ngực trắng bệch ẩn ẩn chú văn màu đỏ tươi. Ba con rắn nhỏ thon dài với màu sắc sặc sỡ đang chậm rãi bơi lội trong miệng vết thương nhưng bộ dạng có vẻ uể oải gắng sức.

Huyết chú của Âm gia và tam xà cổ của người Miêu ư?

Những truyền thuyết trong miệng tổ tông lúc này hiển hiện trên người anh khiến ông trố mắt kinh ngạc.

Nhưng nếu không tìm được trái tim thì thân thể này sẽ tiếp tục thối rữa và Diệp Hàng sẽ biến thành bộ dạng gì đây?

“Xà cổ cùng lắm chỉ có thể cố chống đỡ 7 ngày, sau đó cổ độc phát tác và anh ấy sẽ nổ tan xác! Đây cũng là lần đầu tiên Trại Mỗ dùng tam xà cổ, trên người anh ấy còn có huyết chú của Âm gia nên cũng không ai biết trước chuyện gì. Cũng may huyết chú đã thấm vào xương thịt của anh ấy nên tạm thời hồn phách sẽ không rời khỏi người. Chỉ cần tìm trái tim kia về là có thể nắn cốt trọng sinh. Chẳng qua thời gian đã không còn nhiều, qua giờ Tý tối nay dù có tìm được trái tim kia về thì cũng không thể làm gì nữa……” Lôi Linh Nhi vừa nói vừa ghim kim bạc vào người anh. Ghim xong cô nhẹ xoay cổ tay, vòng bạc khẽ vang lên phát ra tiếng động. Sau đó cô gỡ lục lạc trên tay mình xuống để sát lỗ hổng trên ngực Diệp Hàng và cẩn thận mở nó ra.

Một con nhện toàn thân đỏ đậm, chỉ to bằng hạt đậu nành bò từ bên trong ra. Tiếng chuông réo rắt không ngừng vang lên. Con nhện cứ thế bò vào vết thương, ba con rắn nhỏ đã hơi thoi thóp ngửi được mùi con nhện thì lập tức bơi về phía nó.

“Cổ trùng em nuôi mười mấy năm cũng chỉ đủ cho tụi nó chống đỡ thêm một canh giờ là cùng.” Nhìn con nhện mình nuôi mười mấy năm bị ba con rắn nhỏ xé nát ăn vào bụng thế là Lôi Linh Nhi đau lòng chết đi được.

“Đại ca sao rồi?” Vương Đại Đầu đứng phía sau Diệp Hàng nôn nóng cực kỳ nhưng vẫn không dám đến quá gần, cổ cứ duỗi ra đến độ sắp gãy.

Xà cổ được bổ sung sinh khí thì Diệp Hàng cũng dần không còn co giật nữa, cổ anh cũng thẳng lại như cũ.

Lôi Linh Nhi nhìn lướt qua mặt anh và hé miệng nói, “Tạm thời vẫn chống được, để anh ấy hồi phục một chút.”

Tạm thời không có việc gì thì tốt, Vương Đại Đầu và lão Dũng đồng thời nhẹ nhàng thở ra sau đó cùng nhìn về phía điện thờ đã bị phá nát.

Chỉ còn hai tiếng, bọn họ không thể chậm trễ được.

“Để A Hàng nghỉ một lát, chúng ta phá mấy tấm gỗ ngăn lối vào đã!” Lão Dũng đi tới chỗ lối vào bị tấm gỗ bít kín sau đó ném ba lô nặng nề xuống đất và ngồi xổm lấy một hộp gỗ dài ra. Mở ra rồi ông ấy lấy ra mấy cuộn hương vòng và một dúm thuốc lá sợi.

Lôi Linh Nhi thấy thế thì ngẩn người, lão Dũng cười nói với cô, “Các cô có quy củ của mình còn chúng tôi cũng có chú ý riêng. Trâu ngựa, xà thần, mỗi nơi lại có cách nói khác nhau.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lôi Linh Nhi đỏ lên, cô khom người nói, “Anh nói đúng.”

Lão Dũng gật đầu rồi uống một ngụm nước trong thật to, lại nhéo vài sợi thuốc lá cho vào miệng nhai vài cái sau đó dùng sức phun vào cửa động bị bịt kín rồi bật lửa đốt ba nén hương vòng.

Khói bốc lên lượn lờ xoay quanh, người ta chỉ cần nhìn khói là biết có oán linh hay tà ám hay không. Thậm chí đầu hương sáng hay tối cũng đủ để đọc cát hung. Lão Dũng nhìn một lát sau đó giơ cây hương lên và không chút do dự cao giọng nói: “Dâng hương mở đường, cát hung tự biết, đa tạ Sơn Thần chỉ điểm!”

Sau đó ông cắm hương ở cửa động rồi đứng dậy ra hiệu cho Vương Đại Đầu, “Tới, phá thôi!”

——————————————————————————————————————————

Thôn dân niêm phong cửa hầm lúc trước hẳn là cực kỳ sợ vì thế mấy tấm gỗ này được đóng rất chắc. Chúng nó chồng lên từng tầng, phía sau còn có máu gà. Cũng may lão Dũng đã đã tìm hiểu tin tức khi còn ở huyện thành nên đã chuẩn bị cưa điện loại nhỏ. Lại có thêm Vương Đại Đầu góp sức nên hai người vừa cưa vừa phá, chỉ lát sau đã phá được một khe hở đủ một người chui vào.

Đèn pin chiếu vào chỉ thấy chỗ sâu trong mỏ tối đen như mực, không khí cực kỳ kém. Hít vào một hơi bọn họ sẽ chỉ thấy vô số bụi than chui vào trong mũi. Vương Đại Đầu lau mồ hôi trên mặt và không nhịn được thò đầu vào nhìn khắp nơi. Ai biết lão Dũng lại kéo cậu ra, “Mọi người nghe xem, hình như bên ngoài có tiếng động.”

Vương Đại Đầu không dám lỗ mãng mà lập tức dừng lại lắng nghe.

Vừa mới nghe thì thấy bên ngoài miếu vẫn chỉ có tiếng gió tuyết, không có gì khác thường. Nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy trong gió tuyết có loáng thoáng tiếng hát của một cô gái nào đó.

Lôi Linh Nhi duỗi tay dập tắt mồi lửa le lói trên mặt đất sau đó ra hiệu cho hai người. Lão Dũng và Vương Đại Đầu lập tức tắt đèn trong tay thế là cả ngôi miếu chìm trong bóng tối vô biên. So với nơi này thì cảnh gió tuyết bên ngoài miếu hóa ra vẫn còn sáng hơn.

Ba người nín thở tập trung đề phòng nhưng không phát hiện ra Diệp Hàng vốn đang ngồi khoanh chân phía sau đã mở mắt.

Mà đôi mắt anh lúc này đã đỏ rực như máu.

“… Trời tối đừng đi đường… Đi đường chớ nghe hát… Nghe hát nhớ bịt tai và trở về nhà…… Âm dương.. Chỉ cách một bức tường….” Tiếng ca mờ mịt, không biết truyền tới từ chỗ nào mà ngắt quãng nhưng càng ngày càng gần miếu nhỏ.

Vương Đại Đầu nhẹ nhàng hít một hơi, “Chẳng lẽ… Nơi này thật sự có quỷ?”

Lão Dũng nhìn chằm chằm cửa miếu và trầm giọng nói, “Nơi này từng chết không ít người, mà một nơi có nhiều người chết thì có quỷ cũng là bình thường. Là người hay quỷ thì gặp một lần sẽ biết!”

Lôi Linh Nhi lặng lẽ cởi chuông bạc trên cánh tay xuống cầm bằng ngón cái và ngón trỏ. Vương Đại Đầu muốn kéo cô ra phía sau nhưng lại bị cô giãy ra. Bởi vì quá tối nên hai người không nhìn rõ mặt đối phương, cậu chỉ thấy cô dán sát bên tai mình nhẹ nhàng nói một câu, “Không phải sợ, có em ở đây rồi.”

Không chờ cậu hoàn hồn lão Dũng đã nhét vào tay cậu một thứ.

Bốn phía đen thùi lùi, nhưng bằng cảm xúc cậu ước lượng và biết thứ kia là gì, “Cái này có tác dụng với quỷ sao?” Đầu tiên cậu thấy rất vui, sau đó lại lo, trong giọng nói là nghi hoặc.

Lão Dũng đưa cho cậu một khẩu súng lục nặng trĩu, thứ mà cậu cực kỳ quen thuộc. Nhưng súng dùng cho người chứ đâu dùng được cho quỷ? Đa phần quỷ đâu có thật thể, đám người đuổi quỷ trên TV đều dùng kiếm gỗ đào hay đuổi quỷ phù gì đó mà!

“Viên đạn này đã được lão vu trong trại tẩm nước thánh.” Lão Dũng cũng hạ giọng đáp, “Tôi sẽ không tham gia đánh trận mà không chuẩn bị gì… Trước khi tới đây tôi đã chuẩn bị nhiều lắm……”

Tuy không thấy rõ biểu tình của lão Dũng nhưng Vương Đại Đầu có thể tưởng tượng ra bộ dạng ngạo nghễ trên khuôn mặt nhăn như quất khô của ông thế là kịp thời nịnh hót, “Dũng ca đúng là chu đáo!”

Có đồ quen thuộc trong tay nên Vương Đại Đầu lập tức cảm thấy chí khí dâng cao.

Lúc này tiếng hát bên ngoài càng ngày càng gần giống như đã ở ngay ngoài cửa miếu.

“… Trời tối đừng đi đường… Đi đường… Chớ nghe hát……” Tiếng ca vẫn xúc động như cũ, mỗi tiếng đều mang theo hơi thở âm trầm. Bên ngoài cửa sổ vốn là cảnh tuyết đột nhiên hiện ra bóng dáng một cô gái xõa tóc lơ lửng bay bay.

Núi hoang, miếu hoang lại thêm tiếng ca lúc nửa đêm có thể khiến bất kỳ người bình thường nào sợ đến vỡ mật. Lão Dũng và Vương Đại Đầu lại dựa vào một thân chính khí và dũng khí mà nắm chặt vũ khí trong tay chuẩn bị lao ra ngoài!

Trong bóng đêm đột nhiên có một người vươn tay giữ chặt hai người lại. Ngón tay lộ xương như kìm sắt kiềm chế hai người sau đó nó buông ra, một bóng đen như quỷ ảnh bỗng vọt về phía trước đánh nát cửa miếu và đâm thẳng về phía kẻ đứng ngoài cửa!

- -----oOo------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv